Thao Phủ, đại diện cho Hải tộc, mạnh miệng tuyên bố rằng dù cho Nhân tộc có giết chết toàn bộ chúng, Diệp tông chủ cũng sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề. La Thanh Hà hiểu rằng tình hình đã đến nước này, mọi lời lẽ đều trở nên vô nghĩa. Thánh Đế của Hải tộc chắc chắn sẽ không tha cho ai, kể cả khi có xin tha mạng.
Thao Phủ cười lớn nói:
- Anh đang nói Diệp tông chủ là Diệp Mặc đúng không? Hắn sẽ không còn xương vụn để trở về nữa. Giết quá nhiều Thánh Đế của Hải tộc như vậy, hắn vẫn còn muốn sống sao?
Nói xong, Thao Phủ không đợi La Thanh Hà trả lời, bèn lớn tiếng kêu gọi:
- Các Thánh Đế Hải tộc, Nhân tộc đã giết hơn trăm Thánh Đế của chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ báo thù. Hãy cùng nhau xông lên, để chúng biết máu của Hải tộc chúng ta tuyệt đối không chảy vô ích. Giết sạch bọn họ, không để lại một cây cỏ dại nào.
Áo Hách, khi nghe thấy Thao Phủ ra lệnh, lập tức lên tiếng ngăn lại. Thao Phủ đã sớm nhận thấy sự có mặt của Áo Hách, và không ngại ngần mà nói:
- Áo Hách, tôi biết anh là người của Nghiễm Nguyên cung, cũng biết các anh có một Hỗn nguyên Thánh Đế. Nhưng tôi phải nói cho anh biết, đây là ân oán giữa Hải tộc và Nhân tộc. Nếu như Nghiễm Nguyên cung các anh muốn can thiệp vào chuyện này thì cứ việc, Hải tộc chúng tôi cũng không sợ Nghiễm Nguyên cung đâu.
Áo Hách lập tức cảm thấy áp lực, vì Thao Phủ chỉ là một Đạo nguyên Thánh Đế, không có khả năng quyết định trong cuộc chiến này. Giờ đây, khi thấy Thao Phủ đã nhận được sự đồng ý của Hỗn nguyên Thánh Đế của Hải tộc, lời nói của gã trở nên vô dụng.
- Tôi nói giết...
Thao Phủ lại tiếp tục, chủ động xông về phía La Thanh Hà.
Những Thánh Đế của Hải tộc lập tức ùa lên, trong khi người của Nhân tộc đông nhưng sức mạnh lại không bằng Hải tộc. Hơn nữa, Hải tộc còn có một băng nhóm Hỗn nguyên Thánh Đế chưa ra tay. Trong vòng thời gian ngắn, nhiều người của Nhân tộc đã ngã xuống. La Thanh Hà nhận thấy Vương Nam Sương, người mà gã rất quý mến, bị một Thánh Đế của Hải tộc đánh ngã tay, khiến gã cảm thấy xót xa.
Trong cơn tức giận, thanh kiếm màu xanh trong tay gã như những đợt sóng lăn tăn, tạo thành một không gian kiếm khí vây quanh. Những Thánh Đế bình thường của Hải tộc bị chém thành mảnh vụn, bị thương trong sự tàn sát của gã.
Sát khí mỗi lúc một dâng cao, khiến không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cả hai bên đều rơi vào hỗn loạn, nhưng Hải tộc vẫn chiếm ưu thế. Một nguồn sáng bất ngờ rơi vào tay của băng nhóm Hỗn nguyên Thánh Đế, khiến sắc mặt của họ biến đổi. Họ lập tức ra lệnh rút quân.
Khi nghe thấy mệnh lệnh rút lui, người của Hải tộc bắt đầu lùi lại, dù nhóm của họ đang nắm ưu thế. La Thanh Hà và Tần Khải Toàn bị dính máu khắp người, nhưng họ không hiểu lý do Hải tộc lại rút lui nhanh như vậy.
- Bọn họ có chuyện gì vậy? - Tần Khải Toàn hỏi.
La Thanh Hà lắc đầu và đáp:
- Dù Hải tộc có lý do gì, họ đi rồi chắc chắn là vì một nguyên nhân khác. Trước tiên, chúng ta phải cứu những người bị thương, và đại trận hộ vệ cần được bố trí lại; nếu không, sẽ không còn hiệu quả phòng ngự nào, người khác có thể đến và đi tùy ý.
Tần Khải Toàn làu bàu về việc bố trí đại trận hộ vệ do không có chuyên gia Hỗn nguyên tham gia, và La Thanh Hà cảm thấy áp lực.
Áo Hách tiến đến, có phần áy náy nói:
- Ba vị tông chủ, Diệp đan thanh lệnh tôi ở lại đây, đáng lẽ là muốn giúp mọi người nhưng giờ vẫn chưa giúp được gì, thực sự rất hổ thẹn.
La Thanh Hà lập tức an ủi:
- Áo tiên hữu đã giúp rất nhiều rồi. Hải tộc đột ngột rút lui, cũng có thể là do kiêng kỵ Nghiễm Nguyên cung. Đừng tự trách mình, tôi tin rằng tông chủ chắc chắn sẽ đến Nghiễm Nguyên cung.
Trong khi đó, đám Diệp Mặc theo sau Ngao Quy vào Long cung, cảm thấy ngạc nhiên trước sự tráng lệ của cung điện này. Hắn đã từng tham gia nhiều cuộc đấu giá và ghé thăm nhiều tông môn, nhưng chưa bao giờ thấy một nơi nào lộng lẫy như Long cung.
Ngay cả nội thất bên trong cũng mang lại cảm giác khác biệt, khiến Diệp Mặc không thể diễn tả nổi. Hắn thấy những gốc Thần linh thảo trôi lơ lửng, cùng với những cột đá quý làm bằng Thần Tủy Thạch, khiến nơi này càng trở nên lạ lẫm.
Trong đại điện rộng lớn, khách đã được sắp xếp chỗ ngồi, và hơn một vạn Long Tử của Long tộc đứng thành hàng. Những đệ tử này đều là những người có tu vi cao, cho thấy nội tình của Long tộc vô cùng vững mạnh.
Hơn một ngàn mỹ nữ Long tộc xinh đẹp trong trang phục truyền thống đứng hai bên, tạo nên một khung cảnh tráng lệ. Ngao Quy mỉm cười tiếp đón khách quý, đồng thời giới thiệu rượu đặc sản của Long tộc.
Sau khi Diệp Mặc cùng những người khác ngồi xuống, một trong số họ, một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ ngoài nổi bật, đã đứng lên chúc mừng Ngao Si Thánh Đế. Mọi người cùng nâng cốc và uống cạn, thể hiện sự tôn trọng từ các tộc khác đối với Long tộc.
Gia Cát Trí Thần, một Hỗn nguyên Thánh Đế của Yêu tộc, lên tiếng chúc mừng, và cũng không kém phần quan trọng, đảm bảo rằng tình cảm và sự tôn trọng của Yêu tộc đối với Long tộc sẽ luôn được bày tỏ.
Trong bối cảnh căng thẳng giữa Hải tộc và Nhân tộc, Thao Phủ tuyên bố báo thù cho những Thánh Đế đã ngã xuống. Nhân tộc phải đối mặt với sức mạnh áp đảo của Hải tộc và trận chiến diễn ra hỗn loạn. La Thanh Hà, dù đang chịu áp lực, vẫn cố gắng tổ chức phòng thủ và cứu những người bị thương. Bất ngờ, Hải tộc rút lui, gây hoang mang cho Nhân tộc. Trong khi đó, Diệp Mặc cùng đồng đội tham gia một sự kiện trọng đại ở Long cung, nơi họ được chào đón bởi Long tộc.
Chương này diễn ra đại lễ chúc mừng Ngao Si trở thành Hỗn Nguyên Thánh Đế của Long tộc. Diệp Mặc, mặc dù chỉ là Đạo nguyên Thánh Đế, nhưng nhận được sự tôn trọng từ Ngao Quỳ và những Thánh Đế khác. Trong khi đó, Hải tộc chuẩn bị tấn công Thánh Đạo Tán giới, dẫn theo một lực lượng hùng mạnh nhằm báo thù cho những tổn thất trước đó. Sự căng thẳng giữa Hai tộc và Nhân tộc đang lên đến đỉnh điểm, tạo thành một bầu không khí nguy hiểm và hồi hộp.
Thao PhủLa Thanh HàÁo HáchVương Nam SươngDiệp MặcNgao QuyGia Cát Trí Thần