Quán rượu Tây Lũng nằm gần trường đại học sư phạm Đàm Đô và hồ nước, với khung cảnh đẹp nhưng giá cả hơi đắt đỏ.

Đường Bắc Vi, người sống ở Đàm Đô đã lâu, biết rõ đẳng cấp của quán Tây Lũng. Diệp Mặc khoát tay nói:

- Không cần, ăn ở đây đi, đợi tí nữa có người đến, cho bọn chúng tắm hồ luôn. Gần đây anh kiếm được một ít, trên người cũng có mấy triệu.

Diệp Mặc biết rằng người có thể giam lỏng em gái trong trường không phải là người tầm thường, so với Tống gia, chắc cũng không kém bao nhiêu.

- Mấy triệu? Sao lại nhiều như thế? Lần trước anh cho em một cái thẻ em còn chưa dùng đến.

Đường Bắc Vi tỏ ra ngạc nhiên nhưng nhớ đến loại Hỏa cầu phù của Diệp Mặc nên bình tĩnh lại. Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi lên một phòng VIP gần hồ, chỉ sau khi nhân viên phục vụ mang trà lên, anh mới hỏi:

- Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Bệnh của mẹ em thế nào rồi?

Ánh mắt Đường Bắc Vi trĩu nặng, cô nín lặng một lúc rồi từ từ nói:

- Lần trước em về đưa thuốc anh cho mẹ em uống, không ngờ chỉ sau một đêm mà bệnh tình của mẹ em có chuyển biến tốt. Thực ra em cũng có tiền để đưa mẹ đi khám, nhưng em muốn đợi anh về xem sao.

- Ừm, yên tâm đi, có anh ở đây, 99% các loại bệnh anh không để trong mắt.

Diệp Mặc cười nhẹ để an ủi Đường Bắc Vi. Cô gật đầu:

- Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm sau có một người đàn ông hơn 50 tuổi, mẹ nhìn thấy ông ta thì rất kích động, sau đó mẹ nói chuyện với ông ta trong phòng hơn nửa ngày. Em đứng bên ngoài cũng nghe thấy tiếng mẹ khóc.

Diệp Mặc nhíu mày, có một cảm giác không ổn trong lòng. Thời điểm người này đến rất trùng hợp.

Đường Bắc Vi hồi tưởng lại ngày hôm đó:

Cô cảm thấy rất kỳ quái, từ trước đến nay nhà cô chưa từng có khách, người đàn ông trung niên này cô chưa bao giờ thấy. Nhưng khi mẹ cô nhìn thấy ông ta thì lại thất thần. Ông ta là ai?

Không ngờ mẹ lại ngồi nói chuyện với ông ta hơn nửa ngày, giọng điệu mẹ rất kích động, cuối cùng lại không ngừng khóc, trong khi giọng nói của ông ta vẫn bình thản ổn định.

- Bắc Vi...

Khi nghe thấy tiếng mẹ khóc, Đường Bắc Vi đang định vào xem thì Đường Cần gọi cô vào.

Đường Bắc Vi vội vàng đẩy cửa vào, phát hiện ông ta đang nắm tay mẹ mình. Cô lập tức cảm thấy sốc, không biết người đàn ông này là ai, nhưng cô đoán đây là người đã bỏ rơi mẹ mình. Không ngờ ông ta còn mặt mũi quay lại, chỉ có điều mẹ cô thì rất mềm lòng, chỉ cần vài câu là đã tin ông ta.

- Bắc Vi, đây là chú Tống, đây là người mà mẹ nói đến...

Đường Cần chưa nói xong, Đường Bắc Vi hiểu ngay. Đây là người họ Tống mà mẹ cô nhắc đến, chắc chắn là ông ta rồi. Cô lập tức chỉ vào ông ta mà nói:

- Ông cút đi, đừng đến nhà tôi nữa. Ngày trước ông hại mẹ tôi còn chưa đủ sao, bây giờ lại đến hại bà ấy, cút, cút đi!

Đường Bắc Vi nhớ đến những năm tháng mẹ mình chịu khổ, càng thêm khinh bỉ họ Tống. Ông ta đã hại mẹ cô suốt cả cuộc đời, giờ lại dám xuất hiện.

Sắc mặt Đường Cần ban đầu có chút hồng nhuận, nhưng ngay lập tức trở nên trắng bệch khi nghe con gái chửi bới. Bà vội vàng nói:

- Bắc Vi, đừng nói vậy với Kỳ Minh, ông ấy cũng có nỗi khổ riêng. Ngày ấy ông ấy muốn tìm mẹ, mẹ đã rời Yến Kinh, Bắc Vi...

Đường Bắc Vi chạy đến bên cạnh mẹ, đỡ bà ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Tống Kỳ Minh nói:

- Ông đi đi, nghĩ cho mẹ tôi, tôi không mắng ông nữa, đừng đến lừa mẹ tôi nữa.

Tống Kỳ Minh ngạc nhiên nhìn Đường Bắc Vi, trong lòng thầm nghĩ khó trách Đông Phương Tê muốn dùng cô làm mồi nhử Diệp Mặc, Đường Bắc Vi quá đẹp, nhưng cô không phải con gái ông ta. Nếu không phải Đường Cần nói, gã đã nghĩ Đường Bắc Vi là con gái mình, giờ mới biết không phải. Nghĩ đến năm đó Đường Cần sinh con ở Lạc Hồng Tự, gã có chút áy náy, nhưng áy náy ấy ngay lập tức biến mất.

- Bắc Vi, xin con, đừng để mẹ...

Đường Cần nhìn người mà bà coi như tính mạng, lo lắng trước việc con gái không tha thứ cho tình nhân từng được bà tha thứ. Bà không ngờ lại phun ra một ngụm máu.

Đường Bắc Vi cũng không dám nói thêm với Tống Kỳ Minh, lập tức tiến lên đỡ mẹ mình.

- Mẹ, con xin lỗi, mẹ sao rồi?

- Bắc Vi, con tha thứ cho Kỳ Minh đi, năm đó không phải ông ấy cố ý, mẹ…

Đường Cần chưa nói xong đã thở dốc, Tống Kỳ Minh đã bê một chậu nước đến, cẩn thận giúp Đường Cần lau mồ hôi.

Sau khi lau xong cho Đường Cần, Tống Kỳ Minh nhìn Đường Bắc Vi, nói:

- Bắc Vi, bất luận là cháu có tin hay không, cả đời này việc mà chú sai lầm nhất chính là không thể tìm thấy mẹ cháu. Hôm nay chú đã tìm thấy mẹ cháu rồi. Cho dù chú có mất hết quãng đời còn lại, chú cũng nhất định trị khỏi bệnh cho mẹ cháu, không để mẹ cháu phải phiêu bạt bên ngoài. Chú muốn đưa mẹ cháu đến Yến Kinh, hay là chú cũng giúp cháu chuyển trường, cháu cùng đi đi.

Đường Bắc Vi lạnh lùng nhìn Tống Kỳ Minh, căn bản không quan tâm tới ông ta. Cô không tin người đã tàn nhẫn bỏ rơi mẹ mình suốt nhiều ngày lại có thể hối hận. Tuy rằng không biết rõ chuyện như thế nào, nhưng cô cũng không tin Tống Kỳ Minh.

- Mẹ, mẹ thật sự muốn đi Yến Kinh?

Trong lòng Đường Bắc Vi không muốn rời xa mẹ, hơn nữa không muốn mẹ đến nhà họ Tống ở Yến Kinh. Nhưng cô nhận ra mình đã lầm. Mẹ chỉ nắm tay Tống Kỳ Minh, ánh mắt tràn ngập khát khao và hạnh phúc, thậm chí không nghe thấy cô nói gì.

Cô bỗng cảm thấy đau lòng. Mẹ con đã nương tựa vào nhau hơn 20 năm, nhưng gã họ Tống mới đến liền muốn cướp mẹ cô đi. Phải chăng đó chính là sức mạnh của tình yêu? Rõ ràng biết mình bị lừa, nhưng vẫn muốn lừa dối bản thân tin tưởng đối phương.

Cô chợt nhớ đến Diệp Mặc. Có phải nguyện vọng mà mẹ muốn ở bên Tống Kỳ Minh giống như cô muốn gặp lại anh? Không đúng, tình cảm của cô với Diệp Mặc là tình cảm anh em, khác với mẹ, nhưng lại khiến cô cảm thấy lẫn lộn. Đối với tình thân, giữa cô và mẹ thì còn thân cận hơn cả với Diệp Mặc, mặc dù Diệp Mặc là anh trai, nhưng cô cảm thấy anh giống bạn hơn.

- Bắc Vi, con cũng đi cùng mẹ đến Yến Kinh đi, một mình con ở lại Đàm Đô, mẹ không yên tâm.

Cuối cùng, Đường Cần cũng nhớ đến con gái. Trong lòng Đường Bắc Vi trầm xuống, họ Tống này không đến nửa ngày đã khiến mẹ cô khăng khăng theo gã rồi.

- Mẹ, con muốn ở đây chờ anh.

Đường Bắc Vi lại càng muốn ở bên Diệp Mặc. Nếu mẹ không đi, cô muốn ở bên mẹ và anh trai, nhưng mẹ lại muốn về nhà họ Tống.

Đường Cần nắm chặt tay Đường Bắc Vi, một lúc sau mới lên tiếng:

- Bắc Vi, con ở cùng anh mẹ rất yên tâm, anh con vừa gặp đã cho con nhiều tiền như vậy, có thể thấy cậu ấy rất thương yêu con. Mẹ không cần lo nữa, những năm gần đây con cũng vất vả nhiều rồi. Mẹ đúng là người mẹ vô dụng.

- Không, mẹ...

Đường Bắc Vi cảm thấy rất khó chịu, không muốn rời xa mẹ, nhưng thấy mẹ lúc trước luôn ưu tư buồn bực bây giờ đã có chút sức sống mới, cô không thể nói được gì để giữ mẹ ở lại.

Tống Kỳ Minh ngạc nhiên nhìn Đường Cần:

- Anh trai?

Đường Cần lập tức kể về việc Đường Bắc Vi và Diệp Mặc là anh em. Tống Kỳ Minh nghe xong sắc mặt biến đổi không ngừng. Khó trách Đông Phương Tê muốn dùng Đường Bắc Vi làm mồi nhử, không ngờ nguyên nhân lại không phải vì Đường Bắc Vi xinh đẹp, mà là vì mối quan hệ anh em của họ. Gã Đông Phương Tê này thật độc ác.

Nhưng nhìn bộ dạng của Đường Bắc Vi, kế hoạch của Đông Phương Tê chắc chắn không thể thành công. Nếu không, Đường Bắc Vi đã không có hình dáng như vậy.

- Ông làm sao vậy? Kỳ Minh.

Sự chú ý của Đường Cần hoàn toàn tập trung vào Tống Kỳ Minh.

Sắc mặt Tống Kỳ Minh biến đổi một hồi, mới thở dài nói:

- Diệp Mặc tôi cũng quen, là một người rất lợi hại. Đáng tiếc Tống gia tôi lại đắc tội với cậu ta, bây giờ cậu ta đang muốn tìm Tống gia báo thù. Ôi, không ngờ cậu ấy lại là anh trai của Bắc Vi.

- A...

Đường Cần kinh ngạc kêu lên, nhưng ngay lập tức bà đã nghĩ tới mối liên hệ bên trong. Bà quay lại với Bắc Vi:

- Bắc Vi, con có thể khuyên anh trai con, bảo cậu ấy tha cho Kỳ Minh.

Nháy mắt Đường Bắc Vi bắt đầu hoài nghi mục đích của Tống Kỳ Minh. Không chừng ông ta đã biết rõ mình và Diệp Mặc là anh em và đến tìm cô cầu xin.

Thấy Đường Bắc Vi không nói gì, Đường Cần vội vàng nói:

- Bắc Vi...

Trong mắt bà tràn đầy nỗi căng thẳng và lo lắng.

Đường Bắc Vi thở dài:

- Thực ra chuyện của anh trai con cũng không biết, đến lúc đó sẽ hỏi anh ấy vậy.

Dù cô không muốn đồng ý, nhưng nhìn thấy bộ dạng hi vọng của mẹ khiến cô rất khó xử. Mẹ đã vất vả nuôi cô hơn 20 năm, giờ có việc nhờ cô mà cô lại từ chối, khiến cô cảm thấy không nỡ.

Nghe đến đây, sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống. Tống Kỳ Minh, cho dù ông có mời được Thiên Vương lão tử đến, thì tôi cũng sẽ diệt Tống gia.

Đường Bắc Vi nói xong thấy Diệp Mặc không nói gì, lại tiếp tục:

- Sau đó Tống Kỳ Minh thi lễ với em, cầu xin em, nhưng em vẫn không để ý đến ông ta. Nhưng mẹ lại nhất định muốn em xin anh, mẹ bị ông ta đưa đi Yến Kinh rồi. Em không muốn đi, em muốn ở lại, em không hiểu vì sao mẹ lại nghe lời Tống Kỳ Minh, thậm chí... thậm chí...

Câu sau Đường Bắc Vi không nói ra được. Trong lòng cô, mẹ là số một, và mẹ cũng chắc chắn coi cô là số một. Không ngờ trước tình yêu, cô lại không thể bằng Tống Kỳ Minh.

Diệp Mặc hiểu rằng nếu Tống Kỳ Minh đưa Đường Cần đi, thì khi hắn đến Tống gia báo thù, Tống gia chắc chắn sẽ dùng mẹ của Đường Bắc Vi làm áp lực. Dù thế nào, hắn cũng không thể để người mẹ đã nuôi dưỡng Đường Bắc Vi hơn 20 năm phải chịu đau khổ. Gã Tống Kỳ Minh này thật độc ác.

- Chuyện này để sau, em ở Đại học sư phạm đắc tội với ai? Không ngờ lại cuồng vọng muốn đối phó với em?

Diệp Mặc muốn biết rõ ai đã muốn gây khó dễ cho Đường Bắc Vi.

Tóm tắt chương này:

Trong một buổi gặp mặt tại quán rượu Tây Lũng, Đường Bắc Vi lo lắng về bệnh tình của mẹ mình, Đường Cần. Tuy nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của Tống Kỳ Minh - người đàn ông đã bỏ rơi mẹ cô, đã khơi dậy những ký ức đau thương. Bắc Vi quyết tâm bảo vệ mẹ khỏi những gian dối của Tống Kỳ Minh, đồng thời cảm nhận được mối ràng buộc chặt chẽ giữa mẹ và người đàn ông này. Diệp Mặc, anh trai của Bắc Vi, đứng bên lề, suy nghĩ về cách bảo vệ gia đình trước mối đe dọa từ Tống gia.

Tóm tắt chương trước:

Trong một buổi học, Đường Bắc Vi ôm một nam sinh khác khiến Diệp Mặc tức giận. Một nhóm sinh viên cùng Khiêm Hòa tìm cách bắt nạt Diệp Mặc, nhưng anh đã phản kháng mạnh mẽ. Diệp Mặc nhanh chóng đánh bại ba nam sinh, bảo vệ Đường Bắc Vi và khiến mọi người xung quanh kinh ngạc. Sau đó, một bảo vệ và Khiêm Hòa xuất hiện, tạo thêm căng thẳng. Câu chuyện kết thúc mở ra vấn đề về các băng nhóm xã hội đen trong trường học và sự bảo vệ từ Diệp Mặc dành cho em gái mình.