- Cái gì không ổn?
Chưa kịp hỏi câu đó, Đan Anh Dao đã phát hiện Diệp Mặc đã biến mất. Cô đứng sững lại, nhìn chỗ hắn vừa mất tích, lại nhớ ra rằng ngay cả một Tố đạo Thánh đế như cô cũng không biết hắn đã đi đâu.
Diệp Mặc lúc này cảm thấy lòng mình như lửa đốt. Khi Đan Anh Dao nhắc đến Oanh Hoài Thánh đế của Thần nữ Thánh môn sẽ đến Trường Phí Thánh Đạo thành, hắn mới nhận ra sự nghiêm trọng. Lôi Nguyệt Hà và Chư Ôn Mậu đang ở đó làm việc cho hắn, nhưng hắn chưa đến Thần nữ Thánh môn thì đã có Thánh đế đến nơi này.
Lôi Nguyệt Hà chỉ là một Tiên đế bình thường, đối mặt với một Thánh đế của Thần nữ Thánh môn thì không thể nào có sức phản kháng. Nếu như Thánh đế đó phát hiện ra Lôi Nguyệt Hà vi phạm quy tắc của Thánh môn, có thể hắn ta sẽ ngay lập tức giết chết cô. Dù không giết thì cũng sẽ phế bỏ tu vi, với kết cục thảm hại.
Nếu Lôi Nguyệt Hà còn có hy vọng sống sót, thì Chư Ôn Mậu, người được cho là "dụ dỗ" Lôi Nguyệt Hà, sẽ không còn chút cơ hội nào. Một kẻ không có danh phận như Chư Ôn Mậu mà lại làm bại hoại thanh danh của Thần nữ Thánh môn, Thánh đế sẽ không bỏ qua.
Diệp Mặc không tin vào sự thánh khiết của Thần nữ Thánh môn. Hắn đã thấy đủ những môn phái giả dối và bẩn thỉu. Hắn biết rằng việc mời những Thánh đế khác đến tham gia lễ Thánh nữ của Thần nữ Thánh môn chỉ để tạo ra vỏ bọc, còn thực tế thì đầy mưu đồ. Lúc này, Diệp Mặc đã kích phát tốc độ của Thời Không Thoa đến mức tối đa, nếu không phải không gian ở đây quá bất ổn, hắn đã sử dụng Na Di rồi.
…
Trước cửa thành Trường Phí Thánh Đạo, hơn hai mươi Thánh đế đứng hai bên. Một cô gái xinh đẹp mặc áo xám bay từ hư không xuống. Những Tiên đế và thậm chí những người có tu vi dưới Tiên đế phải kính cẩn đứng ở phía sau.
- Cung nghênh Oanh Hoài tiền bối…
- Cung nghênh Oanh Hoài Thánh đế…
Cô gái áo xám rõ ràng là Oanh Hoài Thánh đế của Thần nữ Thánh môn. Chỉ cần nhìn vào thái độ chào đón của người dân thành phố, có thể thấy rõ vị Thánh đế này được yêu mến đến mức nào.
Oanh Hoài bay xuống bên ngoài thành, mỉm cười gật đầu chào những Thánh đế đứng chờ, ngay cả Tiên đế cũng nhận được nụ cười từ cô. Tâm trạng hiền hòa của cô tạo ra một khí chất thánh khiết, khiến cho mọi người xung quanh đều cảm thấy say mê.
Nhiều Tiên đế không dám nhìn thẳng vào Oanh Hoài; trong mắt họ, cô đẹp đến mức không ai dám nảy sinh ý nghĩ bất kính.
- Xin lỗi mọi người, Thần nữ Thánh môn ta nhất định giữ gìn Thánh đạo cho đến cùng.
Chỉ với một câu nói đơn giản, Oanh Hoài đã thổi bùng lên lòng nhiệt huyết của các Tiên nhân trong thành phố.
…
Trong lúc này, Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà đang trốn trong một tòa Tiên tức lâu, sắc mặt họ trắng bệch. Họ không ngờ rằng Diệp Mặc chưa kịp quay về thì Oanh Hoài Thánh đế đã xuất hiện.
- Oanh Hoài Thánh đế ghét nhất những người không thanh khiết, em... em...
Lôi Nguyệt Hà sợ hãi, không dám nói gì khi đứng trước Oanh Hoài Thánh đế.
Chư Ôn Mậu nắm chặt tay Lôi Nguyệt Hà, nói:
- Nguyệt Hà, thực xin lỗi, anh đã gây ra chuyện này. Anh không thể bảo vệ em và giờ xảy ra chuyện như vậy...
Lôi Nguyệt Hà ôm chặt lấy Chư Ôn Mậu, nói:
- Ôn Mậu đại ca, chúng ta chết cùng một chỗ thôi. Em không muốn rơi vào tay Oanh Hoài sư thúc. Rơi vào tay sư thúc, em thà chết còn hơn!
Chư Ôn Mậu thở dài, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề. Y đã không còn biết bản thân đã tu luyện bao nhiêu năm để làm gì.
- Nguyệt Hà, kiếp sau chúng ta lại làm đạo lữ.
Chư Ôn Mậu vừa nói xong, chuẩn bị tự sát.
- Đợi một chút, Ôn Mậu đại ca…
Lôi Nguyệt Hà gọi y lại.
Chư Ôn Mậu há miệng định hỏi, thì Lôi Nguyệt Hà đã đặt tay y trước ngực mình, giọng run rẩy:
- Ôn Mậu đại ca, bây giờ Oanh Hoài sư thúc đang ở cửa, một lát nữa mới tìm thấy chúng ta. Em chưa từng là đạo lữ của anh, em muốn...
Mặt Lôi Nguyệt Hà đỏ hồng lên, khi đã quyết định thì nỗi sợ hãi cũng dần tan biến.
Chư Ôn Mậu ngây ra, chưa kịp phản ứng thì một tiếng hừ lạnh vang lên. Ngay lập tức, một bàn tay nguyên khí khổng lồ đã bắt lấy Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà, lôi ra ngoài.
Bịch bịch…
Cả hai bị bàn tay nguyên khí của Oanh Hoài ném mạnh ra ngoài cổng thành.
Mọi người vốn đang hân hoan chào đón Oanh Hoài Thánh đế bỗng ngẩn ra, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tại sao Oanh Hoài Thánh đế vừa đến đã bắt hai Tiên đế ném ra như thế?
- À, hình như một người trong đó là Thần nữ của Thần nữ Thánh môn.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giữa đám đông, một số người đang thì thầm bàn tán.
Oanh Hoài, người vừa tỏ ra đoan trang và cao quý, giờ trông có phần hung dữ vì cơn giận. Cô lạnh lùng chỉ vào Lôi Nguyệt Hà và Chư Ôn Mậu trên mặt đất:
- Cô ả này dám giả mạo đệ tử của Thần nữ Thánh môn ta, không chỉ như thế mà còn làm bại hoại thanh danh của Thánh môn!
- Ta đã nghi ngờ sao lại có Thần nữ đi cùng một người đàn ông, thì ra là giả mạo!
- Đương nhiên là giả mạo, bạn có thấy Thần nữ nào mà lại có đạo lữ không?
- Thần nữ thánh khiết không thể xâm phạm, sao có thể sống cùng đàn ông? Cô gái này thật ác độc, giả mạo Thần nữ khiến thanh danh Thánh môn bị tổn hại, đáng chết!
- Đúng là đáng chết!
…
Đám đông bỗng nổi lên tiếng ồn ào, đồng loạt yêu cầu xử án cho Lôi Nguyệt Hà và Chư Ôn Mậu.
Biểu cảm hung dữ của Oanh Hoài dường như dịu bớt một chút, cô chậm rãi nói:
- Người đàn ông này cùng cô ta làm bẩn thanh danh Thánh môn chúng ta, ta chỉ cần giết là mọi chuyện xong. Nhưng cô gái này ta phải mang về Thần nữ Thánh môn thẩm vấn, tìm hiểu lý do tại sao lại giả mạo đệ tử của Thánh môn.
- Thật là Thần nữ Thánh môn, khoan dung rồi rãi như thế, chỉ cần giết chết là xong!
- Đúng vậy, nếu là người khác, chắc chắn sẽ bị xử lý thảm khốc hơn, không để lại dấu vết nào.
- Đương nhiên, Thánh môn ta không thể hành động như những Tiên nhân bình thường.
…
Ngoài thành Trường Phí Thánh Đạo, người dân bàn tán xôn xao. Chỉ có một vài Tiên nhân lão luyện nhận ra tình hình không bình thường nhưng vẫn im lặng, còn lại phần lớn đang chửi rủa Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà.
Chư Ôn Mậu nghiến răng, muốn trả lại cho Lôi Nguyệt Hà sự trong sạch trước khi chết, nhưng bị một lực lượng vô hình áp chế, không nói được một lời.
- Đi luân hồi đi, nhớ kiếp sau đừng lặp lại những chuyện như vậy…
Oanh Hoài bình tĩnh nói xong, vung tay phóng một luồng hào quang về phía đan điền của Chư Ôn Mậu.
Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng ánh sáng đó đến, không có sức phản kháng.
Cùng lúc đó, tiên nhân ngoài thành Trường Phí Thánh Đạo cảm nhận được xung quanh có những đợt chấn động. Chưa kịp hiểu chuyện gì, một tiếng "bành" vang lên. Một số người tu vi thấp còn đang nghi ngờ, theo lý mà nói tiếng động này không phải hình thức của sát quang đánh vào đan điền.
Nhưng những ai đứng gần cửa thành rất nhanh đã nhận ra, luồng sát quang vừa rồi không đánh trúng vào Chư Ôn Mậu mà bị chặn lại bằng một nắm đấm từ trên không rơi xuống.
Uỳnh…
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất ngoài thành Trường Phí Thánh Đạo bị tạo ra một cái rãnh, không gian xung quanh cũng chất chứa những đợt chấn động.
Một bóng người màu xanh lam đồng thời rơi xuống, dưới chân giẫm xuống, cái rãnh đó đã biến mất không còn dấu vết.
Năng lượng mạnh mẽ đánh trả, Oanh Hoài bất ngờ nhìn Diệp Mặc đứng trước mặt Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà, sau một hồi lâu mới thốt lên:
- Ngươi là ai? Dám cản trở Thánh môn ta?
Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng vừa rồi luồng sát quang của Oanh Hoài đã bị một nắm đấm chặn lại. Người này mặc áo xanh lam, không biết đến từ đâu nhưng đã đỡ được một chiêu của Thánh đế Dục đạo, điều này thật sự khiến mọi người kinh ngạc.
- Thật không ngờ, chỉ là một Tiên đế?
Khi nhận ra Diệp Mặc, mọi người xung quanh thậm chí còn hoảng hốt hơn. Một Tiên đế mà lại dùng nắm đấm chặn được cú đức của một Dục đạo Thánh đế, hơn nữa còn ra tay sau, điều này thật nằm ngoài sức tưởng tượng.
- Ôn Mậu và Nguyệt Hà có sao không?
Diệp Mặc hoàn toàn không để ý đến cơn giận của Oanh Hoài, quay lại gỡ bỏ cấm chế của cô, rồi quan tâm hỏi Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà.
Chư Ôn Mậu từ trong khiếp sợ sực tỉnh, vui vẻ đứng dậy nói:
- Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp, vãn bối không sao.
Lôi Nguyệt Hà cũng đứng lên, giọng có chút run rẩy:
- Vãn bối không có việc gì, cảm ơn tiền bối đã quan tâm.
Cô không sợ chết, nhưng biết rằng Thần nữ Thánh môn sẽ khiến cô chết rất thê thảm. Giờ Oanh Hoài lại tuyên bố thẳng thừng cô không phải là người của Thánh môn, mà là kẻ giả mạo, cô thấy mình không còn gì để mất.
Oanh Hoài thấy Diệp Mặc không thèm liếc nhìn mình, trong lòng tức giận càng thêm dâng trào. Nhưng nhớ lại cú đấm vừa rồi của hắn, cô kìm nén sự giận dữ, chỉ hừ lạnh nói:
- Ngươi đang cản trở Thần nữ Thánh môn, rốt cuộc ngươi là ai? Có phải ngươi muốn đối đầu với cả Thánh đạo giới này không?
Diệp Mặc cười lớn một tiếng nói:
- Ngươi nhắc đến Thần nữ Thánh môn như thể ta sẽ sợ hãi. Đối đầu với Thần nữ Thánh môn không phải nghĩa là đối đầu với cả Thánh đạo giới hay sao? Ngươi tự cho mình là quan trọng quá rồi!
Nhưng nụ cười của Diệp Mặc chỉ tồn tại trong phút chốc, hắn tức thì chuyển giọng điệu thành lạnh lùng:
- Chư Ôn Mậu là bạn của ta. Người phụ nữ này động thủ với bạn của ta, ta còn chưa tính sổ với cô ta mà cô đã tự ý cáo trạng. Thần nữ Thánh môn thật giỏi. Thánh nữ của Thần nữ Thánh môn còn chưa trả nợ cho ta. Cút đi, trước khi ta chuyển tâm trạng!
- Ngươi…
Oanh Hoài tức đến mức mặt trắng bệch. Cô chưa bao giờ bị coi thường như vậy, làm sao còn chịu đựng thêm được nữa?
Chương truyện xoay quanh tình huống nguy cấp khi Diệp Mặc phát hiện Oanh Hoài Thánh đế đến Trường Phí Thánh Đạo thành. Trong lúc Lôi Nguyệt Hà và Chư Ôn Mậu rơi vào tình huống hiểm nghèo vì bị nghi ngờ giả mạo, Diệp Mặc kịp thời xuất hiện và cứu họ khỏi sự trừng phạt của Thần nữ Thánh môn. Cuộc đối đầu giữa Diệp Mặc và Oanh Hoài hé lộ những âm mưu sâu xa trong thế giới Thánh đạo, mang đến hồi hộp và kịch tính cho câu chuyện.
Trong chương này, Diệp Mặc, một Tiên đế, gặp lại Đan Anh Dao tại phường thị Lộc Hạp. Họ thảo luận về Tam đại Thánh môn và những biến cố xảy ra gần đây. Đan Anh Dao bày tỏ niềm vui khi gặp Diệp Mặc nhưng cũng băn khoăn về việc anh có phải là kẻ đã giết Thác Bạt Phi Dương hay không. Sau khi làm sáng tỏ mối quan hệ của mình với Thác Bạt Phi Dương, Diệp Mặc giúp Đan Anh Dao có được một món đồ của người quá cố và chuẩn bị đối mặt với những thử thách mới đang chờ đợi.
Đan Anh DaoDiệp MặcLôi Nguyệt HàChư Ôn MậuOanh Hoài Thánh đế