Diệp Mặc sắp xếp cho Vân Băng và Đình Đình ở phòng của Diệp Lăng, còn bản thân hắn sẽ ngủ tại phòng của Diệp Tử Phong. Đình Đình, vừa từ Hồng Kông về Yến Kinh, cảm thấy rất mệt mỏi. Sau khi tắm rửa, cô lập tức lên giường và ngủ say. Vân Băng thì nằm mãi trên giường, không thể chợp mắt. Cô lo lắng không biết Diệp Mặc đang làm gì và tự hỏi làm thế nào mà hắn biết được cô bị cưỡng chế đưa đến nhà Âu gia.
Trong khi đó, Diệp Mặc ở trong phòng kiểm tra lại các vật liệu cần thiết. Vật liệu để luyện phi kiếm vẫn còn thiếu một vài thứ. Hắn thu gom các vật liệu lại và xem xét tấm bản đồ do Mạc Khang vẽ. Nếu những gì Mạc Khang nói là thật, hắn nhất định phải đến nơi đó. Trong trường hợp không tìm được Không Minh Thạch quý báu, chỉ cần một ít dược liệu quý cũng đủ quan trọng với hắn.
Sau hai giờ tu luyện, khi Diệp Mặc chuẩn bị lên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn mở cửa và thấy Vân Băng đứng ở cửa với bộ đồ ngủ, mặt hơi ửng hồng. Khi hắn vừa định nói, Vân Băng đã nhào vào lòng hắn. Mùi hương nhẹ nhàng, thân hình mềm mại khiến Diệp Mặc bất ngờ. Hắn vừa tu luyện xong, khí huyết còn đang dâng trào, nên không thể nào kiềm chế nổi khi Vân Băng ôm chặt lấy mình.
Vân Băng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy biết ơn Diệp Mặc. Nếu không có hắn, cô có lẽ đã không còn sống để gặp lại Đình Đình. Trong lòng Diệp Mặc, cô cảm thấy an toàn, thích thú với cảm giác đó, nhưng cũng có chút lo lắng vì cô lớn tuổi hơn Diệp Mặc và là thầy của hắn. Không hiểu sao, mỗi khi Diệp Mặc rời đi, cô lại thấy nhớ và không thể ngủ được.
Vì thế, cuối cùng cô đã lấy hết dũng khí để gõ cửa phòng hắn. Cô muốn được ở bên cạnh hắn, nhưng lúc này lại cảm thấy bối rối khi ôm hắn. Hồi tưởng lại, Vân Băng cảm nhận được có gì đó cứng cứng chạm vào bụng mình, điều này khiến cô bừng tỉnh và sợ hãi, lập tức chạy vào phòng mình, đóng cửa lại. Cô thở dốc, nhận ra bản thân mình đã cứng nhắc trong suy nghĩ về Diệp Mặc.
Sau một khoảng thời gian, Vân Băng mới bình tĩnh lại. Cô tự hỏi vì sao lại bỏ chạy, điều này không nên, và cô không nên cảm thấy lo lắng vì những điều đã xảy ra. Ý thức được điều đó, cô lại muốn gặp Diệp Mặc. Cô cảm thấy mặt mình nóng lên, tim đập mạnh. Đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi tám năm qua, cô có những suy nghĩ và cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Một lúc sau, Diệp Mặc không gọi cô, Vân Băng từ từ bình tĩnh lại. Cô cảm thấy hơi xấu hổ vì những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu mình, như thể đang chờ đợi điều gì từ Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng không hiểu sao Vân Băng lại bỏ chạy sau khi phát hiện ra sự thật về hắn. Hắn biết vì sao Vân Băng đến tìm mình, mà giờ đây mọi thứ không như cô ấy nghĩ, nên cô ấy bỏ chạy. Mặc dù vừa rồi Diệp Mặc đã có những cảm giác khác thường khi ở cạnh Vân Băng, nhưng hắn kiềm chế được bản thân. Hắn nằm trên giường, nghĩ về đôi nét của Vân Băng, nhận ra mình chưa từng có sự tiếp xúc mạnh mẽ như vậy trước đây.
Khi Diệp Mặc thức dậy vào buổi sáng, Vân Băng đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Nhìn thấy hắn, cô cảm thấy hơi xấu hổ, không dám nhìn thẳng. Sau khi ăn sáng, Diệp Mặc đi chơi với Đình Đình rồi thông báo với Vân Băng rằng hắn sẽ ra ngoài có việc, sẽ quay lại vào buổi trưa. Vân Băng nhớ ra mình vẫn chưa hỏi Diệp Mặc về nơi hắn sống.
Cô vừa hiểu rằng Âu gia có phần ganh ghét với Diệp Mặc, nhưng nghĩ rằng nếu Diệp Mặc ở Lạc Thương, còn cô ở Ninh Hải, thì có thể Âu gia sẽ không làm khó được hắn mà có thể sẽ nhắm vào cô và Đình Đình. Diệp Mặc cảm nhận được sự lo lắng của Vân Băng, nên đã trấn an rằng cô không cần phải lo lắng về Âu gia, hắn sẽ cử người giúp đỡ để cô không bị uy hiếp.
Trong khi đó, Hàn Tại Tân đang tìm kiếm manh mối liên quan đến Diệp Mặc, thì nghe tin hắn đã đến Yến Kinh và gây rối với Âu gia. Ông ta lập tức nghĩ ra cách để khiến Diệp Mặc vào khuôn khổ. Trong lúc này, Diệp Mặc bất ngờ xuất hiện khiến Hàn Tại Tân phải ngạc nhiên.
Diệp Mặc không để tâm đến việc mình vào được đây bằng cách nào, mà chỉ hỏi Hàn Tại Tân có việc gì cần bàn. Hàn Tại Tân lập tức cho biết có việc cần nhờ cậy Diệp Mặc và nói rõ rằng việc này đã được đề cập trong giao ước trước đây. Diệp Mặc nhanh chóng phản bác rằng theo giao ước, hắn chỉ cần giúp đỡ Phi Tuyết một lần trong hai năm, mà bây giờ thời điểm này chưa đến.
Hàn Tại Tân hiểu rằng việc này không thể không cần tới sự giúp đỡ từ Diệp Mặc, bởi không một ai có thể làm tốt hơn hắn trong lần này. Sau đó, Hàn Tại Tân nói rằng Âu gia đang chuẩn bị hạ thủ với Diệp Mặc, điều này khiến hắn phải chú ý.
Diệp Mặc lại tỏ ra thản nhiên, và nhấn mạnh rằng hắn không để ý đến Âu gia. Hắn chỉ không muốn Đình Đình lo lắng, vì vậy không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Hàn Tại Tân lập tức phản đối, yêu cầu Diệp Mặc không nên hành động bộc phát.
Trong chương này, Diệp Mặc sắp xếp cho Vân Băng và Đình Đình ở chung, trong khi chính hắn lui về phòng riêng. Vân Băng lo lắng về Diệp Mặc, trong khi Đình Đình mệt mỏi ngủ. Khi Vân Băng tìm đến Diệp Mặc, cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình và bỏ chạy. Diệp Mặc nghĩ về cảm giác lạ lùng lúc bên cạnh Vân Băng. Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Diệp Mặc thông báo đi ra ngoài, trong khi Vân Băng lo lắng về Âu gia. Hàn Tại Tân cố gắng đặt Diệp Mặc vào thế khó, nhưng hắn vẫn giữ vững tâm lý không hoảng loạn.
Chương truyện xoay quanh sự trở lại của Diệp Mặc tại Yến Kinh, nơi các gia tộc khét tiếng như nhà họ Tống lo ngại về danh tiếng và sức mạnh của anh. Trong khi Âu Kim Long và gia tộc của mình không muốn đối đầu với Diệp Mặc, một cuộc xung đột bùng nổ khi một thanh niên trong nhà họ Âu có hành động khiêu khích. Diệp Mặc thể hiện sức mạnh của mình bằng cách không ngần ngại đánh bại đối thủ, gây ra lo sợ cho cả nhà họ Âu. Vân Băng lo lắng cho Diệp Mặc, nhưng anh tự tin rằng mình có thể bảo vệ họ trước mọi mối đe dọa từ các gia tộc khác.
Diệp MặcVân BăngĐình ĐìnhDiệp LăngDiệp Tử PhongHàn Tại TânÂu gia