Một chiếc Tiên thuyền màu đen đã rời khỏi Tông Phiêu Thiên, bay vào không gian vô định. Diệp Mặc đang ở trong một căn phòng xa hoa trên thuyền. Không khí tiên linh trong phòng rất nồng đậm, xung quanh tràn ngập các loại tiên quả và rượu ngon để hắn tùy ý thưởng thức. Hắn có thể lên boong thuyền bất cứ lúc nào để ngắm cảnh đẹp bên ngoài. Dù trước đây đã từng ngồi Tiên thuyền, nhưng hưởng thụ đãi ngộ cao cấp như thế này thì đây là lần đầu tiên.
Năm mươi Huyền Tiên được chọn đến Nguyễn Nhạc Thiên tham gia Đại Hội Vấn Đạo không chỉ có các phòng xa hoa trên thuyền mà còn được ba vị Tiên Vương siêu cấp hộ tống. Hễ có vấn đề gì, họ có thể tùy ý hỏi đáp với các Tiên Vương. Những Huyền Tiên khác đều tranh thủ hỏi các Tiên Vương về đủ loại vấn đề, thậm chí những câu hỏi mà họ đã trăn trở nhiều năm đều được giải đáp dễ dàng.
Có thể nói, đãi ngộ này là điều mà bất kỳ Huyền Tiên nào cũng chỉ dám mơ ước. Được Tiên Vương chỉ bảo là điều mà ngay cả trong giấc mơ cũng không dám nghĩ tới. Tuy nhiên, Diệp Mặc lại là người duy nhất chùn bước trước vinh quang này. Hắn chỉ dám hỏi một vấn đề không quá khó với Bình Châu Tiên Vương, còn lại thì lẩn trốn trong phòng. Nếu không phải sợ bị các Tiên Vương nghi ngờ, có lẽ hắn cũng không muốn hỏi bất kỳ điều gì. Mặc dù câu hỏi của hắn không đơn giản nhưng làm một Huyền Tiên tham gia Đại Hội Vấn Đạo mà hỏi một vấn đề như vậy thì thật sự là quá kém cỏi.
Diệp Mặc cảm thấy xấu hổ, lùi lại như thể sợ hãi trước ánh mắt khinh thường của những người khác. Khi các Huyền Tiên khác ra boong thuyền tận hưởng không gian, hắn lặng lẽ quay về phòng, thở phào nhẹ nhõm. Đối diện với ba vị Tiên Vương, áp lực đè nặng lên tâm trí hắn. Hỏi một câu mà bị người khác xem thường, thì sau này, cho dù hắn có làm gì không tốt, cũng sẽ không ai nghi ngờ. Họ sẽ chỉ nghĩ hắn là kẻ nhu nhược, điều này thật sự có lợi cho Diệp Mặc.
Tại Song Nguyệt Tiên lầu, hắn đã đổi được một số tài liệu luyện khí và tiên linh thảo, thậm chí còn có một miếng 'Niệm huyễn tinh'. Nhưng giờ hắn không dám mang những thứ này ra luyện đan hay luyện khí, thậm chí còn không dám tu luyện. Mười bốn triệu điểm cống hiến của hắn đã tiêu hết để đổi lấy tài liệu và năm mươi triệu Tiên tinh. Số điểm cống hiến cuối cùng trong thẻ bài hắn đã đưa cho một nữ tiên phục vụ.
Bình Châu Tiên Vương đã cảm nhận được sự có mặt của Diệp Mặc, đang ngơ ngác trong phòng qua thần thức của mình và lắc đầu nói, "Có phải tên Huyền Tiên trung kỳ kia là Mạc Ảnh không?" Hòa Hoàn Tiên Vương gật đầu xác nhận. "Vận may của hắn không tệ, trước khi đến Thanh Mạt tiên thành đã tìm được nhiều yêu hạch giấu trong thảo nguyên Bình Phiêu, nhờ vậy hắn mới có thứ hạng cao trong bảng điểm cống hiến. Hắn không có tông môn chống lưng, chỉ là một tán tu."
"Chắc tuổi cũng không lớn, nhưng tâm trí yếu đuối, không chịu nổi đả kích. Chỉ cần bị người khác cười nhạo một lần mà không dám hỏi gì tiếp theo, thì khó mà đạt được thành tựu. Nếu hắn có nghị lực, dám hỏi thêm nhiều vấn đề, thì trước khi đến Ông Trọng Thiên, hắn có thể thăng cấp lên Huyền Tiên hậu kỳ. Thật lãng phí."
Khải Phong Tiên Vương cười, "Cho dù không lãng phí, thì một danh ngạch như vậy với Tông Phiêu Thiên cũng chẳng có tác dụng gì." Bình Châu Tiên Vương bỏ qua Diệp Mặc để nói, "Lần này vẫn có một số hạt giống tốt như Âu Dương Nghi, Tử Vũ tiên tử, Từ Ki và cả Mễ Lan. Tôi có chút mong đợi vào Đại Hội Vấn Đạo này, biết đâu chúng ta có thể phá vỡ được lịch sử."
Trên boong tàu, hơn ba mươi Huyền Tiên đứng quan sát hư không, không chỉ để nâng cao pháp thuật mà còn để tìm hiểu thêm về triết lý từ không gian xung quanh. Đột nhiên, có người đề cập đến Diệp Mặc và sự lãng phí của hắn. Họ không quan tâm đến tu vi của hắn, nhưng rõ ràng hắn đã kéo thực lực của cả nhóm xuống.
Một vị nữ tiên áo vàng chợt hừ lạnh, "Nói xấu sau lưng người khác thì tính là gì?" rồi quay đi.
Trử Tương Tử, một trong những người đứng đầu Huyền bảng, lên tiếng, "Mọi người đã hiểu lầm về ba vị Tiên Vương. Họ không phải chỉ vì câu hỏi đơn giản mà ông Mạc Ảnh hỏi mà thất vọng. Mà là việc sau khi bị cười nhạo, hắn lại không dám hỏi gì nữa, điều này mới khiến ba vị Tiên Vương cảm thấy thất vọng."
Thời gian trôi qua, Tiên thuyền tiếp tục hành trình và các Huyền Tiên tham gia Đại Hội Vấn Đạo chủ yếu dành thời gian để quan sát hư không và tìm hiểu từ các Tiên Vương. Mạc Ảnh là ngoại lệ, hắn không dám ra ngoài, không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý.
Thậm chí ba tháng sau, khi Tiên thuyền dừng lại ở Ông Trọng Thiên, rất nhiều người tụ tập quanh Truyền tống trận, chuẩn bị đến Nguyễn Nhạc Thiên. Diệp Mặc vừa ra khỏi Truyền tống trận thì cảm thấy choáng váng, không dám để mình trở thành mục tiêu chú ý của Tiên Vương. Hắn hy vọng có thể vào Vấn Đạo Các, nơi mà có thể ở lại hàng trăm năm nếu cần thiết, nơi hắn có thể hoàn thiện pháp thuật của mình mà không phải quay lại Tông Phiêu Thiên.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, Diệp Mặc cùng những người khác tiến đến quảng trường bên ngoài Vấn Đạo Các của Nguyễn Nhạc Thiên. Quảng trường đông đúc, lớn hơn nhiều so với quảng trường Thanh Lôi, nhưng số lượng cũng đông hơn gấp bội. Những người như Âu Dương Nghi tuy nổi bật ở Tông Phiêu Thiên, nhưng tại Nguyễn Nhạc Thiên thì lại không đáng kể. Họ hiểu rằng vị thế của mình ở đây không còn cao, nên khi gặp các tiên nhân khác, họ cũng không còn kiêu ngạo như trước.
Diệp Mặc chỉ đứng lặng yên bên cạnh, lo lắng không dám chen vào cuộc trò chuyện, vì sợ sự xuất hiện của một Tiên Tôn nào đó có thể phơi bày bí mật của hắn.
Chương này mô tả hành trình của Diệp Mặc trên một chiếc Tiên thuyền màu đen, nơi hắn được tận hưởng đãi ngộ chưa từng có với sự hộ tống của ba vị Tiên Vương. Tuy nhiên, thay vì tận dụng cơ hội để hỏi những vấn đề quan trọng, Diệp Mặc lại cảm thấy áp lực và bất an, chỉ dám hỏi một câu đơn giản. Điều này khiến hắn cảm thấy xấu hổ và tự ti, khi mà những Huyền Tiên khác tận dụng tốt hơn cơ hội này. Hành trình dần diễn ra, áp lực từ sự hiện diện của những Tiên Vương tiếp tục đè nặng lên tâm trí hắn, khiến Diệp Mặc càng trở nên lo lắng hơn khi tiếp cận Đại Hội Vấn Đạo.
Trong chương này, Diệp Mặc từ chối tu luyện và tập trung nghiên cứu trận pháp khi nồng độ linh khí trong Tiên Trì giảm yếu. Tại Thanh Lôi Sơn, ba Tiên Vương bàn luận về sự suy giảm linh khí và quyết định hoãn khai mở Tiên tuyền. Sau hơn một tháng, Diệp Mặc cùng các tiên nhân được truyền tống ra ngoài và tham gia vào các hoạt động chuẩn bị cho Đại Hội Vấn Đạo. Trong khi những người khác nâng cao tu vi, Diệp Mặc chỉ loay hoay với việc tiêu điểm cống hiến, tìm kiếm linh thảo quý giá như Niệm huyễn tinh để nâng cấp pháp bảo của mình.
Diệp MặcBình Châu Tiên VươngHòa Hoàn Tiên VươngKhải Phong Tiên VươngÂu Dương NghiTử Vũ tiên tửTrử Tương Tử
Tiên thuyềnĐại Hội Vấn ĐạoTiên Vươngkhả năngáp lựcTiên VươngHuyền Tiên