Quý Thư mỉm cười nói:

- Đúng vậy, nhưng tôi cũng không dựa dẫm vào cha. Những gì tôi có ngày hôm nay đều là do bản thân mình nỗ lực phấn đấu, không chủ yếu nhờ vào cha tôi. Tất nhiên, có thể người khác sẽ tôn trọng cha tôi mà giúp đỡ tôi một chút.

Diệp Mặc nghe lời Quý Thư nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Việc Quý Thư có thể tự mình đến Viêm Hà Vô Tận trong khe nứt hư không để luyện thể đã đủ cho thấy gã khác biệt với những thiếu gia thành chủ khác. Hắn ít nhất không sợ hãi trên con đường tu luyện.

- Cũng được, vậy hãy đến Phi Hà Tiên Thành xem thử.

Diệp Mặc đồng ý với Quý Thư, vì hắn chưa từng thấy Tiên Thành của Thượng Thiên Vực nên việc đến Phi Hà Tiên Thành là một điều thú vị.

Diệp Mặc đã thấy Tiên Thành của Hạ Thiên Vực và Trung Thiên Vực, lần đầu tiên khi nhìn thấy Bỉ Dực Tiên Thành, tâm trạng hắn cũng rất phấn khích. Thế nhưng, sau nhiều lần thăm thú như vậy, đến Phi Hà Tiên Thành, hắn lại cảm thấy mình có chút quê mùa. Không chỉ bên trong Tiên Thành mà ngay cả Tiên linh khí bên ngoài cũng vô cùng nồng đậm. Đối với một người đã quen với Tiên linh khí của Hạ và Trung Thiên Vực như hắn, nơi này thực sự khiến hắn có cảm giác không quen thuộc.

Cổng thành cực lớn của Tiên Thành thậm chí còn lớn hơn mấy trăm trượng, tường thành cũng không thể dùng thần thức mà chạm vào được. Hắn chỉ biết có tường thành, nhưng không rõ cụ thể nó cao bao nhiêu, và cũng không biết tường thành được xây dựng bằng nguyên liệu gì.

Diệp Mặc hiểu rằng điều này nhất định là nhờ vào trận pháp cao cấp, rất hợp lý để bảo vệ Tiên Thành như vậy.

Khi cùng Quý Thư bước vào trong Tiên Thành, điều thu hút Diệp Mặc không phải là Tiên linh khí nồng đậm, mà là những con phố và cửa tiệm xung quanh. Nhiều biển hiệu cửa hàng được làm bằng Tiên ngọc cao cấp, các cửa lớn được khảm nạm các loại Tiên tài quý giá.

Phố xá nơi này rộng hơn mười lần so với Tiên Thành ở Trung Thiên Vực, Diệp Mặc còn nhận ra quần áo của các Tiên nhân ra vào cửa hàng đều là Tiên khí đẳng cấp không tồi, không chỉ đẹp mà còn là pháp bảo phòng ngự.

- Thượng Thiên Vực thật sự giàu có như vậy sao?

Diệp Mặc không khỏi kinh ngạc. Không chỉ Tiên linh khí nồng đậm mà dường như những Tiên nhân qua lại cũng là những người rất giàu có.

- Haha, đừng nhìn vẻ ngoài lộng lẫy của họ. Trong Tiên Thành Thượng Thiên Vực, nếu anh không ăn mặc chỉn chu, người khác sẽ coi thường anh. Rất nhiều người thậm chí đã tiêu hết tài sản của mình chỉ để ăn mặc đẹp.

Quý Thư vỗ vai Diệp Mặc nói.

Diệp Mặc chỉ cười trừ và lắc đầu. Qua những gì Quý Thư nói, hắn đã hiểu phần nào. Thật khó trách khi từ cổng Tiên Thành vào, xung quanh lại xa hoa như vậy; có vẻ như chủ đề chung ở Tiên Thành Thượng Thiên Vực là sự ganh đua, điều này thật quá tầm thường.

Thực ra, Diệp Mặc không hoàn toàn biết rõ tình hình của Tiên Thành Thượng Thiên Vực, sự ganh đua đó chỉ là một mặt. Quan trọng hơn là nếu như người khác xem anh là người nghèo khó, thì cho dù anh có đi mua sắm hay tìm kiếm nguyên liệu, người ta cũng không coi trọng anh.

Đối với những Tiên nhân thực sự giàu có, những lớp áo bên ngoài chỉ là ngụy trang; lớp giáp bên trong mới là Tiên bảo thực sự.

- Quý Thư...

Một giọng nói khàn khàn vang lên, đúng lúc Diệp Mặc và Quý Thư đồng thời ngẩng đầu lên.

Người gọi Quý Thư là một Tiên nhân có mặt chữ điền, như Quý Thư, cũng có tu vi Đại La Tiên hậu kỳ.

- Haha, tôi đang định tìm các anh, không ngờ vừa về đến đây đã gặp được.

Quý Thư cười ha hả, kéo Diệp Mặc tới.

Diệp Mặc sớm đã nhận thấy người đối diện không chỉ có một người. Ít nhất cũng có năm người, ba nam hai nữ.

Khi Quý Thư chào hỏi, Diệp Mặc bị cuốn hút vào một nữ tiên vô cùng xinh đẹp. Hắn thấy gương mặt của nàng có chút quen thuộc, mặc dù không thể diễn tả được cảm xúc đó, nhưng rõ ràng là có sự quen biết.

Nữ tiên xinh đẹp này dường như có chút lãnh đạm, trên mặt không có nhiều biểu lộ tình cảm, thậm chí hai đầu lông mày có vẻ cụ thể hơn.

Nàng mặc một bộ váy tiên màu xanh nhạt, trên lưng cắm một cây sáo và sắc đẹp không thua kém gì Huân Nhiên tiên tử mà Diệp Mặc từng gặp trước đây.

Diệp Mặc hơi ngờ vực, người mà hắn có cảm giác quen thuộc hẳn là người đã biết, nhưng nữ tiên này lại khiến hắn cảm giác như chưa từng gặp qua.

- Anh Diệp, Diệp Mặc...

Quý Thư thấy Diệp Mặc chằm chằm nhìn nữ tiên không chớp mắt, liền cảm thấy ngại ngùng. Gã kéo Diệp Mặc lại, trong lòng có chút buồn cười, nghĩ rằng anh Diệp này chắc chắn chưa bao giờ tiếp xúc với Tiên tử xinh đẹp như thế này, đến khi giới thiệu sẽ đấu giản.

- Hừ...

Tên Đại La Tiên có đôi mắt nhỏ dài đứng đối diện thấy Diệp Mặc vô lễ nên hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự không hài lòng.

Diệp Mặc bỗng nhận ra rằng mình có thể đã hành động hơi thái quá, liền lập tức thu lại ánh mắt và ôm quyền nói:

- Vì lần đầu tiên nhìn thấy Tiên tử xinh đẹp như vậy, nếu có chút thất lễ thì thật sự xin lỗi.

- Anh Quý, thật là người bạn thú vị mà anh có. Có một số người bạn dù có hành động không đúng mực vẫn không dám nói ra, mà bạn của anh, Tề Bắc Thương, tôi xin kết giao.

Người nói là một Đại La Tiên khác, anh tuấn, trong tay cầm một cây quạt xếp màu vàng kim, mang lại cảm giác nho nhã hơn so với những người khác.

- Haha, để tôi giới thiệu một chút.

Quý Thư vội vàng cười nói, ngắt lời Diệp Mặc đang xấu hổ, nói:

- Diệp Mặc, vị này là Tề Bắc Thương, là thiếu thành chủ của Bình Lương Tiên thành, rất phong lưu phóng khoáng và được gọi là "sát thủ Tiên tử." Chỉ cần là Tiên tử mà anh ta để mắt tới thì chắc chắn sẽ không thoát được.

Người mà Quý Thư giới thiệu chính là Đại La Tiên anh tuấn vừa nói chuyện. Diệp Mặc nhanh chóng ôm quyền chào hỏi.

- Đây là Tư Thạch Vũ, là đệ tử nòng cốt của Long Nguyệt Tiên Sơn, một trong những Tiên môn cao cấp của Thường Dung Thiên, là Đế tông. Diệp Mặc sau này cần phải giao tiếp tốt với anh Tư nhé.

Tư Thạch Vũ chính là Đại La Tiên đã hừ lạnh lúc nãy; không đợi Quý Thư giới thiệu xong, hắn đã lạnh nhạt nói:

- Tư mỗ không thích kết giao với những người háo sắc cho lắm, ý tốt của anh Quý tôi xin nhận.

Quý Thư không thèm để ý đến điều đó, cũng không giải thích gì với Diệp Mặc, mà lại chỉ vào nữ tiên trong váy xanh nhạt và nói:

- Anh Diệp, đây là đệ tử thân truyền của tông chủ Âm Kiếm Tông, Tiên tôn Cửu Nhứ Nhạn. Âm Kiếm Tông cũng là một trong những đại tông môn của Thường Dung Thiên chúng tôi.

Cô Cửu Nhứ Nhạn cũng rất lịch sự, khi được giới thiệu, đã chủ động chào hỏi Diệp Mặc.

Sau khi Diệp Mặc và Cửu Nhứ Nhạn chào hỏi, Quý Thư lại chỉ vào Đại La Tiên có mặt chữ điền đã chào hỏi trước đó và nói:

- Đây là anh Ân Hồn...

Chưa đợi Quý Thư nói hết, Ân Hồn lại cười ha hả với giọng khàn khàn:

- Tôi là một Tán tu, không có xuất thân xa hoa như mấy vị còn lại.

- Tôi cũng là một Tán tu.

Diệp Mặc cảm thấy trong số những người này, có lẽ Ân Hồn có tu vi cao nhất. Những người này có thể coi là nổi bật, không chỉ là Đại La Tiên mà ngoài Ân Hồn ra, lai lịch của những người còn lại cũng không phải đơn giản.

- Vị này là Kế Khôn, cũng là đệ tử nòng cốt của Long Nguyệt Tiên Sơn, sư phụ chính là...

Quý Thư vẫn đang giới thiệu về nữ tiên váy xanh nhạt, thì Diệp Mặc bỗng nhiên ngây người. Kế Khôn, không trách được hắn lại cảm thấy quen thuộc như vậy. Nếu như không có Quý Thư nhắc tên, có lẽ Diệp Mặc đã không nhớ ra, nhưng nghe đến cái tên ấy, hắn lập tức nhớ ra cô nữ tiên xinh đẹp này là ai rồi.

Cô chính là nữ chính trong Lạc Hồn Khư, cha của cô hình như tên Kế Hòa, là bạn của Phong Thuần, từng giữ chức thành chủ Minh Nguyệt Thành trong câu chuyện đó.

Vị hôn phu của Kế Khôn tên là Phong Hi, con trai của Phong Thuần. Kết quả là cả Phong Hi và Kế Khôn cùng với Kế Hòa đều bị Phong Thuần ám toán, và mối quan hệ giữa Phong Thuần và thê tử của lão, Diệu Huệ Trân, lại càng phức tạp hơn.

Phong Thuần muốn có linh căn của Kế Khôn để sử dụng linh trận cho con trai mình, mục đích chính là nhằm chiếm đoạt linh căn của cô.

Con trai của lão, với tình cảm chân thành dành cho Kế Khôn, đã chấp nhận hao tổn tuổi thọ của mình để nuôi dưỡng nguyên thần của Kế Khôn trong giá linh trận, nhưng cuối cùng lại bị Kế Hòa cắt ngang. Kế Hòa dẫn con gái mình đi, còn Phong Hi thì chìm vào hôn mê, mất hồn phách.

Nguyên nhân khiến Diệp Mặc cảm thấy quen thuộc về Kế Khôn là do trên người cô vẫn còn chút khí tức thần hồn của Phong Hi. Trong tay hắn vẫn còn một mảnh Lệ ngân xá lợi của Phong Hi sau khi chết hóa thành. Xá lợi đó còn chứa hai hàng Lệ ngân màu đỏ sậm, chính là nước mắt của Phong Hi trước khi chết, thể hiện tình yêu của anh dành cho Kế Khôn.

Diệp Mặc không ngờ rằng Kế Khôn không chỉ sống sót mà còn thăng lên Tiên giới, và chỉ sau vài nghìn năm, Kế Khôn đã trở thành Đại La Tiên hậu kỳ, tư chất như vậy thật quá thiên phú. Thảo nào Phong Thuần lại muốn có linh căn của Kế Khôn, nhìn vào cũng thấy linh căn này không chỉ bình thường.

Nếu đã gặp được Kế Khôn, thì mảnh Lệ ngân xá lợi trong tay hắn cũng nên trở về với chủ. Điều này vốn chính là bằng chứng tình yêu mà Phong Hi để lại cho Kế Khôn, để chính tay cô giữ gìn sẽ đúng nhất.

Phong Hi là một nhân vật bi thảm, nhưng tình yêu của anh dành cho Kế Khôn và những gì anh trải qua thật khiến Diệp Mặc cảm thấy chua xót trong lòng.

- Anh Diệp...

Quý Thư bất đắc dĩ kéo tay Diệp Mặc một cái, gã cho rằng Diệp Mặc chắc chắn không phải là một Tiên nhân tầm thường, nhưng biểu hiện hôm nay của hắn thực sự quá lúng túng.

- Haha. Diệp Mặc là người bạn mà tôi gặp khi luyện thể, kiến thức về luyện thể và tu luyện của anh ấy tuyệt đối không tầm thường...

Quý Thư vừa kéo Diệp Mặc, vừa mỉm cười giải thích cho những người còn lại.

Tên Tư Thạch Vũ hừ một tiếng, rõ ràng bực bội:

- Anh Quý, người bạn này của anh cấp bậc cao quá, Tư Thạch Vũ tôi không thể theo nổi. Kế sư muội, chúng ta đi thôi.

Nói xong, hắn lập tức quay lưng rời đi mà không nói thêm gì nữa. Kế Khôn liếc nhìn Diệp Mặc một cái, cũng không thể hiện thái độ gì, ngay sau đó cũng đi theo Tư Thạch Vũ.

Diệp Mặc thấy vậy liền lớn tiếng gọi:

- Kế Khôn sư tỷ, tôi muốn gặp cô một chút!

Diệp Mặc không đề cập đến Phong Hi, hắn không biết Kế Khôn nghĩ thế nào về Phong Hi. Nếu như nàng không có chút cảm tình nào với Phong Hi, việc hắn tùy tiện nhắc đến sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp gì.

Tóm tắt chương này:

Chương này theo chân Diệp Mặc và Quý Thư khi họ đến Phi Hà Tiên Thành. Tại đây, Diệp Mặc bị cuốn hút bởi sự xa hoa và sự khác biệt của Tiên nhân ở Thượng Thiên Vực. Khi gặp gỡ các nhân vật nổi bật như Tề Bắc Thương và Kế Khôn, Diệp Mặc bỗng nhận ra Kế Khôn có mối liên quan sâu sắc đến quá khứ của mình. Chương kết thúc với sự bối rối của Diệp Mặc khi anh muốn gặp lại Kế Khôn để hiểu rõ hơn về mối quan hệ phức tạp của họ.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc, sau khi thăng cấp lên Đại Chí Tiên, đã quyết tâm tìm kiếm truyền thừa của Hạo Thiên Đại Đế ở Thượng Thiên Vực. Hắn gặp lại Quý Thư, người vừa thăng cấp Tiên niết thể hậu kỳ, và cả hai chia sẻ niềm vui cùng những phát hiện về khoáng thạch Vô Tẫn Viêm Hà Kim. Họ còn trao đổi về những mối đe dọa từ Tiên Yêu thú và chuẩn bị cho hành trình gian nan phía trước, biết rằng con đường tu luyện đầy thử thách và không ngừng nghỉ.