- Không, không nhìn thấy...
Hai tên Đại La Tiên đột nhiên đối mặt với một Tiên vương hậu kỳ, lời nói có chút lắp bắp.
- Ồ.
Tiên vương mắt ưng lập tức phá tan hình ảnh rung động, rồi lạnh nhạt nói:
- Vừa nãy tôi nghe thấy các anh nói về Tiên yêu thú cấp bảy? Các anh nhìn thấy Tiên yêu thú cấp bảy ở đâu?
Tên Đại La Tiên áo đỏ thấy Tiên vương này có vẻ không nghiêm khắc, liền thả lỏng đáp:
- Bẩm Tiên vương đại nhân, chúng tôi từ Tiên Phần Lĩnh ra, nhìn thấy có dấu tích của một cuộc độ kiếp cường đại. Lôi kiếp đó tuyệt đối là của Tiên vương hoặc Tiên yêu thú độ kiếp lên cấp bảy, cho nên mới đoán như vậy. Không thể nào có người đến một nơi thiếu Tiên linh khí như Tiên Phần Lĩnh để độ kiếp, vì vậy chúng tôi đoán là Tiên yêu thú cấp bảy.
Tiên vương mắt ưng không trả lời mà lấy ra la bàn truy tung bắt đầu tìm kiếm. Một lúc sau, gã thu la bàn lại, nhìn hai tên Đại La Tiên có vẻ sợ hãi trước mặt mình.
Gã biết Tiên Phần Lĩnh, hơn nữa đã từng đi qua đó. Hiện tại trong Tiên Phần Lĩnh có người độ kiếp, lại còn là độ Tiên Vương kiếp, khiến gã nhớ ngay đến Diệp Mặc, người đã một lần đấu với gã. La bàn định vị vừa rồi cũng chỉ về phía Tiên Phần Lĩnh, còn người từng đấu với gã lại là một Đại La Tiên viên mãn.
Nếu như người độ kiếp kia chính là Đại La Tiên viên mãn từng đánh nhau với gã, thì thật là gay go. Diệp Mặc rất mạnh, gã biết điều đó rất rõ, tuyệt đối có thể hoành hành ở cấp độ Đại Tiên. Nếu như đối phương thăng cấp lên Tiên Vương và tu vi vững chắc, thì ngay cả Tiên Vương vô địch cũng không phải không làm được.
Vừa nghĩ đến khả năng Diệp Mặc có thể trở thành Tiên Vương vô địch, gã không còn cách nào giữ kìm nén. Gã lạnh lùng liếc nhìn hai tên Đại La Tiên trước mặt và bỗng dưng vung tay, phóng ra hai đường đao màu lam.
Hai tên Đại La Tiên này chỉ là trung kỳ mà thôi, so với Diệp Mặc, cũng còn kém quá xa. Tiên vương mắt ưng ra tay đột ngột, hai tên này căn bản không kịp chuẩn bị. Lập tức bị hai đường ánh sáng màu lam trói chặt, tiếng nổ vang lên, ánh sáng màu lam lặng lẽ biến mất, còn hai tên Đại La Tiên kia cũng bị giết ngay lập tức.
Giết chết hai Đại La Tiên, Tiên vương cũng không dừng lại, thu hồi hai nhẫn trữ vật rồi nhanh chóng phóng ra Tiên khí cực phẩm, biến mất.
Một lúc lâu sau, một cái bóng hư ảo từ thi thể tàn phá của tên Đại La Tiên áo xám bay ra, nhìn hướng mà Tiên vương mắt ưng đã bỏ đi, gã căm hận nói:
- Nếu như không phải mình có một tấm hộ hồn bài, thì nguyên thần của mình cũng không còn. Phương Kỵ Thông ta thề, đời này phải giết chết lão thất phu này.
Nói xong, nguyên thần này liền rời đi, biến mất trong nháy mắt.
...
Diệp Mặc phóng ra lôi kiếm nối dài, va chạm với lôi kiếp dữ dội, ánh lôi quang hiện lên đầy trời, màu vàng kim, màu đen, màu lam, khiến nơi sâu thẳm trong Tiên Phần Lĩnh nổi bật thành từng mảng màu sắc.
Lôi kiếp khủng bố như vậy, còn có người độ kiếp kinh khủng như thế, bất kỳ âm hồn nào cũng không dám tiến lại gần, không phải là nơi mà âm hồn thông thường có thể chịu nổi.
Âm thanh không ngừng vang lên trong sâu thẳm Tiên Phần Lĩnh, đánh vào người Diệp Mặc.
Lúc này, dù đường sét màu vàng to thô, nhưng bị lĩnh vực Tiên vương của Diệp Mặc, nên lập tức chậm lại. Những đường lôi kiếm nối dài lại một lần nữa va vào những đường sét này, khiến uy thế của chúng lại giảm đi một phần.
Với tu vi Tiên Vương sơ kỳ của Diệp Mặc, cộng thêm thân thể Tiên linh thể hậu kỳ, sau khi chặn những đường sét này, gã chỉ bị thêm một chút vết máu, không còn bị chong da bóc thịt như trước nữa, càng không có xương cốt bị gãy.
Lôi nguyên màu vàng bạc vờn quanh trên không trung, lôi kiếm của Diệp Mặc không ngừng được rèn luyện, còn bản thân hắn thì cũng không ngừng hấp thu Tiên linh khí và lôi nguyên này để củng cố tu vi của mình. Một số vết máu do lôi kiếp gây ra trên thân thể, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Mặc lơ lửng trên không trung của Tiên Phần Lĩnh, những đường sét màu vàng nối dài vây quanh hắn, khí tức cũng không vì những đường sét này mà yếu đi. Ngược lại, khí tức của hắn trong những đường sét ấy càng mạnh mẽ hơn.
Hai đợt lôi kiếp trôi qua, đợt thứ ba cũng không thấy đánh xuống. Diệp Mặc không thèm để ý, không ngừng rèn luyện lôi kiếm và tu vi của mình.
Cho đến nửa ngày sau, đợt lôi kiếp thứ ba mới từ từ đến, rải rác vài đường lôi kiếp màu lam giáng xuống. Diệp Mặc không còn hứng thú với việc hấp thụ lôi nguyên này nữa, mà phóng ra vài đường lôi kiếm đánh đến, các đường lôi kiếp màu lam này lập tức bị đánh trúng và tiêu tán hết.
Diệp Mặc biết rõ, mặc dù có vài đường lôi kiếp giáng xuống, nhưng chúng không có uy hiếp gì với hắn. Hắn tiếp tục vận chuyển Tam sinh quyết, bắt đầu củng cố cảnh giới Tiên vương của mình.
Diệp Mặc đoán lần này lôi kiếp cũng sẽ không có Tiên linh vân hạ xuống, quả nhiên sau khi một đường lôi kiếp giáng xuống, bầu trời lại âm u trở lại, không có chút Tiên linh vân nào rơi xuống cả.
Qua nhiều lần độ kiếp, Diệp Mặc tìm thấy một quy luật. Một lần lôi kiếp muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cơ bản không có Tiên linh vân hạ xuống. Nếu lôi kiếp không có ý giết hắn, thường sẽ có Tiên linh vân hạ xuống để củng cố tu vi.
Mặc dù Diệp Mặc rất tức giận, nhưng không thể làm gì hơn, hắn thậm chí nghi ngờ những lôi kiếp này có phải có người thay phiên nhau trực ban không. Gặp một tên nào tốt một chút, thì cho hắn lôi kiếp bình thường, gặp một tên biến thái thì cho hắn lôi kiếp giết người.
Diệp Mặc biết ý nghĩ này chỉ là vớ vẩn, nhưng nếu so với lôi kiếp của người khác, thì lôi kiếp của hắn thật sự có chút biến thái. Lôi kiếp như vậy, còn không có chút Tiên linh vân nào.
Pháp bảo của hắn ngoài Bát Cực Già đỉnh và Tử Đao, Hắc thạch cân còn lại đều đã hóa thành bã vụn, ngay cả Tiên khí thất phẩm cũng vỡ vụn không thể dùng được nữa. Bát Cực Già đỉnh cũng bị hư hỏng, qua lần lôi kiếp này, lại từ Tiên khí cực phẩm hạ xuống thành Tiên khí thượng phẩm, trông như đã trở thành bát phẩm.
Sau khi thu lại những thứ này, Diệp Mặc tiếp tục củng cố tu vi của mình.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Diệp Mặc vẫn còn đang củng cố tu vi thì đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng thần thức cực mạnh quét qua trận pháp che chắn của hắn. Luồng thần thức này hắn rất quen, chính là Tiên Vương hậu kỳ mắt ưng mà lần trước hắn gặp trong hư không.
Gã không ngờ lại đuổi đến Tiên Phần Lĩnh, sát cơ của Diệp Mặc nhất thời dâng lên. Hắn lập tức sửa sang lại mình, đổi quần áo khác rồi đứng dậy. Tiên linh mạch cực phẩm đã bị hắn dùng hết sạch, dù có tiếp tục củng cố tu vi cũng không cần ở lại Tiên Phần Lĩnh nữa.
Sau khi thu hồi trận kỳ, Diệp Mặc cảm thấy luồng thần thức kia chỉ tiếp xúc với bên ngoài trận pháp che đậy của hắn, và không hề hướng về phía mình.
Diệp Mặc giờ đã là Tiên Vương, không còn e ngại một tên Tiên Vương hậu kỳ nào. Hắn không chút do dự thu hồi trận kỳ, đồng thời phóng ra Thần khí hạ phẩm Thời Không Toa men theo đường thần thức kia mà đi.
Người quét Diệp Mặc chính là Tiên Vương hậu kỳ đã truy sát hắn. Sau khi đến Tiên Phần Lĩnh, phát hiện nơi này không có chút động tĩnh của lôi kiếp nào, gã biết mình chỉ có hai khả năng: hoặc là Diệp Mặc đã độ kiếp thất bại, hoặc là hắn đã thành công và đang phục hồi tu vi. Gã cũng xác định rằng 80% chính là tên Đại La Tiên viên mãn từng đánh nhau với gã.
Lúc này gã đang do dự, không biết có nên đi tiếp không. Nếu đối phương đang độ kiếp, gã đến thật đúng lúc, bất luận thành công hay thất bại, sau độ kiếp, Diệp Mặc chắc chắn là lúc yếu nhất. Lúc này ra tay sẽ là thời điểm tốt nhất.
Nhưng nếu bây giờ độ kiếp đã xong, gã lo rằng Diệp Mặc chẳng may đã thành công, với sức mạnh của hắn, ngay cả gã, Tiên Vương hậu kỳ, cũng không chắc là đối thủ.
Gã chỉ do dự trong chốc lát, thì Thời Không Toa của Diệp Mặc đã tiếp cận gần gũi. Tiên Vương sắc mặt đại biến, theo bản năng định bỏ chạy. Nhưng sau đó gã lại phóng ra cây trường thương màu lam, không còn ý định bỏ trốn.
Dù đối phương có hung hãn đến đâu, chỉ là một Tiên Vương mới thăng cấp, còn là Tiên Vương sơ kỳ mà thôi. Còn bản thân gã đã là Tiên Vương hậu kỳ, Tiên nguyên tu luyện đã mười mấy vạn năm, làm sao có thể sợ một tên Tiên Vương sơ kỳ?
Tốc độ của Thời Không Toa cực nhanh, Thanh Nguyệt trước đó không thể sánh nổi. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Mặc đã hạ xuống trước mặt Tiên Vương hậu kỳ mắt ưng.
- Anh đúng là kiên nhẫn, không ngờ từ hư không truy sát tôi đến tận Tiên Phần Lĩnh. Nếu anh muốn đấu như vậy, hôm nay bổn vương sẽ tiếp anh một trận.
Diệp Mặc bỗng cảm thấy sau khi thăng cấp Tiên Vương, quả nhiên rất thoải mái, cuối cùng cũng có thể tự gọi mình là bổn vương trước mặt đối phương rồi.
- Bổn vương là Cù Kinh, trưởng lão Tiên vương Vũ Ma kiếm tông. Tôi không ngờ anh có thể thăng cấp lên Tiên Vương, thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi. Nể mặt anh là Tiên Vương, tôi cũng không nhất định muốn đấu với anh, chỉ cần anh lấy Tiên linh vật của anh ra, mỗi người một nửa là được. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không lấy không, cũng sẽ trả lại một chút tiên tinh.
Trên thực tế, Cù Kinh có ý muốn rút lui, những lời này mặc dù là đang uy hiếp Diệp Mặc, nhưng đã bắt đầu yếu mềm. Lúc này khí thế của Diệp Mặc quá mạnh, khí tức Tiên Vương chưa hoàn toàn thu liễm, khiến gã cảm thấy kinh hãi.
Gã nhắc đến tông môn của mình, chính là Vũ Ma kiếm tông thuộc hàn Tôn tông, để Diệp Mặc biết rằng, muốn đắc tội với một Tôn tông không phải chuyện dễ dàng.
Diệp Mặc mỉa mai nói:
- Vũ Ma kiếm? Tôi chưa từng nghe đến. Nhưng đồ của bổn vương, dù cho không muốn cho anh nhìn, anh cũng chẳng làm gì được tôi.
Hắn không chỉ không cho xem, mà còn không có ý định chia chác gì.
Sắc mặt Cù Kinh khẽ thay đổi, dám nói tên của một tông môn chưa từng nghe thấy bao giờ, trừ khi tông môn của đối phương cực lớn, hoặc thật sự chưa nghe thấy. Gã không tin Diệp Mặc chưa nghe nói về Vũ Ma kiếm tông, tông môn này danh tiếng lừng lẫy như vậy, đối phương là một Đại La Tiên viên mãn, giờ lại là Tiên Vương, không thể nào chưa nghe thấy. Nếu chưa từng nghe, thì cũng không có ai dám nói ra rằng chưa bao giờ nghe tên một tông môn như vậy.
Nếu đối phương biết đến Vũ Ma kiếm tông, mà còn dám nói chưa từng nghe, thì rõ ràng là không coi tông môn này ra gì, cũng gần như khiêu khích.
Cù Kinh cảm thấy hối hận, rõ ràng dùng lời đe dọa đối phương là không khôn ngoan, trước đây khi đối phương còn là Đại La Tiên đã dám khiêu chiến gã, bây giờ đã là Tiên Vương, làm sao có thể sợ một Tiên Vương hậu kỳ như gã?
- Nếu vậy, thì ngày sau gặp lại.
Cuối cùng Cù Kinh không ra tay với Diệp Mặc, gã dự cảm mình không phải là đối thủ của hắn.
- Anh muốn đánh thì đánh, muốn rượt thì rượt, tôi không có ý kiến gì. Nhưng nếu anh muốn đi, thì cái đó không phụ thuộc vào anh.
Diệp Mặc nói xong, lập tức đánh một quyền ra, thần thông Hư Không.
Chương này bắt đầu với cuộc đối đầu giữa hai tên Đại La Tiên và Tiên Vương Mắt Ưng, nơi họ bàn về một Tiên yêu thú cấp bảy. Khi Tiên Vương nhận ra sự nguy hiểm từ Diệp Mặc, người đang độ kiếp, gã không ngần ngại tấn công để giết chết hai Đại La Tiên. Đồng thời, Diệp Mặc, trong lúc độ kiếp, phải đối mặt với những lôi kiếp khủng khiếp, nhưng cũng không ngừng củng cố sức mạnh của mình. Cuối chương, Diệp Mặc tự tin đối diện với Tiên Vương Cù Kinh, tạo nên một tình thế căng thẳng khi cả hai đều không còn đường lùi.
Trong chương này, Diệp Mặc phải đối mặt với cơn lôi kiếp khủng khiếp, vượt qua đau đớn để đạt được đột phá lên Tiên Linh Thể hậu kỳ. Dù nhiều lần bị tấn công bởi những tia sét màu vàng kim, hắn vẫn quyết tâm hấp thụ sức mạnh từ lôi nguyên để củng cố thể chất và phá vỡ ngăn cách Tiên Vương. Các Đại La Tiên xung quanh cảm nhận được áp lực từ cơn lôi kiếp này và lo lắng về sự sống chết nếu không hành động kịp thời.
Tiên yêu thúLôi kiếpbất ngờđộ kiếpTiên Vươngđộ kiếpLôi kiếpTiên Vươngbất ngờ