Thánh đạo luân hồi đã trải qua nhiều biến động, các vi đạo giả đã từ bỏ cội nguồn sinh mệnh, chỉ còn luân hồi bản đạo... Đoan Mộc Cữu Cách, với tư chất tuyệt vời, sau khi đạt được Chứng đạo Hỗn nguyên, đã không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả dùng sát khí để giành lấy những điều mình muốn, khiến cho ông vô cùng đau xót.
Ông muốn những Tiên nhân của Thánh đạo giới hiểu rằng, dù không thể đạt được đại đạo, chỉ cần tâm hồn thuần khiết và lương thiện, họ vẫn có thể được luân hồi và tu luyện lại. Thế nhưng, việc luân hồi trong Thánh đạo giới vô cùng khó khăn, trong hàng trăm người chỉ có một người có thể tái sinh. Đoan Mộc Cữu Cách quyết tâm mở một con đường luân hồi U Minh dựa vào kiến thức và ý chí của chính mình, mong muốn mang đến cho người khác một tia hy vọng.
Ông tuy đã tiến vào con đường U Minh và nhìn thấy U Minh giới, nhưng năng lực của ông lại không đủ. Dù đã là Hỗn nguyên Thánh đế, nhưng trong U Minh giới, ông không là gì cả. Sau hàng vạn năm gian khổ, Đoan Mộc Cữu Cách không thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
Khi bị phục kích và chạy ra khỏi U Minh giới về thế giới nhỏ của mình, tâm thức của ông bị tổn thương nặng nề. Sau khi để lại một chút thông tin trên Ô Đình châu, tâm thức của ông đã bị nghiền nát hoàn toàn, chỉ có thể để lại những di ngôn trên tường.
Diệp Mặc sau khi đọc những di ngôn kia không khỏi cảm thấy đồng cảm. Ông nhận ra rằng, nếu Đoan Mộc Cữu Cách không phải đột nhiên nhận ra mối nguy của Húc nguyệt Thánh đạo, có thể ông ấy còn có hi vọng sống sót. Nhưng Diệp Mặc cũng biết rằng Đoan Mộc Cữu Cách mở đường U Minh không chỉ vì lòng thương người, mà còn có mục đích riêng. Dù thế nào, việc ông mở ra thông đạo này cũng là một tin tốt cho Thánh đạo giới.
Cầm trong tay cây thương ngắn đã giết chết Đoan Mộc Cữu Cách, Diệp Mặc cảm nhận được một sát khí mạnh mẽ truyền đến từ nó. Hắn thì thầm nhận xét về sức mạnh của cây thương, trong khi Vô Ảnh đứng bên cạnh bày tỏ ước muốn được sở hữu nó, nhưng Diệp Mặc biết rằng món bảo bối ấy không thể rơi vào tay ai khác ngoài mình.
Hắn điều động nguyên thần để lấy cây thương từ thân thể Đoan Mộc Cữu Cách, nhanh chóng áp đặt cấm chế lên nó rồi đưa vào trong Thế giới trang vàng của mình. Diệp Mặc cảm thấy cây thương này còn mạnh hơn cả hồ lô Tam Bảo Hỗn Nguyên.
Khi cây thương ngắn rời khỏi, một giọt huyết châu đen từ vết thương của Đoan Mộc Cữu Cách rơi xuống, nhanh chóng hóa thành một viên Ô châu tròn. Diệp Mặc không cần nhặt nó lên, nhưng thông điệp từ Đoan Mộc Cữu Cách lại truyền đến từ viên châu này. Viên huyết châu này là báu vật của Húc nguyệt Thánh đạo, ai đến đây nhìn thấy nó chắc chắn đều đến từ Thánh đạo giới. Ai lấy được viên châu này và sẵn lòng thề nguyện tái tạo lại Húc nguyệt Thánh đạo, có khả năng sử dụng viên châu để quay về thông đạo U Minh mà Đoan Mộc Cữu Cách chưa hoàn thành.
Diệp Mặc nhận ra, mình đã có thanh Âm Minh thiết bài trong tay. Bức họa thứ bảy mà hắn từng sử dụng chính là để truyền tống tới Húc nguyệt Thánh đạo. Hắn đã tìm được con đường quay trở lại Thánh đạo tàn giới mà không gặp phải nhiều khó khăn.
Diệp Mặc nhớ lại điều mà Vô Ảnh nói trước đó về việc đi về phía này, khiến hắn nghi ngại rằng có thể Đoan Mộc Cữu Cách đã cố ý để lại manh mối dẫn đến viên châu này. Vô Ảnh xác nhận rằng nó có cảm giác nên đi theo hướng này. Diệp Mặc hiểu rằng Đoan Mộc Cữu Cách đã thu hút họ bằng khí tức của mình từ Thánh đạo giới.
Khi Diệp Mặc thề nguyện sẽ xây dựng lại Húc nguyệt Thánh đạo nếu viên châu này dẫn hắn về được Thánh đạo tàn giới, hắn không cho rằng lời thề của mình là một gánh nặng. Việc xây dựng lại môn phái cho hắn khác hẳn với việc chỉ cần xây dựng một sơn môn đơn giản.
Cuối cùng, khi không nhận được phản ứng nào từ viên Ô Đình châu, Vô Ảnh bức bối vì sự im lặng kia và gợi ý rằng họ nên tự phá vỡ thế giới này để tìm đường ra. Diệp Mặc biết rõ rằng một thế giới không có sự sống cũng không thể ngăn cản hắn tìm đường về. Hắn quyết định ra khỏi khu vực này, chuẩn bị cho những bước tiếp theo trong hành trình của mình.
Trong chương này, Đoan Mộc Cữu Cách khám phá con đường luân hồi U Minh nhưng lại thất bại và bị tổn thương nặng nề. Diệp Mặc tình cờ tìm thấy cây thương của ông và viên Ô châu mang thông điệp từ Đoan Mộc. Với quyết tâm tái tạo Húc nguyệt Thánh đạo, Diệp Mặc nhận ra con đường quay về Thánh đạo tàn giới đã mở ra. Cùng với Vô Ảnh, họ đồng hành trong hành trình tìm kiếm hy vọng và sức mạnh. Cuối cùng, Diệp Mặc quyết định rời bỏ thế giới chết chóc để tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình.
Trong chương này, Diệp Mặc bị cuốn vào một lốc xoáy và tiến vào một thế giới u ám. Tại đây, hắn phát hiện một ngôi nhà đá có thi thể của Đoan Mộc Cữu Cách, một nhân vật từ Húc Nguyệt Thánh Đạo. Thi thể này gợi lên sự quen thuộc cho Diệp Mặc, và qua đó, hắn nhận ra sự bí ẩn xoay quanh cái chết của Đoan Mộc Cữu Cách, cùng sức mạnh của cây thương được đâm xuyên tim vị thi thể. Chương kết thúc với sự khám phá các yếu tố bí ẩn còn ẩn giấu trong thế giới này.
luân hồiHỗn nguyên Thánh đếU Minh giớiHúc Nguyệt Thánh Đạodi ngônluân hồi