Triệu Hoành nhìn Ninh Khinh Tuyết với vẻ ngạc nhiên, khi cô ấy yêu cầu anh ta đổi chỗ ngồi khác. Dù đã cố gắng lấy dũng khí nói lên điều đó, Ninh Khinh Tuyết vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Triệu Hoành, người vừa trở về từ Cambridge, tạm thời làm việc tại văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải, đã giới thiệu một cách tự tin cho Diệp Mặc, người mà anh không biết vì sao lại có thể liên quan tới Ninh Khinh Tuyết.
Nhưng Diệp Mặc, khi đi ngang qua, chỉ chăm chú chọn một đĩa trái cây mà không thèm quan tâm đến cái tay đang giơ ra của Triệu Hoành. Khuôn mặt Triệu Hoành lập tức trở nên đỏ bừng, có phần ngượng ngùng khi phải thu tay lại. Ngay lúc anh ta đang tức giận nhìn Diệp Mặc thì Vương Tự xuất hiện.
"Người anh em, quả thật rất tài, cậu đã lừa được cả tôi rồi, đây là số điện thoại của tôi, hãy nhớ gọi cho tôi nhé!" Vương Tự hưng phấn nói và đưa cho Diệp Mặc một tấm danh thiếp. Diệp Mặc có cảm giác tích cực với Vương Tự, cho rằng đây là người tốt và có thể kết giao, nên chỉ mỉm cười đáp lại: "Được, tôi nhất định sẽ liên lạc."
Triệu Hoành khi thấy Vương Tự đến thì có chút xấu hổ và cười gượng. "Cậu về từ Anh à? Sao cậu không báo trước để tôi chuẩn bị đón tiếp?"
Vương Tự đáp: "Tôi về Ninh Hải có chút việc." Rồi anh quay sang Diệp Mặc: "Cậu nhớ gọi điện cho tôi khi về nhé, cho tôi số điện thoại của cậu đi."
Ngay lúc đó, Tô Tĩnh Văn chen vào nói: "Anh ta không có điện thoại." Diệp Mặc thở dài trong lòng, vì mình vốn không thích đám đông như thế này và quyết định rời đi sau khi tặng quà cho Tô Tĩnh Văn.
"Tĩnh Văn, chúc cô sinh nhật vui vẻ, chiếc dây chuyền này tôi đã cố ý mang từ Anh về, hy vọng cô thích." Triệu Hoành vội vàng lấy quà ra, trong khi Tô Tĩnh Văn chỉ nhìn lướt qua rồi giao cho người hầu. Sự thất vọng rõ ràng trong mắt Triệu Hoành khi thấy quà của mình không được trân trọng.
Tô Mi, em gái Tô Tĩnh Văn, cũng chen vào tặng quà. Lần lượt những người đến tham dự đều gửi những món quà của mình, nhưng những món quà đẹp mắt đều được đưa cho người đón tiếp ở cửa.
Khi Ninh Khinh Tuyết nhìn chiếc lắc tay Diệp Mặc làm, cô thấy nó không đẹp bằng món quà của mọi người nhưng lại trân trọng nó nhiều hơn. Diệp Mặc thì chỉ cười nhạt, nghĩ rằng món quà của mình không là gì so với người khác. Tuy nhiên, khi Tô Tĩnh Văn nhận chiếc lắc tay và đeo nó, cô vui vẻ hỏi: "Chiếc lắc này có tên gì không?"
"Đây là ‘lục cát bình an’," Diệp Mặc trả lời. Tô Tĩnh Văn thì tỏ ra thích thú với cái tên này, trong khi Ninh Khinh Tuyết chỉ lặng lẽ quan sát.
Âm nhạc bắt đầu vang lên và màn nhảy đầu tiên đến. Tô Tĩnh Văn, thay vì tìm kiếm ai khác, lại mời Diệp Mặc: "Diệp Mặc, cậu có thể nhảy cùng chị không?"
Điều này khiến Triệu Hoành ngạc nhiên, trong khi Ninh Khinh Tuyết cảm thấy bực bội nhưng không thể lý giải lý do. Ngay cả Diệp Mặc cũng cảm thấy bất ngờ vì được mời nhảy. Anh ngập ngừng nói: "Nhưng tôi không biết khiêu vũ."
Tô Tĩnh Văn có phần ngẩn người, cô không ngờ Diệp Mặc lại không biết nhảy. Trong khi Lý Mộ Mai là người duy nhất hiểu rõ, rằng Diệp Mặc là người không có nhiều bạn bè và cũng chưa từng tham gia hoạt động khiêu vũ nào.
Chương truyện xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết sau khi hôn ước của họ bị hủy. Diệp Mặc đã thay đổi đáng kể về khí chất và phong cách, khiến Ninh Khinh Tuyết cảm thấy hoang mang. Cuộc trò chuyện giữa họ trở nên căng thẳng khi Ninh Khinh Tuyết muốn thảo luận về quá khứ, nhưng Diệp Mặc muốn từ chối. Tình huống trở nên phức tạp khi có sự xuất hiện của một người thanh niên khác, khiến không khí trở nên căng thẳng hơn.
Trong bữa tiệc sinh nhật của Tô Tĩnh Văn, Triệu Hoành cảm thấy xấu hổ khi Diệp Mặc không chú ý đến mình. Vương Tự xuất hiện và kết bạn với Diệp Mặc, trong khi Tô Tĩnh Văn, nhận quà từ mọi người nhưng lại thấy chiếc lắc tay Diệp Mặc làm là món quà đáng quý nhất. Âm nhạc vang lên và Tô Tĩnh Văn bất ngờ mời Diệp Mặc nhảy, gây ngạc nhiên cho mọi người, nhưng Diệp Mặc lại ngập ngừng vì không biết khiêu vũ.
Ninh Khinh TuyếtTriệu HoànhDiệp MặcVương TựTô Tĩnh VănTô MiLý Mộ Mai