Ba người phía sau đã tiến tới gần. Hắc Vô Nhẫn không có tâm trí gì để quản lý người khác, mà chỉ chăm chú quan sát cái ngọc giản mà y vừa lấy được, trong lòng bất ngờ vui vẻ. Đây chính là phần bản đồ cuối cùng mà y còn thiếu, giờ y đã có trong tay một bản đồ hoàn chỉnh.

Nhâm Vũ cũng cảm thấy rất vui vì trong chiếc nhẫn trữ vật cô cướp được không chỉ có hơn 200 triệu Tiên tinh, mà còn có một món Tiên khí cực phẩm. Giá trị của món Tiên khí cực phẩm này đã làm cho cô cảm thấy phấn khích.

Cô đã thấy hành động của Hắc Vô Nhẫn, nhưng dù y có phần bản đồ thứ tư, cô vẫn không sợ hãi. Đến đây thì chắc chắn sẽ có chút khó khăn nếu như bản đồ không đầy đủ, nhưng tổng thể vẫn có khả năng tìm ra con đường cuối cùng. Hơn nữa, trong tình hình mọi người cùng hợp tác, Hắc Vô Nhẫn không thể đơn độc tìm kiếm bảo tàng.

Khi thấy Diệp Mặc vẫn không có dấu hiệu gì lạ, Nhâm Vũ nghĩ rằng Diệp Mặc kinh nghiệm còn kém. Nếu là một người từng trải, hẳn đầu tiên phải nghĩ đến việc chủ nhân của bộ xương khô kia tuyệt đối không thể tự dưng đến được đây.

Hắc Vô Nhẫn cũng có suy nghĩ tương tự như Nhâm Vũ, nhưng y không để tâm đến chiếc nhẫn trữ vật, mà chỉ chú ý vào toàn bộ tiên tàng này.

Khi Nhâm Vũ vô tình nhìn về phía Diệp Mặc, cô nhận thấy anh đột nhiên nhíu mày. Cô lập tức hỏi:

- Diệp tiên hữu, anh có phát hiện ra điều gì không?

Diệp Mặc hơi bất ngờ, vội vàng đáp:

- Không có gì đâu, chỉ là một cảm giác kỳ lạ mà thôi.

Nhâm Vũ cũng cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng không nói nhiều. Mọi người dường như không để ý đến sự việc diễn ra mà tiếp tục vượt qua chỗ này. Đi thêm vài chục thước nữa, họ thấy một cánh cửa đá có cấm chế.

- Có lẽ chính là chỗ này.

Hắc Vô Nhẫn nhìn cánh cửa đá có cấm chế, trầm giọng nói.

- Sư phụ, chúng ta cần phải phá cái cửa đá này sao?

Tên Đại Chí Tiên âm hiểm lập tức hỏi Hắc Vô Nhẫn.

Diệp Mặc lạnh lùng đáp:

- Ngu ngốc, nếu như mạnh bạo phá hỏng, thì cấm chế sẽ biến mất ngay. Đây chỉ là một trận môn di chuyển mà thôi.

Diệp Mặc không muốn quản lý tên ngốc kia, nhưng vì lợi ích của mình, hắn biết việc phá cửa đá này sẽ khiến cho việc tìm kiếm cửa vào trở nên khó khăn hơn.

Tên Đại Chí Tiên nham hiểm bỗng nhiên biến sắc, vì sư phụ vẫn chưa lên tiếng, nên y cũng không dám nói thêm lời nào.

Sắc mặt Hắc Vô Nhẫn vô cùng khó coi, nhưng cũng không có ý định phát tác:

- Vậy theo ý của Diệp tiên hữu, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

- Tôi nghĩ có lẽ sau này nên chia cho tôi một phần lớn hơn?

Diệp Mặc hỏi như thể tất cả đều bình thường.

Hắc Vô Nhẫn hừ lạnh nói:

- Ngươi muốn bội ước sao? Trước đó đã bàn bạc rằng tiên tàng sẽ chia đều, tất cả đều đã bỏ công sức ra. Giờ ngươi lại đòi chia nhiều hơn, vậy là có ý gì?

Nhâm Vũ cũng im lặng, không nói giúp Diệp Mặc. Cô cảm thấy Diệp Mặc không nên đề cập đến việc mình muốn được chia nhiều hơn.

Nhưng trái với mong đợi của Hắc Vô Nhẫn, Diệp Mặc ôm quyền cười nói:

- Ha ha, đúng là tôi đã quên mất chuyện này, thật xin lỗi.

Hắc Vô Nhẫn nhìn Diệp Mặc với vẻ nghi hoặc. Y cảm thấy Diệp Mặc không phải là người dễ nói chuyện như vậy, mà giờ hắn lại thể hiện sự dễ tính, thậm chí còn ôm quyền xin lỗi.

- Để tôi mở cấm chế này.

Sau khi Diệp Mặc nói xong, hắn ném ra bốn miếng trận kỳ. Ngay khi chúng được ném ra, xung quanh cửa đá liền phát ra nhiều tiếng động. Sau một lát, bốn lỗ khóa hiện ra.

Diệp Mặc chỉ vào bốn lỗ khóa rồi nói:

- Ngọc giản này cần có bốn miếng, ở đây đúng có bốn lỗ khóa, tôi muốn mọi người đưa toàn bộ ngọc giản vào bốn lỗ khóa này. Đó chính là chìa khóa để mở cánh cửa đá.

Hắc Vô Nhẫn lập tức cau mày:

- Có thể đúng là như vậy, nhưng chúng ta chỉ có ba miếng ngọc giản...

Diệp Mặc không để y nói hết, liền ngắt lời:

- Thật sao? Tôi thấy ông đã nhặt một miếng ngọc giản.

Sắc mặt Hắc Vô Nhẫn ngay lập tức biến đổi. Y không dám chắc Nhâm Vũ có phát hiện ra hành động của y hay không, nhưng rõ ràng Diệp Mặc không nhìn thấy. Nên nếu Nhâm Vũ nói ra việc này, y cũng có thể nói rằng Nhâm Vũ cũng đã nhặt được một cái nhẫn trữ vật.

Nhưng y không ngờ người nói điều này lại là Diệp Mặc. Phải chăng vừa rồi, thần thức của hai người đã liên kết với nhau? Hoặc là Diệp Mặc thực sự đã phát hiện ra điều gì.

Nhưng Hắc Vô Nhẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói:

- Đúng là tôi đã nhặt được một ngọc giản, nhưng đó là của tôi. Theo thỏa thuận trước đó, một miếng ngọc giản của tôi sẽ được chia một phần. Giờ nếu tôi được chia hai phần tiên tàng, tôi sẽ đưa ra ngọc giản, còn không thì vì sao tôi phải lấy ra hai miếng ngọc giản?

Diệp Mặc lạnh nhạt đáp lại:

- Như ông đã nói trước, như vậy có nghĩa là ông muốn bội ước? Ba chúng ta đã nói rõ là sẽ chia đều, hiển nhiên mọi người đều đã bỏ công sức ra, giờ ông lại đòi thêm một phần, có ý nghĩa gì đây? Chẳng lẽ tôi xuất lực là điều hiển nhiên, còn ông thì cần thù lao sao?

Diệp Mặc lặp lại những gì Hắc Vô Nhẫn đã nói, lúc này Nhâm Vũ mới hiểu được ý của Diệp Mặc, hóa ra hắn đã thấy miếng ngọc giản mà Hắc Vô Nhẫn lấy được.

Nhâm Vũ cảm thấy mình không may, mà thực chất tự hỏi có thấy việc mình nhặt được chiếc nhẫn trữ vật hay không. Đối phương thật sự là một Đại Chí Tiên sao? Hắn có vẻ như nắm hết mọi hành động của Hắc Vô Nhẫn.

Sau khi suy nghĩ, Nhâm Vũ quyết định chờ khi Hắc Vô Nhẫn không để ý, sẽ chia một nửa số Tiên tinh cho Diệp Mặc. Còn Tiên khí cực phẩm thì sẽ giữ lại cho mình. Dù Diệp Mặc có phát hiện hay không, chiếc nhẫn trữ vật này là mình đã nhặt được. Mặc kệ đối phương có ân cứu mạng, nhưng với những toan tính như vậy thì việc chia một trăm triệu Tiên tinh cho hắn cũng không hề tệ.

- Lúc trước đã nói rằng tất cả đều chia ba phần. Ngọc giản của ông thật ra cũng có một phần là của chúng ta. Nếu ông không đồng ý, tôi sẽ phá cái cửa này. Chúng ta có thể hoàn toàn trắng tay.

Diệp Mặc không hề nao núng mà tiếp tục.

- Ngươi...

Hắc Vô Nhẫn không thể phản bác lại. Nhưng y lập tức tìm được một đề tài khác:

- Được, vậy tôi cũng thấy Nhâm tiên tử nhặt được một cái nhẫn phải không?

Sắc mặt Nhâm Vũ khựng lại, nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật rồi nói:

- Đúng vậy, đây là chiếc nhẫn trữ vật tôi nhặt được. Nếu ngươi muốn, thì cứ lấy đi, tôi không cần nữa.

Thần thức của Diệp Mặc quét qua một chút và đã rõ chiếc nhẫn trữ vật mà Nhâm Vũ vừa lấy ra không phải là cái mà trước đó, nhưng hắn cũng không để tâm nhiều.

Chiếc nhẫn không bị cấm chế, nên hắn nhìn thấy rõ ràng bên trong chỉ có 200 triệu Tiên tinh và một món Tiên khí cực phẩm mà thôi. Nhưng với một tông sư Tiên khí như hắn, thì Tiên khí cực phẩm cũng chẳng có gì đặc biệt.

Sắc mặt Hắc Vô Nhẫn trở nên khó coi, vì y biết rõ chiếc nhẫn trữ vật này không phải là cái mà trước đó, nhưng y không có chứng cứ để phản bác.

Nhìn về bốn lỗ khóa kia, Hắc Vô Nhẫn suy nghĩ một chút rồi cười nói:

- Vậy thì, cứ theo như thỏa thuận ban đầu mà tiến hành, tôi sẽ nhường một chút. Đôi khi nhường nhịn cũng có thể mang lại phúc lợi.

Nói xong, y nhanh chóng ném hai miếng ngọc giản còn lại ra. Chúng gần như lập tức khảm vào hai lỗ khóa khi vừa rời khỏi tay y.

Thần thức của Nhâm Vũ lập tức theo dõi nhưng lại không thấy gì cả. Sau khi ngọc giản vào trong lỗ khóa, tàn đồ bên trong cũng biến mất. Sắc mặt cô có chút khó coi, nhưng vẫn ném ngọc giản của mình ra.

Khi ngọc giản của Diệp Mặc được ném ra, cấm chế trên cửa đá biến mất không còn dấu vết. Một cỗ khí tức cổ xưa tràn tới, dường như chỉ cần đi vào cánh cửa lớn này là có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ từ thời viễn cổ.

- Đây không phải là tiên tàng kia.

Ngay khi cấm chế được mở ra, sắc mặt Nhâm Vũ liền biến đổi, lập tức hiểu ra rằng đây không phải là tiên tàng mà là một di tích của thời viễn cổ.

- Không ngờ lại là di tích viễn cổ.

Hắc Vô Nhẫn cũng đứng sững nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn tràn ngập hơi thở cổ xưa. Trong lòng y, sự phấn khích trào dâng, vì loại di tích viễn cổ này không có bản đồ chi tiết, thì việc đi vào sẽ vô cùng khó khăn. Mà bản đồ chi tiết thì chỉ có một mình y có.

Trong lòng Diệp Mặc cũng kinh hãi. Hắn nhận ra rằng di tích viễn cổ này đã tồn tại rất lâu. Như Nhâm Vũ nói, thật sự rất có thể vì muốn tìm nơi cất giấu bảo tàng mà vị Tiên Vương đã phát hiện ra di tích này và cuối cùng đã lợi dụng nó để giấu bảo tàng của mình.

Cũng có khả năng rằng Tiên Vương đã có trong tay bản đồ di tích này trước đó và nhờ đó mới tìm được địa điểm này.

Điều này cũng có nghĩa, những bậc thang đá thô sơ phía ngoài, thậm chí là cánh cửa đá đầu tiên, đều là do vị Tiên Vương này bố trí. Còn cánh cửa đá có cấm chế bên trong chính xác là một phần của di tích viễn cổ.

- Chúng ta không có bản đồ, liệu có thể liên thủ tiêu diệt Hắc Vô Nhẫn không?

Nhâm Vũ đã hận Hắc Vô Nhẫn đến thấu xương, nên liền truyền âm đến Diệp Mặc. Cô sớm đã không nghĩ Diệp Mặc là một Đại Chí Tiên bình thường nữa.

Diệp Mặc không trả lời. Hắc Vô Nhẫn có vẻ đã nhận ra điều gì, lập tức mang theo tên Đại Chí Tiên kia tiến vào trong cửa lớn của di tích viễn cổ.

Hai người vừa bước vào, thần thức của Diệp Mặc và Nhâm Vũ đã không thể quét tới được nữa.

- Ai, chúng ta chậm một bước, bị phát hiện rồi!

Nhâm Vũ thở dài. Cô cũng biết rằng loại di tích viễn cổ này không có bản đồ chi tiết, thì muốn tìm được bảo vật chắc chắn là rất khó.

Diệp Mặc lắc đầu:

- Di tích viễn cổ này có thể đã bị khám phá hết rồi, vì nó có thể chỉ là một nơi cất giấu bảo tàng từ lâu của Ai đó. Nếu như chúng ta vận may tốt, có lẽ còn tìm được tiên tàng của vị Tiên Vương này.

Bên ngoài, hắn đã để lại một miếng trận kỳ, nên biết rằng không chỉ riêng mình Hắc Vô Nhẫn tới nơi này. Dù như thế nào, Diệp Mặc cũng sẽ không liên thủ với Nhâm Vũ để tiêu diệt y.

Nhâm Vũ gật đầu, có phần thất vọng:

- Có lẽ đúng là như vậy. Nhưng tôi vừa rồi đã lấy được một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong còn có một ít Tiên tinh, tôi sẽ chia cho cậu một phần.

Nói xong, cô lấy ra chiếc nhẫn trữ vật khác có chứa 100 triệu Tiên tinh bên trong cho Diệp Mặc. Diệp Mặc không khách khí mà thu lấy.

Sau khi nhận Tiên tinh, Diệp Mặc cũng khắc ra một cái ngọc giản đưa cho Nhâm Vũ rồi nói:

- Đây là bản đồ kết hợp từ bốn miếng ngọc giản, tôi tặng cô một phần. Khi tất cả mọi người tiến vào di tích, thì hãy dựa vào cơ duyên của mỗi người.

Nhâm Vũ kinh ngạc tiếp nhận ngọc giản. Cô thực sự không ngờ Diệp Mặc lại cho mình một phần bản đồ chi tiết. Hắn không chỉ nhìn thấy miếng ngọc giản thứ tư mà còn khắc được bản đồ bên trong.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hắc Vô Nhẫn, Nhâm Vũ và Diệp Mặc tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tiên tàng. Hắc Vô Nhẫn vui mừng khi phát hiện bản đồ hoàn chỉnh, trong khi Nhâm Vũ cũng tìm thấy một chiếc nhẫn trữ vật chứa Tiên tinh và Tiên khí cực phẩm. Cuộc tranh cãi về việc chia sẻ chiến lợi phẩm dẫn đến căng thẳng giữa các nhân vật. Diệp Mặc, với sự hiện diện bí ẩn của mình, cuối cùng phá cấm chế của cánh cửa đá dẫn đến di tích viễn cổ, mở ra nhiều nguy hiểm và cơ hội mới. Đồng thời, tình hình nội bộ giữa các nhân vật ngày càng phức tạp.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc, Nhâm Vũ và Hắc Vô Nhẫn hợp tác để tìm kiếm một tiên tàng qua các ngọc giản có bản đồ. Mặc dù bản đồ không hoàn chỉnh, họ quyết định chia sẻ thông tin và tìm kiếm lối vào. Khi tiến vào một cánh cửa đá, họ gặp phải cạm bẫy chết người, cho thấy nguy hiểm đang rình rập trong cuộc tìm kiếm này. Tình huống căng thẳng diễn ra khi Diệp Mặc thể hiện tài năng trong việc giải quyết trận pháp, để lại dấu ấn nổi bật trong hành trình.