Diệp Mặc nhanh chóng nhận được tin tức và quyết định cõng Chân Băng Du rời khỏi tiên tức lâu. Đường Diệu Thiên nằm ở Trung Thiên Vực, và đây là cơ hội mà hắn không thể bỏ lỡ. Từ khi bước ra khỏi Hỗn Độn Tinh Vực, hắn cảm thấy bất an, như thể Lục Chính Quần là một tòa núi lớn chặn lối đi của hắn. Hắn biết rằng việc ở lại Mười Một Hạ Thiên Vực chỉ đem lại nguy hiểm, vì vậy, hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây. Dù chưa chắc có thể đến được Mười Một Thượng Thiên Vực, thì ít nhất việc đến Mười Một Trung Thiên Vực cũng là một bước tiến lớn.
Diệp Mặc có ý định đưa Chân Băng Du theo, nên hỏi cô về dự định của mình. Nếu cô muốn đi nơi khác, hắn cũng sẵn lòng giúp đỡ, chỉ cần điểm đến không quá xa. Chân Băng Du lắc đầu, khẳng định không còn nơi nào để đi. Hắn liền đề nghị cô cùng đến Đường Diệu Thiên, nơi có thể giúp cô tìm ra cách khôi phục thương thế.
Trong lòng Diệp Mặc, hắn có một biện pháp khác để chữa trị cho Chân Băng Du, nhưng hắn không muốn sử dụng nó. Cây nhỏ trong thế giới trang vàng của hắn có khả năng chữa lành thương tích, nhưng hắn chỉ muốn dùng khi không còn lựa chọn nào khác. Hắn rất trân trọng nguồn tài nguyên này, bởi vì nó do Lục Chính Quần dày công bồi dưỡng.
Khi đến nơi đăng ký để lên tiên thuyền, Diệp Mặc thấy có nhiều tiên nhân đang chờ đợi. Dù là Huyền Tiên sơ kỳ, với việc cõng Chân Băng Du trên lưng, hắn đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Với cương vị là một tu sĩ, phần lớn những người này đề cao việc ganh đua và chiến đấu để có được tài nguyên tu luyện. Khi thấy hắn cõng một cô gái bị thương, họ không khỏi thắc mắc về hành động của hắn. Trong khi đó, Diệp Mặc đã bỏ ra ba mươi triệu tiên tinh để mua vé cho hai người cùng lên thuyền, khiến cho những tiên nhân khác phải nể trọng.
Một Huyền Tiên trung kỳ ngồi bên cạnh chủ động bắt chuyện với Diệp Mặc. Sau khi giới thiệu về bản thân, Diệp Mặc được biết người này từ Cung Hoa Thiên. Họ nói chuyện vui vẻ, và dần dần những người xung quanh cũng tham gia vào cuộc hội thoại. Trong đó có Đàm Tiêu Lan, một Huyền Tiên trung kỳ, và Hướng Kỳ Lăng, Huyền Tiên hậu kỳ, đều là tán tu từ Cung Hoa Thiên, cùng đến Trung Thiên Vực để tìm kiếm cơ hội và thăng cấp.
Trong lúc trò chuyện, Diệp Mặc giữ im lặng về Chân Băng Du, và không hỏi về Cực Kiếm Môn, bởi hắn biết thời điểm này không phù hợp cho những câu hỏi đó. Cuộc hội thoại diễn ra ấm cúng và rằng có nhiều trao đổi về việc tu luyện và cơ hội trong các Thiên Vực.
Khi có thêm những người mới đến đăng ký, Diệp Mặc chứng kiến sức hút lớn của tiên thuyền, khiến hắn nhận ra rằng việc vận hành một chiếc thuyền như vậy là rất tốn kém. Lam Địch Thanh, một trong số những người bạn mới, cho biết rằng thông tin về tiên thuyền rất khó có được và cần hy sinh nhiều để duy trì việc vận chuyển. Đàm Tiêu Lan tỏ ra háo hức nhưng cũng không khỏi lo lắng trước những điều họ đang bàn luận.
Cuộc hội thoại tiếp tục diễn ra, giúp Diệp Mặc hiểu rõ hơn về tình hình trong Tiên Giới, cùng với những hi vọng mới cho hành trình đến Trung Thiên Vực.
Diệp Mặc quyết định cõng Chân Băng Du rời khỏi Mười Một Hạ Thiên Vực và hướng đến Đường Diệu Thiên để tìm cách khôi phục thương tích cho cô. Sau khi mua vé thuyền với giá cao, họ gặp gỡ nhiều tiên nhân khác tại đây, trong đó có Đàm Tiêu Lan và Hướng Kỳ Lăng. Qua cuộc trò chuyện, Diệp Mặc không chỉ tìm hiểu thêm về tình hình trong Tiên Giới mà còn nhận ra sức hút và sự tốn kém trong việc vận hành thuyền tiên. Hành trình của họ hứa hẹn mang đến nhiều cơ hội mới.
Trong chương này, Diệp Mặc và Chân Băng Du đối mặt với sự bất an từ phía Cực Kiếm môn. Diệp Mặc tin rằng có nguy hiểm đang chờ đón họ tại đó, vì vậy anh quyết định không đến gần. Mặc dù Chân Băng Du muốn quay về sư môn, nhưng cô cuối cùng đã chọn tin tưởng Diệp Mặc. Sau khi đến Tân Yển Tiên thành, họ phát hiện Cực Kiếm môn đã bị tiêu diệt, gây ra khả năng nguy hiểm hơn đối với Chân Băng Du. Cả hai đều cảm thấy lo lắng về tương lai mà không có nơi nào để trở về.