Diệp Mặc nhìn quanh và lên tiếng:
- Mọi người hãy tiến vào Phong Vị Tháp theo thứ tự. Ai ở gần nhất thì vào trước.
Những Tiên Vương đứng gần Phong Vị Tháp nhanh chóng chắp tay cảm ơn Diệp Mặc rồi vội vàng tiến vào. Sau khi một người đi vào, những Tiên Vương khác lập tức ùn ùn nối gót theo sau. Diệp Mặc cùng Lô Phượng đứng ở giữa, nên họ cũng vào sau một chút.
Diệp Mặc không quá bận tâm tới việc vào sớm hay muộn có chiếm được phòng tốt hay không. Hắn tin rằng bằng vào Tiên nguyên và thần thức của mình, việc tìm một căn phòng tốt bên trong Phong Vị Tháp không phải là vấn đề.
Chỉ có một số ít Tiên Vương hiểu rằng việc vào sớm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì Phong Vị Tháp cần có đủ số lượng người mới mở ra cầu thang lên tầng hai. Nếu chỉ là phòng ở tầng một thì đi vào sớm càng có lợi, nhưng đã mấy ai muốn ở lại tầng một chứ?
Khi Diệp Mặc và Lô Phượng tiến vào cánh cổng màu vàng kim, họ cảm thấy chóng mặt. Có lẽ đây là một kiểu cửa truyền tống, nhưng lại có chút khác biệt. Cảm giác choáng váng chỉ thoáng qua, và khi họ tỉnh lại, cả hai đã đứng trong một đại sảnh vô cùng rộng lớn.
Đại sảnh không có trần và tường, xung quanh có chín cánh cửa mở rộng. Những gì ở bên trong các cánh cửa ấy thì chưa ai thấy rõ.
Nhìn thấy ít nhất hơn một ngàn người trong đại sảnh, Diệp Mặc hiểu lý do vì sao Lô Phượng từng nói rằng cạnh tranh giữa các Tiên cấp thấp tại 'Bia Tiên Vương' rất khốc liệt. Điều làm Diệp Mặc vui vẻ nhất là hắn nhanh chóng nhận ra một số người quen. Một trong số đó chính là Hồng Lăng, còn có Nhâm Vũ. Tuy vậy, hắn không thấy Quý Thư và Sở Dĩ. Có lẽ họ vẫn chưa thăng cấp lên Tiên Vương.
Diệp Mặc không có ý định gặp họ với thân phận này, nên chỉ truyền âm cho Lô Phượng rằng Hồng Lăng và Nhâm Vũ là bằng hữu của sư đệ hắn. Hắn hy vọng nếu hai người đó đến Mặc Nguyệt Tiên Tông mà hắn chưa trở về, Lô Phượng có thể giúp họ chọn một trong những ngọn núi phụ.
Lô Phượng đã mở thương lâu rất lâu, nên ngay khi nghe Diệp Mặc nói như vậy, cô liền đồng ý mà không hỏi thêm.
Còn có một số người quen khác, nhưng hầu hết đều có chút thù oán với Diệp Mặc. Bao gồm Tiểu Tiên Vương Lư Mang, đệ nhất cao thủ của Diệu Thành Thiên Đế Văn Thành, và Hướng Trường Ung của Đông Hải Đế Tông, cùng với một số người khác mà Diệp Mặc quen mặt nhưng không nhớ tên.
Diệp Mặc quét mắt nhìn quanh nhưng không thấy Nghiêm Cửu Thiên. Nếu nói Nghiêm Cửu Thiên chưa thăng cấp lên Tiên Vương thì Diệp Mặc không thể nào tin nổi. Hắn nghĩ có lẽ Nghiêm Cửu Thiên không cần quay lại Phong Vị Tháp lần nào nữa. Điều làm Diệp Mặc cảm thấy buồn bực nhất là không thấy Lục Chính Quần.
Lúc này, bên ngoài phong Vương Tiên thành, một đạo độn quang màu xám nhanh chóng hạ xuống. Khi độn quang tan biến, một người trung niên có râu ngắn xuất hiện trước cổng thành, chính là Lục Chính Quần, người vừa trở về từ Nguyễn Nhạc Thiên.
Khi vừa về tới Việt Hành Thiên, Lục Chính Quần đã biết có người đã san bằng phủ Thiên Chủ của y, và người này đã thành lập một tông môn mới có tên là Mặc Nguyệt Tiên Tông.
Lục Chính Quần hiểu rằng Diệp Mặc có thể đã nhận được truyền thừa của Chân Thánh Đế, và thậm chí hắn có thể sở hữu trận bàn thời gian. Sau khi Diệp Mặc thành lập tông môn, hắn rất chú trọng tới các tu sĩ phi thăng từ Đại lục Lạc Nguyệt. Vì vậy, Lục Chính Quần không thể không nghi ngờ rằng người họ Lạc mà y tìm kiếm chính là Diệp Mặc.
Nếu Lục Chính Quần đoán đúng, một tu sĩ vừa mới phi thăng lên Tiên Giới chục năm mà đã đạt được Tiên Vương thì một khi hắn tiếp tục trưởng thành, sẽ thế nào? Vì thế, khi biết Diệp Mặc đã tới phong Vương ở 'Bia Tiên Vương', Lục Chính Quần lập tức đi tới phong Vương Tiên thành, thậm chí y còn không có thời gian để thực hiện ý định tiêu diệt Mặc Nguyệt Tiên Tông.
Khi Lục Chính Quần đến quảng trường 'Bia Tiên Vương', y nhìn thấy vài Tiên Vương cuối cùng đang đi vào Phong Vị Tháp. Y không suy nghĩ nhiều và lập tức lao vào trong Phong Vị Tháp. May mắn, y cũng chưa là phong Vương, mà chỉ là Tiên Vương sơ kỳ, nên không gặp chút trở ngại nào khi tiến vào.
Tầng một Phong Vị Tháp lúc này đã tụ tập hơn 1200 Tiên Vương. Hầu hết những Tiên Vương cần phong Vương của ba đại Thiên Vực đều đã có mặt. Mọi người vẫn đợi ở đại sảnh tầng một chỉ để chờ Phong Vị Tháp mở ra thông đạo lên tầng tiếp theo.
Nhóm Thiền Di vừa đến thì đã tìm được nhiều người quen ở Thượng Thiên Vực, và họ bắt đầu trò chuyện. Rất nhanh, một số Tiên Vương bắt đầu nhìn Diệp Mặc với ánh mắt không thiện cảm. Dù đã biết đây là vì mình đã giáo huấn Tiên Vương của Thượng Thiên Vực, nhưng Diệp Mặc hoàn toàn không sợ.
Ngược lại, nhiều Tiên Vương khác của Hạ Thiên Vực khi nhìn thấy ánh mắt không thiện cảm của những người kia hướng về Diệp Mặc, họ tự nhiên muốn giữ khoảng cách với hắn.
Trong Phong Vị Tháp này không thể giết người, nhưng có những việc mang lại lo ngại hơn cả việc bị giết. Nếu ai đó không ưa bạn, họ có thể lợi dụng cơ hội để giáo huấn bạn, buộc bạn vào một phòng cấp thấp của Phong Vị Tháp. Một khi đã vào phòng thì không thể ra ngoài cho đến khi thời gian trong Phong Vị Tháp kết thúc.
Diệp Mặc thấy hai người muốn tiến đến gần mình thì bị Thiền Di chặn lại. Thiền Di hiểu rằng nếu đánh tay đôi, không ai có thể là đối thủ của Diệp Mặc. Nhưng hai kẻ đó lại tỏ vẻ khinh thường, coi thường khả năng của nhóm Thiền Di. Họ đều vừa mới thăng cấp Tiên Vương và cảm thấy thực lực của mình mạnh hơn.
Thiền Di cản hai người lại khiến họ càng thêm khinh thường, thậm chí nghĩ rằng kẻ tấn cấp Tiên Vương của Hạ Thiên Vực chẳng ra gì.
Diệp Mặc thấy rõ động thái của hai người nhưng không để tâm. Nếu họ dám tiến lên, hắn sẽ không ngần ngại mà đem cả hai vào các phòng của tầng một. Dù số lượng Tiên Vương ở đây nhiều hơn so với số phòng trong Phong Vị Tháp, nhưng không ai muốn vào phòng tầng một.
Cái khó trong tình huống này chính là danh dự. Thứ hai là bất kỳ Tiên Vương nào cũng không cho rằng mình chỉ có thể ở lại tầng một. Nhưng một khi rơi vào tình huống bị đẩy xuống tầng một, cơ hội vào phòng tầng một có thể sẽ không còn.
Điều khiến Diệp Mặc thắc mắc là Đế Văn Thành và Thiền Di đều đến từ Diệu Thành Thiên, nhưng không có Đế Văn Thành trong số những kẻ muốn gây sự với hắn.
Một bóng người cuối cùng tiến vào trong Phong Vị Tháp thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mọi người đã nghĩ rằng không còn ai vào nữa thì bất ngờ cánh cửa vàng kim đóng lại có thêm một người bước vào.
Người vừa mới tiến vào chính là Lục Chính Quần. Y nhìn thấy Diệp Mặc, ánh mắt lạnh lùng như khi y vừa trở lại Việt Hành Thiên. Lục Chính Quần không nói gì mà chỉ chằm chằm nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận ra Lục Chính Quần và tự hỏi tại sao y không đến để phong Vương. Giờ đây, khi y đã xuất hiện, đây thật sự là lúc rất kịp thời.
- Lục Chính Quần.
Diệp Mặc cười lạnh. Hắn đã quyết tâm sẽ đặt Lục Chính Quần lại ở tầng một này. Lục Chính Quần không muốn để người khác biết về xung đột giữa y và Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc không quan tâm.
Lục Chính Quần nhíu mày. Sau khi thấy Diệp Mặc, y đã coi hắn như kẻ đã chết. Y dự định sẽ đẩy Diệp Mặc vào một trong chín gian phòng gần đó, tuy không coi Diệp Mặc ra gì nhưng cũng không muốn để hắn có cơ hội tăng cường thực lực trong Phong Vị Tháp. Nhưng lúc này, Lục Chính Quần không ngờ rằng Diệp Mặc lại tiến tới mà không thèm để ý đến ân oán giữa họ. Hắn chẳng lẽ không sợ người khác biết về 'Hỗn độn thụ' sao?
- Trên người hắn không có khí tức của Sinh Mệnh Thụ...
Khi Lục Chính Quần nhận được truyền âm từ Nguyên Thần trong thế giới Chân linh, y nghe Diệp Mặc nói:
- Lục Chính Quần, ngươi là Thiên Chủ của một Thiên Vực mà lại động thủ với các tu sĩ vừa mới phi thăng. Nếu ngươi đã dám gây sự với tu sĩ của Đại lục Lạc Nguyệt, thì đừng trách ta không khách khí. Nay ta đã san bằng phủ Thiên Chủ của ngươi, vốn định giết ngươi nhưng không ngờ ngươi không có mặt. Giờ gặp lại, tính ra là ngươi không may.
Sau lời nói của Diệp Mặc, những người xung quanh lập tức dồn ánh mắt về phía họ. Lục Chính Quần nghe xong, hiểu ngay rằng Diệp Mặc đang tìm lý do để tiêu diệt mình. Thực ra, hiện giờ y cũng có lý do để công khai tiêu diệt Diệp Mặc. Trong Phong Vị Tháp không thể giết người, nhưng biết rằng có một cái cớ tốt, ra ngoài có thể động thủ.
Hai Tiên Vương trước đó muốn tìm Diệp Mặc gây sự dừng lại, họ cũng có phản ứng như mọi người, sững sờ nhìn Diệp Mặc.
Không ngờ một Tiên Vương sơ kỳ như Diệp Mặc lại dám phát ngôn như vậy, bất chấp việc tiêu diệt một phủ Thiên Chủ. Một phủ Thiên Chủ của một Thiên Vực sao có thể dễ dàng bị tiêu diệt? Hắn không sợ liên minh Thiên Chủ sẽ xử lý hắn sao? Hơn nữa, mọi người nghi ngờ một Tiên Vương sơ kỳ có thể tồn tại trong phong Vị Tháp này sau khi tiêu diệt một phủ Thiên Chủ.
Lệ Cáp hít một hơi lạnh, cuối cùng cũng thấy rõ sự kiêu ngạo của Diệp Mặc. Người ta dám san bằng một phủ Thiên Chủ, chẳng lẽ sợ một Tiên Vương của Thượng Thiên Vực như y?
- Tôi không có mặt ở Phong Cương Tiên thành, việc bắt tu sĩ phi thăng từ Đại lục Lạc Nguyệt không liên quan gì đến tôi. Mà ngươi đã chặt đứt căn cơ của tôi tại Việt Hành Thiên và san bằng phủ Thiên Chủ của tôi. Nếu người quá cuồng vọng như vậy, Lục Chính Quần tôi xin hứa sẽ không sống yên ổn với ngươi.
Lục Chính Quần lập tức bắt chước Diệp Mặc, thể hiện ra động cơ để triệt hạ đối phương. Dù y lên tiếng quát mắng Diệp Mặc với vẻ tức giận nhưng y vẫn rất tỉnh táo. Y không cảm nhận được khí tức của 'Hỗn độn thụ' trên người Diệp Mặc, cũng như Nguyên Thần của Khai Nỉ không cảm thấy điều đó. Vậy chỉ có hai khả năng: Một là Diệp Mặc đã luyện hóa thành công 'Hỗn độn thụ', và 'Hỗn độn thụ' đã hòa quyện vào Nguyên Thần của hắn. Hai là hắn sở hữu Thế giới hỗn độn, có thể ẩn giấu khí tức của 'Hỗn độn thụ'.
Tất nhiên, còn một khả năng khác nữa, đó là Diệp Mặc không phải là người mà y muốn tìm. Nhưng Lục Chính Quần cho rằng khả năng này căn bản không thể xảy ra.
- Khai Nỉ tiền bối, liệu hắn có Thế giới hỗn độn không?
Lục Chính Quần bắt đầu trao đổi với Nguyên Thần Khai Nỉ trong thế giới Chân linh.
- Rất khó để xác định. Thế giới hỗn độn không phải thứ có thể dễ dàng có được. Nhưng hắn sở hữu trận bàn thời gian và lại hiểu biết về 'Sinh mệnh thụ', vì thế có khả năng hắn đã lợi dụng trận bàn thời gian để 'Sinh mệnh thụ' sớm nhận hắn làm chủ.
Chương này mô tả cuộc hội tụ của các Tiên Vương tại Phong Vị Tháp, nơi Diệp Mặc và Lô Phượng cùng với nhiều nhân vật khác trải qua những giây phút căng thẳng khi chờ đợi mở thông đạo lên tầng kế tiếp. Diệp Mặc phát hiện nhiều người quen, đồng thời đối mặt với sự đối đầu từ Lục Chính Quần, một kẻ mà hắn đã từng có xung đột trước đó. Tình thế trở nên căng thẳng và đầy kịch tính, khi các Tiên Vương đều có âm mưu và ý đồ riêng trong cuộc cạnh tranh này.
Chương này xoay quanh cuộc đối đầu giữa Diệp Mặc và Lệ Cáp. Sau khi Lệ Cáp tấn công Thiền Di, Diệp Mặc xuất hiện để trực tiếp đối diện và quyết định không giết Lệ Cáp nhằm bảo vệ danh dự cùng tương lai của Mặc Nguyệt Tiên tông. Cuộc thương lượng giữa hai bên dẫn đến việc Lệ Cáp nhượng lại một món vũ khí quý giá, 'Thúc uẩn thanh hỏa', như một cách bồi thường. Cuối cùng, Diệp Mặc tuyên bố rằng ân oán giữa hai bên đã được xóa bỏ và cảnh cáo những ai dám động vào Mặc Nguyệt Tiên tông.