Thần khí phi thuyền cực phẩm, dưới sự điều khiển của Ngao Hưng Đằng, chỉ cần một canh giờ là có thể đến được vùng không gian của Long tộc. Khi phi thuyền xuyên qua tầng khí quyển, Diệp Mặc cảm nhận được Thần linh khí và khí tức đạo vận vô cùng nồng đậm, không khỏi thầm cảm thán. So với Thánh đạo Tản, nơi này thật sự đẹp đẽ hơn rất nhiều. Long tộc không chỉ tìm thấy được địa bàn rộng lớn mà còn có một cảnh sắc tuyệt vời như thế này.

Tinh cầu này dường như chiếm phần lớn diện tích là biển, còn hai phần đất liền được phủ bởi các loại Tiên linh thảo tươi tốt, sum suê từng lớp nối tiếp nhau. Với diện tích lớn như vậy, nơi có dấu tích của con người dường như không nhiều, chỉ có thể thấy mật độ dân cư của Long tộc cũng khá thưa thớt.

Có lẽ do Diệp Mặc sống ở Trái đất một thời gian, nên trong tiềm thức của hắn vẫn tưởng rằng Long tộc chỉ có thể ở trong Long cung, còn nơi này có biển lớn vô biên, Long cung chắc chắn phải ở dưới đáy biển.

Khi phi thuyền của Ngao Hưng Đằng bay qua những dãy núi xanh tươi, khí linh thanh khiết, tiến vào một cung điện hoành tráng, nguy nga tráng lệ, Diệp Mặc mới biết rằng hóa ra Long cung cũng có thể xây dựng trên mặt đất.

Phi thuyền hạ cánh, nơi mọi người đứng là một con đường lớn được lát bằng những viên đá Bạch Ngọc Nguyên thạch quý giá, hai bên là những trụ Long được đục đẽo rất công phu.

Ngao Hưng Đằng vừa mới cất phi thuyền đi, thì đã có hai Tiên nữ Long tộc xinh đẹp tiến đến tiếp đón. Ngao Hưng Đằng nhíu mày một chút, nói:

- Sao tôi cảm thấy như có chuyện gì xảy ra vậy?

Tiên nữ Long tộc tiến đến trước mặt Ngao Hưng Đằng, kính cẩn hành lễ rồi nói:

- Đằng thành đại nhân, vườn trái cây xảy ra chút chuyện, Long tộc triệu tập ngài đến đó bàn bạc một chút, khách quý xin mời tôi dẫn đến khách điện là được rồi.

Trong lòng Ngao Hưng Đằng thầm trầm xuống, quả nhiên là như vậy, gã cũng cảm thấy có gì không ổn. Bây giờ không thể hỏi thêm, gã nhanh chóng quay đầu nói với vài vị bàn bộ Hỗn nguyên khác:

- Mấy vị Tiên hữu, các người cứ tự nhiên đến khách điện Long tộc, tôi sẽ đi một chút rồi quay lại ngay.

Mấy người Diệp Mặc liền vội vàng khách khí nói:

- Ngao tiên hữu cứ tự nhiên.

Ngao Hưng Đằng vừa đi, Thuần Vu Văn cảm thấy vô cùng khó chịu với thái độ của Diệp Mặc, y lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói:

- Diệp đan thành, chỉ có thể trách vận khí của anh không tốt, đợi khi nào quay về, tôi sẽ mời anh. Lần này đi hay không là không do anh.

Diệp Mặc đã chỉ dạy cho thiếu bảo chủ của Ảnh Hư Bảo một bài học, còn thu được mười tỷ thần tinh, bảo chủ Lâu Hồn của Ảnh Hư Bảo rõ ràng cũng không hài lòng với Diệp Mặc, nhưng y không biểu hiện rõ ràng như Thuần Vu Văn, bây giờ Thuần Vu Văn mỉa mai uy hiếp Diệp Mặc, y đứng một bên xem cuộc vui.

Hai người Không Hãn Thánh Đế và Thiên Thụy Thánh Đế cũng có quan hệ bình thường với Diệp Mặc và cả Thuần Vu Văn, nếu so sánh, họ gần gũi với Thuần Vu Văn hơn. Bây giờ Thuần Vu Văn uy hiếp Diệp Mặc, hai người rõ ràng cũng không tiện nói nhiều.

Diệp Mặc từ trước đến giờ đều có bản tính là nếu người ta không động đến mình thì mình cũng không động lại, Thuần Vu Văn chủ động khiêu khích hắn, hắn lập tức phản bác lại nói:

- Tôi chỉ nhận lời mời của người, cho cũng biết mời sao?

Súc sinh chỉ là súc sinh, nói chuyện không biết trời cao đất dày là gì. Bất luận trong Tiên giới hay trên Tiên giới, súc sinh đều là lời nói vũ nhục; cho dù nói Tiên thú hay Thần thú, những thứ này đều là lời khen tặng. Nhưng mắng đối phương là một con súc sinh, thì căn bản cũng hạ thấp đối phương như rác rưởi.

Thuần Vu Văn nổi trận lôi đình, lúc này muốn phát tác. Nhưng Tiên nữ Long tộc đến mời lại cực kỳ biết thời cơ, cô nhìn ra Diệp Mặc có chút không đúng với Thuần Vu Văn, mau nói:

- Các vị khách quý, trước mặt chính là khách điện của Long tộc chúng tôi rồi. Lần này Long tộc chúng tôi lại có Thánh Đế Chứng đạo Hỗn nguyên Long thành, mời rất nhiều Hỗn nguyên đế quân đến, bây giờ rất nhiều Hỗn nguyên đế quân cũng đang đợi trong khách điện rồi.

Không thể không nói Tiên nữ Long tộc này rất biết cách nói chuyện, những lời này của cô nói ra, Thuần Vu Văn lập tức không lên tiếng nữa. Y nghĩ ra nơi này chính là Long cung của Long tộc, đừng nói lần này Long tộc mời rất nhiều Hỗn nguyên Thánh đế, cho dù không có Hỗn nguyên Thánh đế đến, một bàn bộ Hỗn nguyên như y chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Một khi chọc giận đến một Hỗn nguyên Thánh đế rồi, người ta tiện tay có thể bóp chết y.

Mấy người đi theo Tiên nữ này vào một khách điện vô cùng rộng rãi, lại vô cùng xa hoa đẹp đẽ. Trong khách điện này cũng đã có hơn 20 khách, hơn nữa bên cạnh mỗi một khách đều có một Tiên nữ Long tộc đang đứng hầu hạ.

- Hứ, mấy tên tiểu tử đó đến chậm quá, còn dám huyên náo bên ngoài, không biết tốt xấu là gì cả.

Tiên nữ Long tộc dẫn mấy vị bàn bộ Hỗn nguyên vừa mới vào trong đại điện, thì nghe thấy một giọng hừ lạnh, giọng nói này rõ ràng là bất mãn với những gì Thuần Vu Văn nói lúc trước.

Diệp Mặc đã chú ý người hừ lạnh này là một người đàn ông không nhìn ra tuổi tác, người này toàn thân mặc áo dài màu đen, tóc có chút giống như cây tùng dựng đứng lên, khuôn mặt lại giống như hàng rào, một đường màu xanh xen lẫn với một đường màu lam. Khí tức lưu chuyển cường đại rõ ràng chứng tỏ người này chính là một Hỗn nguyên Thánh đế, hơn nữa từng đường khí tức thủy vân trên người ông, khiến Diệp Mặc đoán người này chắc hẳn là Thánh Đế của Hải tộc.

Nghe thấy vị Hỗn nguyên Thánh đế của Hải tộc này bất mãn, Không Hãn, Thuần Vu Văn liền đứng trước cửa khom người hành lễ cực kỳ kính cẩn, đồng thời nói:

- Bái kiến Đức Thủy thánh quân…

Mấy người này sau khi hướng về vị Hỗn nguyên Thánh đế của Hải tộc này hành lễ xong, lại lần nữa hướng về các Thánh Đế còn lại hành lễ, bọn họ mặc dù là bàn bộ Hỗn nguyên Thánh đế, nhưng trước mặt Hỗn nguyên Thánh đế, căn bản cũng không là cái gì.

Đi cùng đám người, bỗng nhiên ba người Diệp Mặc đột nhiên lộ ra. Diệp Mặc đứng ở cửa vào không hành lễ chút nào, chẳng những Diệp Mặc không hành lễ, cho dù Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng đi bên cạnh Diệp Mặc cũng không hành lễ. Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng đương nhiên lấy Diệp Mặc làm chủ, Diệp Mặc không làm gì, thì bọn chúng cũng chẳng thèm để ý đến người khác là Hỗn nguyên hay là Đạo nguyên nữa.

Tiên nữ Long tộc dẫn đường kia kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc đi cùng một số bàn bộ Hỗn nguyên đến, rõ ràng cũng sẽ không phải là Hỗn nguyên Thánh đế rồi. Bây giờ Diệp Mặc không động đậy gì, cô lập tức có chút kinh hoảng, cái này là muốn chết mà, một khi vị Hỗn nguyên Thánh đế nào đó tức giận rồi, vung tay một cái là có thể giết chết hắn.

Chẳng những Tiên nữ Long tộc này lo lắng, đến những người khác cũng nghi ngờ nhìn Diệp Mặc. Diệp Mặc thể hiện là một Đạo nguyên Thánh đế, không ngờ lại to gan như vậy, trong một nơi nhiều Hỗn nguyên Thánh đế như thế này, dám đứng đấy bất động, cái này phải to gan như thế nào?

Hỗn nguyên Thánh đế Lãnh Dục Kỳ của Âm Minh tộc biết Diệp Mặc, gã thấy tu vi của Diệp Mặc lại tăng lên một chút, trong lòng liền biết Diệp Mặc chắc chắn là Hỗn nguyên Thánh đế, chỉ có điều cố ý giả bộ mà thôi. Gã cũng không lấy làm lạ khi thấy Diệp Mặc đứng yên bất động.

Trong này bất cứ người nào cũng không dám để tên Đạo nguyên Thánh đế trước mặt này làm lễ, người ta cũng là một Thánh Đế ngang hàng, dựa vào cái gì mà phải hành lễ?

Tiêu Đản hòa thượng nhìn thấy Diệp Mặc tiến vào, lập tức quay đầu đi, cầm lấy một quả Tiên quả bỏ vào trong miệng. Người mà lão không muốn nhìn thấy nhất chính là tên này, trong hư không, lão suýt chút nữa đã bị tên này lừa. Bây giờ Lãnh Dục Kỳ cũng ở trong này, ai biết được hai tên này có tiếp tục liên thủ hay không.

Hơn nữa lão nhìn thấy tu vi của Diệp Mặc lại tăng lên rồi, cũng biết Diệp Mặc chắc chắn là Hỗn nguyên Thánh đế, chỉ có điều tên này thích giả bộ, thích giả heo ăn thịt hổ. Nếu nói trong này người mà lão ghét nhất là ai, thì chắc chắn là Diệp Mặc không nghi ngờ gì.

Mấy người Không Hãn Thánh Đế thấy bộ dạng của Diệp Mặc cũng chỉ có thể thầm thở dài, Diệp Mặc tự mình tìm đến cái chết, không thể trách người khác được, trong một nơi như thế này, không ai có thể cứu được Diệp Mặc.

Thuần Vu Văn càng trong lòng thầm hưng phấn, tên này cuối cùng cũng tự mình tìm đến cái chết rồi. Dám tùy tiện trước mặt Hỗn nguyên Thánh đế, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Tiên nhân chú ý nhất là tôn ti cấp độ, thực lực cao thấp. Hành động này của Diệp Mặc, kết hợp với tu vi cực thấp của hắn, chính là khiêu chiến với sự tôn nghiêm của Hỗn nguyên Thánh đế.

Lúc trước tên Hỗn nguyên Thánh đế Văn Đức Thủy của Hải tộc hừ lạnh, Thuần Vu Văn đang muốn giáo huấn cho Diệp Mặc một bài học, bỗng nhiên nghe thấy tên tiểu tử Đạo nguyên Thánh đế này nói:

- Tiêu Đản, anh đến còn sớm hơn tôi đấy, ha ha…

Diệp Mặc vừa nhớ đến cái tên này, trong lòng liền buồn cười, một Hỗn nguyên Thánh đế, sao lại có tên gọi kỳ cục đến vậy, tên Tiêu Đản không biết là Hỗn nguyên Thánh đế ở đâu.

Tiêu Đản hòa thượng tức giận đứng dậy, đến Tiên quả trong tay cũng chẳng còn hứng để ăn nữa, lớn tiếng nhìn Diệp Mặc nói:

- Tên cá chạch kia, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải tên Tiêu Đản, tôi tên Tiêu Đạt.

- Tiêu Đản, tôi nói cho anh biết, đừng gọi tôi là cá chạch, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng nói.

Tiêu Đạt hòa thượng mất mặt trước nhiều Hỗn nguyên Thánh đế như vậy, sắc mặt vô cùng xấu hổ nói:

- Tôi không gọi anh là cá chạch cũng được, anh cũng đừng gọi tôi là Tiêu Đản nữa, nếu anh gọi tôi là Tiêu Đản thì tôi sẽ gọi anh là cá chạch. Không khách khí với tôi? Tôi nói thật cho anh biết, tôi cũng không sợ anh đâu.

Một Hỗn nguyên Thánh đế không ngờ lại giống như một đứa trẻ, đứng ở đây chửi bới với Diệp Mặc. Ngay lập tức khiến những người trong cả khách điện đều hỗn loạn, không ai có thể hiểu đây là chuyện gì? Một Đạo nguyên Thánh đế dám nói không khách khí với một Hỗn nguyên Thánh đế, Hỗn nguyên Thánh đế này còn chỉ có thể cãi lại.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Kịch bản bình thường chẳng phải là tên Hỗn nguyên Thánh đế này trực tiếp giơ tay ra bóp chết tên Đạo nguyên Thánh đế phách lối kia sao? Những cái này vẫn chưa là quan trọng, quan trọng nhất chính là người hiểu Tiêu Đạt, đều biết Tiêu Đạt có một sở thích, đó chính là thích tự xưng là thái gia (ông đây), nhưng trước mặt tên Đạo nguyên của Nhân tộc này lão không dám tự xưng là thái gia.

Trong này có nhiều Thánh Đế như vậy chỉ có Lãnh Dục Kỳ của Âm Minh tộc biết sự lợi hại của Diệp Mặc, cho nên chỉ ngồi một bên xem náo nhiệt.

Tên Hỗn nguyên Thánh đế Văn Đức Thủy của Hải tộc vốn dĩ muốn giáo huấn cho tên Đạo nguyên Nhân tộc không biết người biết ta Diệp Mặc này, nhìn thấy tình hình như vậy lập tức gác suy nghĩ ra tay của mình sang một bên. Tiêu Đạt là loại người như thế nào, y quá hiểu, đây cũng không phải là một người dễ ăn hiếp, Diệp Mặc làm mất mặt của lão như vậy, lão không động thủ. Ngoài muốn nể mặt Long tộc ra, còn có một nguyên nhân khác chính là lão không nắm chắc.

Ngay cả Tiêu Đạt hòa thượng cũng không có nắm chắc, rõ ràng không phải là một tên lương thiện.

- Tiêu tiên hữu, không biết vị này là ai?

Văn Đức Thủy cũng không biết một bàn bộ Hỗn nguyên của Hải tộc y bị Tiêu Đạt bóp chết rồi, vẫn còn muốn hướng Tiêu Đạt hỏi thăm lai lịch của Diệp Mặc.

Tiêu Đạt tức giận nói:

- Tự mình đi mà hỏi, thái gia muốn ăn trái cây rồi.

Nói xong không thèm nhìn lại Văn Đức Thủy nữa.

Tóm tắt chương này:

Diệp Mặc và nhóm của Ngao Hưng Đằng đến Long tộc bằng phi thuyền, nơi có cảnh sắc tuyệt đẹp và khí linh mạnh mẽ. Tại khách điện, không khí trở nên căng thẳng khi Diệp Mặc không hành lễ trước Hỗn nguyên Thánh đế và tranh cãi với Tiêu Đạt. Tình huống trở nên hỗn loạn khi Diệp Mặc thách thức uy quyền, khiến tất cả quan khách phải bất ngờ trước sự táo bạo của anh.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc chạm trán với nhiều nhân vật quyền lực trên một phi thuyền lớn, bao gồm Không Hãn và Thiên Thụy Thánh Đế cùng các Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế. Họ thảo luận về việc Diệp Mặc đã nổi tiếng như một Đan Thánh và lời mời tham gia đại lễ Tiên quả của Long Tộc. Sự xuất hiện của Vô Ảnh làm tăng thêm sự chú ý từ các nhân vật danh tiếng. Cuộc hội ngộ mở ra nhiều cơ hội và bí ẩn cho Diệp Mặc.