Nghĩ đến công dụng của thanh hoa thanh diệp, Diệp Mặc cảm thấy ngạc nhiên. Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Tịch Ô Sơn không chủ động giới thiệu tác dụng của thứ này. Cỏ thanh hoa thanh diệp có tác dụng rất lớn đối với hầu hết những người tu luyện, thậm chí có thể dùng để chế tạo Trúc Cơ Đan. Loại cỏ này cũng có công dụng trong việc nâng cấp tu luyện cổ võ; nếu luyện thể đan chỉ giúp người tu luyện thăng cấp hoàng cấp thì thanh hoa thanh diệp lại giúp họ thăng cấp lên Huyền cấp, Địa cấp và thậm chí cao hơn.

Nơi đây chủ yếu dành cho việc tu luyện cổ võ, mà thứ quý giá này lại chỉ có rất ít người biết đến.

Có một người thì thầm bên cạnh:

- Nghe nói hoa của Liễu Thanh La cũng có tác dụng lớn trong việc nâng cấp, chỗ này có ba hoa, không biết công dụng thế nào?

Diệp Mặc nghe rõ ràng mặc dù giọng nói rất nhỏ. Một người khác trả lời:

- Lần xuất hiện trước của Liễu Thanh La là năm mươi năm trước, nghe nói có năm đóa hoa, nhưng đã bị một cao thủ địa cấp hậu kỳ mua mất, kết quả là cũng không thể lên cấp. Tuy nhiên, tuy nổi tiếng nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Diệp Mặc rất kinh ngạc. Năm đóa hoa "thanh hoa thanh diệp thảo" gần đến thời kỳ chín độ sẽ nở ra bảy đóa hoa. Không ngờ tại đây lại có tận năm đóa. Hắn cũng cười thầm về lời bàn luận của hai người này. Năm đóa hoa của thanh hoa thanh diệp thảo hoàn toàn có thể giúp người ta thăng cấp. Có thể họ chỉ biết rằng hoa có thể dùng trực tiếp, mà không biết rằng nó có thể được luyện thành thuốc. Dù dùng trực tiếp có tác dụng tốt, nhưng so với việc luyện thành đơn dược thì hiệu quả không thể sánh được. Một khi thanh hoa thanh diệp thảo lọt vào tay Diệp Mặc, hắn lập tức sẽ luyện thành đơn dược, hiệu quả chắc chắn sẽ gấp trăm lần.

- Hai mươi triệu.

Một người đã ra giá cho "thanh hoa thanh diệp thảo", và ngay lập tức giá đã lên tới mười triệu. Dù mọi người chỉ biết rằng đóa hoa chỉ có thể dùng trực tiếp song vẫn không thể tránh khỏi hy vọng thăng cấp.

- Ba chục triệu.

- Năm chục triệu...

Giá cứ thế tăng cao, mặc dù họ không biết rằng thanh hoa thanh diệp thảo có thể luyện thành đơn, thậm chí giúp người ta vượt qua Địa cấp. Ba đóa hoa này có thể nâng cấp từ Huyền cấp lên Địa cấp, thậm chí còn giúp cho cao thủ địa cấp tiến bộ vượt bậc, vì vậy mọi người đều muốn tranh mua.

Khi Diệp Mặc phản ứng thì giá đã lên tới hai trăm triệu, vượt qua giới hạn tài chính của hắn, tất cả tài sản của hắn chỉ khoảng hơn một trăm triệu.

- Ba trăm triệu.

Giá không còn là hàng chục triệu nữa mà có một lão già đã trực tiếp tăng thêm một trăm triệu, khiến Diệp Mặc thầm nghĩ rằng những kẻ có tiền đều tập trung ở đây.

- Năm trăm triệu.

Giá tiếp tục tăng, lần này có người hét lên thêm hai trăm triệu. Cho đến lúc này, Diệp Mặc nhận ra có bao nhiêu kẻ giàu có muốn sở hữu thứ này. Giá cao nhất mà hắn từng thấy chính là "liên sinh đan" của mình, giá là một trăm triệu, nhưng hiện giờ giá đã vọt lên hàng năm trăm triệu dù chưa đến nửa buổi đấu giá.

Diệp Mặc không biết tiền của những người này từ đâu mà ra, nhưng hắn biết số tiền với họ chắc hẳn không là gì. Khi giá lên tới năm trăm triệu thì có vẻ đã hơi khựng lại. Hắn đang tính toán tài sản của mình: hiện tại hắn có một trăm triệu, một viên đơn mình có thể bán được hai trăm triệu, thêm năm viên nữa thì tất cả có thể lên tới năm trăm triệu.

- Tám trăm triệu.

Sau khi tính toán, hắn đã hét lên một con số. Tịch Ô Sơn biết rằng thanh hoa thanh diệp thảo rất quý giá, nếu bán được tám trăm triệu thì cũng không tệ nhưng vẫn thấp hơn mức tối đa.

- Hừ.

Một giọng lạnh lùng vang lên, khiến Diệp Mặc giật mình. Hắn biết tiếng hừ đó là có ý dành cho mình. Người này quả rất lợi hại nhưng Diệp Mặc không muốn bỏ cuộc. Tuy nhiên, nếu hôm nay ở buổi đấu giá mà đắc tội với người đó, hắn cảm thấy mình đã đắc tội với quá nhiều người rồi. Một Độc Lang hắn không sợ, nhưng nếu có thêm một kẻ còn lợi hại hơn nữa, hắn cảm thấy thật sự nguy hiểm.

- Một tỷ.

Lão già nọ lạnh lùng hừ một tiếng mà không dừng lại, tiếp tục đẩy giá lên tới mười tỷ.

Diệp Mặc thầm rên rỉ. Những người này từ sáng đến chiều không xuất hiện, không biết họ đang kiếm tiền từ đâu. Một tỷ đó, ở Hoa Hạ có mấy ai dám tháo vát ra như vậy?

- Tỷ hai.

Có người tiếp tục ra giá, Diệp Mặc thực sự từ bỏ. Không cần nói đến việc sau khi mua xong rồi sẽ bị người khác nhớ mặt, hắn thậm chí còn không có đủ tiền.

Diệp Mặc cảm thấy mình hơi vội vàng với mức giá vừa rồi, chỉ tại thanh hoa thanh diệp thảo quá thu hút.

- Tỷ rưỡi.

Lão già nọ thấy có người ra giá thì có vẻ không hài lòng, tiếp tục tăng thêm ba trăm triệu.

- Hai tỷ.

Ngay sau đó người đứng sau tuyệt đối không chịu nhường.

- Lão già Hạ, ông nhất định phải tranh giành Liễu Thanh La với tôi sao?

Lão đã thấy giá lên tới hai tỷ, giá này đã cao hơn hẳn Liễu Thanh La rồi nên trong lòng không vui. Người đàn ông ra giá đeo một chiếc mặt nạ đen, lúc này nghe có người gọi tên mình thì cười lạnh, kéo chiếc mặt nạ ra.

- Trương Chi Hối, cây Liễu Thanh La này nhà họ Hạ chúng tôi quyết phải lấy bằng được, xin hãy nể mặt một chút.

Trương Chi Hối biết rằng chỉ dựa vào khả năng của mình mà tranh Liễu Thanh La với nhà họ Hạ là không thể, tuy hơi bực bội nhưng cũng chỉ biết bất lực ngồi xuống. Cuối cùng cây Liễu Thanh La đã thuộc về người nhà họ Hạ với giá hai tỷ, còn Diệp Mặc thì cảm thấy không cam lòng nhưng cũng không biết phải làm gì.

Nhưng trong lòng hắn nghĩ cái lão già Hạ này không biết có phải là người từ gia tộc Hạ Thị mà Mạc Khang đã nhắc đến không. Nếu đúng là như vậy, hắn phải tìm ra, dù có phải ăn trộm cây đó về cũng phải làm cho bằng được.

Diệp Mặc còn thấy điều gì thật sự quý giá hơn nữa, đó là một cuốn bí kíp cổ võ địa cấp được ra giá ngất ngưởng năm tỷ, cùng với một cây Thái Át thần kiếm mà tương truyền Lữ Động Tân đã từng dùng cũng được ra giá bốn tỷ. Thậm chí dạ minh châu cũng được bán đấu giá, bắt đầu từ hai tỷ trở lên.

Lúc này Diệp Mặc mới thầm than thở; một trăm triệu của hắn không đủ để người khác nhét kẽ răng. Giá trị của "thanh hoa thanh diệp thảo" nếu mọi người biết chắc sẽ lên tới chục tỷ cũng không phải là điều gì lạ. Hắn đã thấm thía về những kẻ thật sự có tiền.

Diệp Mặc cũng cảm thấy hơi khó chịu. Có lẽ trong số những người đến đây, hắn là kẻ nghèo nhất; ngay cả những tiểu ni cô cũng còn giàu có hơn hắn.

Diệp Mặc không biết rằng những khoản tiền khổng lồ kia là tiền dành dụm của môn phái trong nhiều năm. Đối với họ, tiền bạc chỉ là thứ bình thường, chỉ sợ cho dù có đem hết ra, cũng chỉ có thể đổi được một vài thứ tiêu dùng mà thôi. Còn có được bảo bối thì còn phải phụ thuộc vào duyên số.

- Ha ha ha, nội thương của tôi đã khỏi rồi, thật là một loại thuốc tốt.

Miêu Tuyền sau khi mua "liên sinh đan" liền đứng dậy hưng phấn nói. Xung quanh lại trở nên yên ắng, mọi người đều biết thương tích của Miêu Tuyền, không ngờ một viên "liên sinh đan" lại có thể chữa khỏi cho y.

Những người khác bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã để mất cơ hội; một viên "trú nhan đan" đã bỏ lỡ thì khỏi nói, viên thứ hai cũng không thể bỏ qua.

Cả hai lần những người đã mua được đơn dược đều sử dụng ngay tại chỗ, chứng minh rõ ràng tác dụng của thuốc.

- Vật đấu giá tiếp theo là thứ đã được bán trước, cái này lúc bắt đầu đã bán được một lần, mọi người chắc cũng đã đoán được rồi. Đó là "trú nhan đan", lần đấu giá này sẽ bán viên thứ hai. "Trú nhan đan" vừa mở giá là một trăm triệu, mỗi lần ra giá...

Lời của Tịch Ô Sơn còn chưa dứt thì phía dưới đã ồn ào cả lên. Một viên "trú nhan đan" đã chứng minh được tác dụng của nó, vì thế viên thứ hai đương nhiên không cần phải nói, tất cả mọi người có mặt đều rất phấn khích, không ai muốn lỡ mất cơ hội cuối cùng này cả.

Cuối buổi đấu giá là lúc cao trào nhất. Chỉ có điều rất nhiều người đã không còn tiền, dù gì thì tiền mang theo cũng đã xài hết. Họ biết viên "trú nhan đan" vô giá, nhưng không còn tiền để tranh giành.

Diệp Mặc tỏ ra thờ ơ, dù viên "trú nhan đan" có bán cho giá cao đến đâu hắn cũng không thèm quan tâm. Cái hắn cần không phải tiền mà là "thanh hoa thanh diệp thảo".

- Tôi ra hai trăm triệu.

Người đầu tiên ra giá lại là lão già Hạ, người đã tranh với Trương Chi Hối. Diệp Mặc thấy ông ta ra giá, thì hơi giật mình, lập tức đứng dậy.

Những người xung quanh đều cảm thấy khó hiểu, Diệp Mặc đi vào phòng bên cạnh, khi muốn đi vào trong lại bị người cản lại:

- Xin chào anh, trong thời gian diễn ra đấu giá thì không cho phép ai vào đây, nếu muốn đi ra thì được.

- Để cho anh ta vào.

Khi Diệp Mặc định nói với lão có râu dê thì không ngờ bị ông ta nhìn thấy, mới kêu hắn vào. Diệp Mặc tiến vào phòng trong của khu đấu giá, lão đã cười tươi rót cho hắn một ly trà, nói rất khách khí:

- Mời anh dùng trà.

Diệp Mặc biết tại sao ông ta lại khách khí với mình, vì ông ta rất thích các loại thuốc của hắn. Nhưng lão không vội vàng, Diệp Mặc thì vội. Hắn không có thời gian nói chuyện nhảm, liền nói ngay:

- Ông Hoàng, tôi muốn tự mình bán viên "trú nhan đan" của mình, điều kiện gì ông cứ nói.

Diệp Mặc nghĩ chắc cùng lắm cũng chỉ thêm một viên "trú nhan đan" nữa mà thôi.

Lão râu dê không vội vàng nói:

- Ông Mạc đến vì chuyện Liễu Thanh La đúng không?

Diệp Mặc biết lão luôn chú ý đến mình, không nói bóng gió nữa, hắn thẳng thắn:

- Đúng vậy, tôi đến vì Liễu Thanh La, ông Hoàng cứ nói cho tôi biết, liệu có thể không? Sau này tôi vẫn còn nhiều thuốc để giao dịch, nếu ông không đồng ý thì thôi vậy.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện xoay quanh Diệp Mặc và cuộc đấu giá cho hoa cỏ thanh hoa thanh diệp thảo. Diệp Mặc phát hiện giá trị vô giá của loại cỏ này trong việc nâng cấp tu luyện cổ võ, nhưng bất ngờ trước sự xuất hiện của những người giàu có. Cuộc tranh giành giá cả diễn ra kịch liệt khi nhiều nhân vật tham gia, đến khi giá cả leo thang lên hàng tỷ đồng, khiến Diệp Mặc cảm thấy áp lực và khó chịu khi nhận ra mình là kẻ nghèo nhất trong cuộc chiến này.

Tóm tắt chương trước:

Trong một buổi đấu giá, Diệp Mặc vướng vào cuộc chạm trán với Độc Lang, một nhân vật có sức mạnh đáng gờm. Mọi người đều lo lắng khi chứng kiến sự cạnh tranh giữa hai người. Khi Trú Nhan đan được xác nhận là thật, không khí trở nên căng thẳng. Miêu Tuyền, một cao thủ Địa cấp, ra giá mạnh mẽ cho viên đan dược, khiến các đối thủ khác phải lùi bước. Diệp Mặc nhận ra giá trị của những gì mình đang nắm giữ và quyết tâm bảo vệ khối nguyên khí thạch của mình, trong khi cuộc đấu giá tiếp tục với nhiều bất ngờ khác.