- Ngươi hãy ăn nói cho lịch sự một chút, Diệp Mặc không phải là người mà ngươi có tư cách nhắc tới...
Chân Băng Du nghe thấy giọng điệu vô lễ của Phong Đề Tối Nhĩ đối với Diệp Mặc, sắc mặt liền tối sầm lại.
- Ha ha, cô gái này quả thật rất hấp dẫn, Phong Đề Tối Nhĩ, ngươi biến đi. Do nể tình ngươi đã dẫn ta đến gặp nàng, hôm nay ta sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ để lại chút đồ vật.
Cống Chí Thượng, một Đại La Tiên, ha hả cười nói.
Chân Băng Du đã rất không hài lòng với lời nói của Phong Đề Tối Nhĩ, nhưng năm đó Diệp Mặc cho rằng Phong Đề Tối Nhĩ không đến nỗi nào nên không tức giận. Nhưng lời nói của Cống Chí Thượng làm cho sự tức giận trong cô bùng nổ, và lĩnh vực Tiên vương của cô theo đó mà phát ra mạnh mẽ. Ngay lập tức, một bàn tay Tiên Nguyên vỗ ra.
- Tiên vương đại nhân…
Cống Chí Thượng hoảng hốt thốt lên, nhưng chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Chân Băng Du đẩy ngã, một hàm răng bị đánh bay, mà đây là vì cô còn nương tay.
Ban đầu hắn không nhận ra tu vi của Chân Băng Du, đang còn dè dặt. Nhưng khi thấy Phong Đề Tối Nhĩ cũng không khách khí với Chân Băng Du, thì hắn hiểu rằng tu vi của cô không phải thấp hơn hắn mà là đang ẩn giấu. Chỉ đến khi bị một cái tát của Chân Băng Du đánh bay, hắn mới nhận ra cô là một Tiên vương thực sự.
- Cút đi...
Chân Băng Du lạnh lùng quát lên, lười biếng không thèm để ý đến Cống Chí Thượng nữa.
Cống Chí Thượng sao còn dám cãi lời, lập tức khom người chào Chân Băng Du rồi nhanh chóng rời khỏi. Đã mạo phạm Tiên vương mà còn giữ được mạng sống, với hắn mà nói đã là may mắn cực kỳ.
Phong Đề Tối Nhĩ nhìn Chân Băng Du, cho đến khi Cống Chí Thượng rời đi, mới kinh ngạc nói:
- Cô, cô không ngờ đã là Tiên vương tiền bối...
Trước đó, khi y nhìn thấy Chân Băng Du, cho rằng tu vi của cô không quá Huyền tiên hậu kỳ, thậm chí chưa đạt đến đó. Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã trở thành Tiên vương, thật không thể tin nổi.
Chân Băng Du, với thiên phú xuất sắc và tài nguyên mà Diệp Mặc đưa cho cùng phương pháp tu luyện mà hắn chỉnh sửa, việc cô tiến bộ nhanh chóng là điều dễ hiểu.
- Diệp Mặc nói ngươi cũng không tệ, nên hôm nay ta giúp ngươi một lần. Nếu còn dám vô lễ với ta, ta sẽ giết ngay. Cút đi!
Chân Băng Du không thèm trả lời Phong Đề Tối Nhĩ, chỉ thẳng thừng đuổi y đi.
Nghe Chân Băng Du nhắc đến Diệp Mặc, Phong Đề Tối Nhĩ lập tức khom người và nói:
- Vâng, vãn bối lập tức đi.
Dù có hậu thuẫn lớn đến đâu, ở đây, chỉ cần một ngón tay của Chân Băng Du là có thể giết y. Hơn nữa, Chân Băng Du còn là người trong lòng y quan tâm. Năm đó y không đạt được 'Hỗn độn thanh địch', đã cố gắng tìm kiếm Chân Băng Du nhưng chưa từng tìm thấy.
Sau khi nhìn thấy Phong Đề Tối Nhĩ rời đi, Chân Băng Du nhanh chóng rời khỏi. Cô đã đạt đến tu vi Tiên vương chỉ trong vòng mười mấy ngày, và lần này đã đến tầng thứ nhất của Hỗn Độn Tinh Vực.
Khi thần thức cô quét đến Cực Tinh Trạch lần nữa, cô không nhịn được mà hạ xuống cạnh đó. Đây chính là nơi cô bắt đầu hợp tác với Diệp Mặc, sau đó hai người luôn đi cùng nhau, cho đến vài năm sau, khi Diệp Mặc tham gia Vấn Đạo Các, cô mới tách ra.
Cực Tinh Trạch trước đây từng xuất hiện một cây 'Hỗn Độn Thanh Địch', chính hai người họ đã vì cây này mà tiến vào đây. Sau đó, Diệp Mặc đã lấy được cây 'Hỗn Độn Thanh Địch' và chia cho cô một phần. Trước đây, cô đã tự hỏi về việc Diệp Mặc có chia cho cô hay không, nhưng với cô, đó không phải là điều quan trọng. Giờ thì cô hiểu rằng, việc Diệp Mặc cho cô vật liệu luyện thể đã ảnh hưởng đến hắn, không phải là không có, mà khẳng định là có.
Với tu vi luyện thể của Diệp Mặc, việc hắn đạt đến Tiên thần thể đỉnh cao là điều chắc chắn. Nghĩ đến đây, Chân Băng Du càng nóng lòng muốn gặp lại Diệp Mặc.
Cực Tinh Trạch, nơi tiên linh khí thiếu thốn và áp chế tu vi, người bình thường khó mà đến nơi này. Nhưng Chân Băng Du ngạc nhiên phát hiện một tiên nhân cấp thấp đang từ sâu trong Cực Tinh Trạch chạy ra. Điều khiến cô bất ngờ hơn cả là tiên nhân này chỉ có tu vi Kim tiên sơ kỳ.
Tiên nhân Kim tiên sơ kỳ đến Hỗn Độn Tinh Vực rất hiếm, ngay cả Chân Băng Du cũng chỉ gặp một người duy nhất là Diệp Mặc. Cô không thể ngờ rằng, sau nhiều năm, cô lại nhìn thấy một Kim tiên sơ kỳ thứ hai xuất hiện tại Cực Tinh Trạch.
Cô cảm thấy một chút thiện cảm với người này, như thể nhìn thấy hình ảnh của Diệp Mặc năm xưa.
- Tiền bối.
Người thanh niên Kim tiên sơ kỳ bước đến bờ Cực Tinh Trạch thì thấy Chân Băng Du đang nhìn chăm chú, vội vàng cúi đầu chào nàng. Trong lòng y thầm thổn thức, đây là lần đầu tiên y thấy một tiên nữ xinh đẹp hoàn mỹ đến vậy.
- Ngươi tên là gì?
Chân Băng Du tò mò hỏi, để ý đến người thanh niên Kim tiên nhỏ lùn trước mặt. Y khiến cô nhớ đến Diệp Mặc, làm cho cô cảm thấy hoài niệm.
Người thanh niên cúi đầu nói:
- Vãn bối là Đông Phương Vượng, tiền bối hỏi vậy không biết có chuyện gì cần vãn bối giúp đỡ, vãn bối sẵn lòng cống hiến sức lực.
Chân Băng Du mỉm cười nói:
- Ta không cần ngươi giúp gì cả, chỉ là nhìn thấy ngươi khiến ta nhớ đến một vài kỷ niệm cũ. Chiếc nhẫn này tặng cho ngươi, mong rằng sẽ mang lại may mắn cho ngươi.
Nói xong, cô ném một chiếc nhẫn về phía Đông Phương Vượng, rồi quay người biến mất.
Đông Phương Vượng ngơ ngác cầm chiếc nhẫn mà Chân Băng Du ném cho. Y biết rằng trong giới Tu Chân, mười người thì có tới chín kẻ ích kỷ. Để có thể đến hôm nay, y đã phải dựa vào chính mình, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đó chủ động tặng quà cho mình, điều này thật ngoài sức tưởng tượng.
Khi thần thức của y quét vào chiếc nhẫn, bên trong có đến mười vạn tiên tinh thượng phẩm và một vài món tiên khí trung phẩm. Y có chút thất vọng vì không có tiên đan.
Chân Băng Du tất nhiên có nhiều tiên đan, nhưng đều là do Diệp Mặc đưa cho cô. Dù có không dùng, cô cũng sẽ không dễ dàng chia sẻ cho người khác. Trong khi những tiên khí mà cô đã tặng cho Đông Phương Vượng đều là chiến lợi phẩm mà cô không cần.
Nếu như cô biết Đông Phương Vượng là người mà Diệp Mặc muốn giết nhất, có lẽ cô đã không chút do dự mà quay lại để chỉnh sửa sai lầm của mình, thay vì tặng quà cho y.
Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt sắc của Chân Băng Du, Đông Phương Vượng lắc đầu, giữa hai người là khoảng cách quá lớn. Y cất chiếc nhẫn đi và nhanh chóng rời khỏi Cực Tinh Trạch. Tốc độ của y không hề chậm hơn so với Huyền tiên bình thường, nhưng có vẻ kỳ lạ.
Chỉ trong chốc lát, y đã đến bên một cái ao. Nếu như Diệp Mặc có mặt ở đây, hắn sẽ nhận ra, ao nước này chính là địa điểm mà hắn đã từng đến và cũng là nơi hắn gặp đầu lâu màu vàng.
Sau khi đến bên ao, Đông Phương Vượng không do dự nhảy xuống, chẳng mấy chốc, nơi đây đã trở nên tĩnh lặng.
...
- Tiền bối, đồ ta đã mang đến.
Đông Phương Vượng quỳ trước một bộ xương màu vàng thiếu một cánh tay, sau đó mở lòng bàn tay ra kính cẩn nói.
Trên lòng bàn tay y là ba đóa hoa nhỏ màu đen, nhìn qua hết sức bình thường.
- Không sai, chính là cái này. Ngươi rất tốt, hơn nhiều so với tiểu tử hiếu thắng năm xưa.
Bộ xương khô này phát ra thanh âm, cùng lúc đó một cơn gió nhẹ thổi qua, ba đóa hoa màu đen trên tay Đông Phương Vượng đã bay vào miệng đầu lâu màu vàng. Âm thanh mà đầu lâu phát ra thật sự quá khó nghe.
- Tiền bối, vậy Huyền Hoàng Châu...
Đông Phương Vượng sau khi thấy đầu lâu màu vàng nuốt ba đóa hoa nhỏ, kính cẩn hỏi.
Đầu lâu màu vàng trả lời:
- Huyền Hoàng Châu không cần phải gấp, chờ ta giải độc rồi nói sau.
- Tiền bối, độc này nếu như ngài không giải được, ngài có bị mất hết Nguyên Thần không?
Đông Phương Vượng vẫn quỳ trên mặt đất, hỏi với vẻ ngu ngốc.
- Ngươi tự suy nghĩ đi. Nguyên thần của ta...
Đầu lâu màu vàng phát ra âm thanh khắc nghiệt rồi dừng lại, một tiếng thật tức giận vang lên.
- Ngươi nói rằng hiện tại sức chống đỡ của Nguyên Thần ta ngay cả một Kim tiên cũng không bằng, đúng không?
Đông Phương Vượng đột nhiên đứng phắt dậy, vươn tay cướp lấy thiền trượng màu vàng từ bộ xương.
- Ngươi... ngươi...
Đầu lâu màu vàng có phần không thể tin thốt lên:
- Ngươi đã luyện hóa được 'Hắc Lang Hoa', ngay cả ta cũng không nhận ra nổi, rốt cuộc ngươi đã làm cách nào?
Đông Phương Vượng cười nhếch môi nói:
- Bởi vì giờ ngươi ngay cả một con chó cũng không bằng, Kim tiên thần niệm bình thường cũng chưa tới, mà dám tra hỏi ta về Hắc Lang Hoa? Đừng có mơ, chết đi!
Nói xong, một mũi nhọn bằng sương mù xuất hiện trong tay y, trong khi thiền trượng màu vàng cũng nằm gọn trong tay y. Việc y dám ra tay vào lúc này là vì hắn biết một tia Nguyên Thần của đối phương sắp tán loạn.
- Dù thân thể mất đi, Công Dã Thương Minh ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Đầu lâu màu vàng vừa nói xong một câu, một bóng hình cực kỳ nhạt liền vọt vào trong thân thể Đông Phương Vượng.
Sau một khắc, Đông Phương Vượng buông thiền trượng màu vàng ra, khuôn mặt trở nên dữ tợn.
- Nếu như bị ngươi đoạt xá, 'Hắc Lang Hoa' kia của ta cũng tiêu ma rồi.
Đông Phương Vượng bỗng nhiên lấy ra hai cây kim sắt đen và đâm vào đỉnh đầu mình, ngồi xuống, khuôn mặt càng lúc càng dữ tợn.
- Ngươi không ngờ lại tu luyện 'Đại Khôn Ma Thần Điển'...
Một âm thanh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ vang lên trong đầu Đông Phương Vượng.
- Ngươi, tên tiểu nhân hèn hạ này.
Đông Phương Vượng cười lạnh, khuôn mặt dữ tợn:
- Đọ trí với ta à? Đông Phương Vượng tôi chưa từng thua ai trong trò này, một đầu lâu dám so đấu với tôi? Nếu không phải tên họ Diệp kia dựa vào thực lực vượt trội hơn tôi, hắn còn lâu mới là đối thủ của tôi! Tôi sẽ nuốt hết xương vụn của hắn. Tôi không tin 'Hắc Lang Hoa' và 'Đại Khôn Ma Thần Điển' của tôi lại không hơn một tàn hồn sắp chết như ngươi.
- Nếu không phải năm đó tên khốn kia đã làm tổn thương Nguyên thần của ta một lần, Công Dã Thương Minh ta sao có thể sợ ngươi?
Trong chương này, Chân Băng Du, một Tiên Vương mới nổi, thể hiện sức mạnh của mình khi đuổi Cống Chí Thượng và Phong Đề Tối Nhĩ ra khỏi Cực Tinh Trạch. Cô nhớ lại kỷ niệm với Diệp Mặc, người đã giúp cô phát triển tu vi. Đồng thời, Đông Phương Vượng, một tiên nhân cấp thấp, tìm kiếm một bộ xương màu vàng để thực hiện giao dịch quan trọng, dẫn đến một cuộc quyết đấu đang chờ phía trước. Chương kết thúc với âm hưởng căng thẳng giữa các nhân vật.
Trong chương này, Ninh Nga Tiên Tử đối diện với việc gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông và những phức tạp trong mối quan hệ với Diệp Mặc. Mộ Ly Tiên Đế bày tỏ lo lắng về lợi ích của tông môn khi thấy Ninh Nga ra đi. Diệp Mặc, bằng sự tự tin, quyết định bảo vệ Ninh Nga và xác nhận khả năng luyện chế các loại đan dược quý. Chân Băng Du, trong lúc hồi tưởng về Diệp Mặc, nhận ra thay đổi trong lòng mình và ước muốn gặp lại người mà cô từng khao khát.
Diệp MặcChân Băng DuPhong Đề Tối NhĩCống Chí ThượngĐông Phương Vượng
Tiên VươngHỗn Độn Tinh vựcDiệp MặcChân Băng DuĐông Phương Vượng