- Khiêm Hòa, anh mang tôi đến đây là có ý gì? Tôi rất rõ về anh, nhưng cho dù thế nào thì Hà Kỳ tôi cũng không sợ anh đâu!
Diệp Mặc nghe thấy giọng nói quen thuộc. Khi quay lại, hắn thấy cô gái mà hắn biết đang bị dẫn tới. Giọng điệu của cô khá mạnh mẽ. Nhưng sao cô ấy lại gọi người kia là Khiêm Hòa, trong khi trước đó cô lại nói rằng người đó là Nhiếp Vô Biên?
- Khiêm Hòa, anh…
Hà Kỳ tiến lại gần, còn Khiêm Hòa thì đứng đợi. Vậy nên, người ngồi ở phía trên không phải là Khiêm Hòa. Diệp Mặc nhanh chóng quan sát Nhiếp Vô Biên. Người này có làn da trắng, tóc dài, ánh mắt đầy ma mị, khoảng ba mươi tuổi và đã đạt đến sơ kỳ Huyền cấp. Trong thành phố này, ngoài Âu Húc Hổ, hắn chưa thấy ai khác có trình độ như vậy.
- Khiêm Hòa ư? Haha, hắn chỉ là một tay chân của ta thôi. Cô chính là Hà Kỳ à, không tồi đâu. Có thể đến được đây thật không dễ. Đường Bắc Vi, cô cũng khá xinh đẹp đấy. Trước có người nói với tôi cô như một đóa hoa nơi đây, giờ tôi mới tin. Cô thật sự là người đẹp nhất tôi từng gặp và lại rất trong sáng. So với em gái ta, cô xinh đẹp hơn nhiều! À, Khiêm Hòa, lần này mày đã lập được công lớn, cô gái này rất có giá trị đối với tao!
Nhiếp Vô Biên nói. Hà Kỳ vừa thấy Diệp Mặc và Đường Bắc Vi thì bất ngờ hỏi:
- Sao hai người cũng ở đây vậy?
Diệp Mặc không trả lời, hắn đang quan sát xung quanh. Có tổng cộng ba mươi sáu người ở đây, trong đó Nhiếp Vô Biên là người mạnh nhất, còn Khiêm Hòa đã đạt đến cấp trung kỳ Hoàng cấp. Hắn cảm nhận được đây không phải là nơi mà những kẻ có tiền thích lợi dụng phụ nữ. Hắn thắc mắc không biết Nhiếp Vô Biên cần nhiều phụ nữ để làm gì.
Hà Kỳ chịu đựng một lát rồi nhận ra vấn đề nghiêm trọng mà mình đang đối mặt. Nếu Khiêm Hòa chỉ là tay sai cho người đàn ông có ánh mắt đáng ngờ kia, có thể hắn ta còn có nguyên do phức tạp hơn nữa.
Nhiếp Vô Biên lạnh lùng nhìn Diệp Mặc:
- Tôi thật sự phục tinh thần của anh. Anh cho rằng học được vài công phu vụn vặt mà có thể hoành hành sao? Hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thế nào là thực lực. Dẫn hai người đó đến đây!
Diệp Mặc không nói gì, trong lòng chỉ nghĩ liệu có nên ra tay hay không. Nhưng có Đường Bắc Vi ở đây, hắn lo lắng cô không chịu nổi cảnh tàn sát. Nếu như dùng hỏa cầu thì Hà Kỳ có thể gặp nguy hiểm. Hắn bất lực đứng yên.
Lúc này, hắn nhìn thấy hai kẻ mà hắn đã gặp trước đó ở Tây Lũng, họ bị dẫn đến. Hai người họ trông rất tái, chân run rẩy. Có thể thấy, họ không hề nghĩ rằng trở về cũng phải chịu hình phạt.
Nhiếp Vô Biên đến gần một trong hai kẻ đó và cười nói:
- Các mày trở về mà không dám đối đầu, thật là vô dụng. Hai kẻ chó má này, ta đâu cần các mày!
- Nhiếp gia xin tha mạng…
Hai kẻ kia quỳ xuống, run rẩy không đứng vững.
- Ta đã nói rồi, ta không cần kẻ vô dụng!
Nhiếp Vô Biên nói xong, giơ tay lên, các ngón tay như lưỡi dao sắc. Máu tươi phun ra từ cổ họ, khiến cho hắn ta trở nên dữ tợn hơn. Hai cái đầu lăn trên mặt đất.
- A!!!
Hà Kỳ không chịu nổi cảnh khủng khiếp đó, cô ngất đi. Đường Bắc Vi thì mặt trắng bệch, cô choáng váng. Diệp Mặc vội vàng điểm huyệt làm cô mê man, cho cô tựa vào Hà Kỳ.
- Không sai, có chút bản lĩnh, không ngờ dám giết người của tôi.
Nhiếp Vô Biên nhìn Diệp Mặc châm chọc. Diệp Mặc chú ý đến hắn, thấy rằng dù mới chỉ ở sơ kỳ Huyền cấp, nhưng nội khí của hắn ta tương đương với người trung kỳ Huyền cấp, chỉ với hai chiêu đơn giản đã chém đứt đầu của hai kẻ kia, thật không đơn giản.
- Anh nghĩ, bây giờ anh còn muốn đánh với tôi không, hay là đã sợ rồi?
Nhiếp Vô Biên nhìn Diệp Mặc như một con ưng nhìn gà con.
Diệp Mặc thở dài, cười đáp:
- Tôi rất sẵn lòng! Nếu anh cho rằng chỉ cần học được chút công phu là có thể khoe khoang, tôi rất tiếc. Hôm nay, tôi muốn cho anh thấy công phu chân chính là như thế nào!
Nói xong, Diệp Mặc giơ tay lên, tấn công vào hai bên. Trong đại sảnh có tổng cộng mười tám người, gần như hắn đã hạ gục được mười sáu người trong cùng một lúc.
- Haha, thật ngông cuồng, dám bắt chước tôi dùng nội khí…
Nhiếp Vô Biên chưa kịp nói hết câu thì đã im bặt, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi khi thấy mười sáu người xung quanh bị hạ gục. Cuộc chiến đẫm máu diễn ra như một lò sát sinh, đầu người và tay rơi xuống, mười sáu người cùng lúc gục xuống, nằm thẳng hàng, ngay ngắn.
Nhiếp Vô Biên hoàn toàn sợ hãi:
- Nằm mơ, đây nhất định là nằm mơ…
Y tự an ủi mình nhưng biết đây là sự thật. Khiêm Hòa trố mắt, không biết nói gì.
Nhiếp Vô Biên sợ hãi, chưa bao giờ biết đến cảm giác hoảng sợ là gì, nhưng giờ y đã cảm nhận được! Y đã giết hai kẻ kia để làm mất mặt Diệp Mặc, nhưng cuối cùng chỉ khiến Hà Kỳ ngất đi, còn Diệp Mặc thì vẫn đứng vững.
Không chỉ vậy, cách hắn hành động còn tàn nhẫn hơn rất nhiều so với chính mình. Cảnh tàn sát này y chưa thấy bao giờ. Alexanders có là cố ý làm như vậy để làm nhục y không?
Diệp Mặc bế Đường Bắc Vi từ từ bước đến, Nhiếp Vô Biên theo bản năng lùi lại. Diệp Mặc không để ý đến hắn, ngồi xuống ghế của hắn rồi lạnh lùng nhìn hắn ta.
- Anh là ai?…
Nhiếp Vô Biên sợ hãi tiến đến. Y đã hiểu sức mạnh của người thanh niên này lớn cỡ nào, thậm chí y đặt ra câu hỏi liệu bản thân có vấn đề thần kinh khi dám gây chuyện với hắn?
Diệp Mặc cười lạnh lùng:
- Tôi đã gặp nhiều người như anh rồi, không chỉ riêng anh đâu. Chưa lâu trước có người gọi là Độc Lang, được coi là một cao thủ nhưng đã bị tôi giết. Còn có một môn phái gọi là Đoạn quyền đường, chủ phái đó đã phái người đi giết tôi và cũng đã bị tôi tiêu diệt. Anh so với họ còn yếu hơn nhiều, sao lại kiêu ngạo như vậy?
- Tiền bối xin tha mạng…
Nhiếp Vô Biên rùng mình, quỳ xuống cầu xin. Trước mắt y là ai? Một người có thể giết đươc các cao thủ, bản lĩnh của y không đủ để hắn coi trọng. Khiêm Hòa tái cả mặt, biết ông chủ mình sẽ không tránh khỏi vận hạn.
- Anh có biết tại sao tôi không giết anh không?
Diệp Mặc lạnh lùng hỏi.
Lúc này, Nhiếp Vô Biên đang run sợ, nhận ra cái chết đang gần kề. Trước đây chỉ có người khác cầu xin y, giờ đây, y lại phải cầu xin người khác.
Diệp Mặc nhìn Khiêm Hòa:
- Anh dám động vào em gái tôi, thật gan. Anh có biết tại sao tôi không giết anh không?
Khiêm Hòa run rẩy, không nói được lời nào. Dù dũng mãnh nhưng trong tình huống này anh ta không thể không sợ hãi.
Diệp Mặc không để ý đến anh ta nữa, quay sang Nhiếp Vô Biên nói:
- Một năm trước, nơi này bị tôi nổ nát, tất cả mọi người ở đây đều bị tôi giết chết. Không ngờ một năm sau lại chính tại nơi này, xem ra tôi và nơi này có duyên.
Nhiếp Vô Biên hối hận, nếu biết đắc tội với một người máu lạnh như vậy, y thà chọn thành phố khác, tuyệt đối không phải Đàn Đô.
- Tiền bối, xin tha mạng…
Nhiếp Vô Biên tiếp tục cầu xin. Y chưa muốn chết, y đã luyện tập để đứng đầu trong môn phái Đương, sao có thể chết lúc này? Nhưng y cũng chẳng biết ai có thể bảo vệ y, ngay cả sư phụ cũng không thể.
Diệp Mặc phất tay, mười mấy hỏa cầu lao đến chỗ hai chưa xác, cũng như hai tên vừa bị Nhiếp Vô Biên giết, chúng đều biến thành tro bụi.
Nhiếp Vô Biên hoàn toàn chấn động, lòng nghĩ liệu có cơ hội nào để trốn thoát nhưng y biết rằng điều đó là không thể. Diệp Mặc vẫn đang phóng hỏa cầu. Bao năm tu luyện, y chưa từng nghe ai có thể dùng hỏa cầu tấn công kẻ địch, thực không thể tin nổi!
Y nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Diệp Mặc và mồ hôi lạnh đổ xuống. Y chủ động nói:
- Tiền bối, tôi là đệ tử của Cửu Nguyệt Tứ Xuyên, tôi đến Đàn Đô này để luyện Huyền cấp. Tôi cần rất nhiều trinh nữ nhưng tôi không giết họ, chỉ lấy họ thôi...
- Hừ, có môn phái độc ác như vậy à! Môn phái của các người không cần tồn tại nữa. Nếu không giết các cô ấy, vậy còn Thiến Thiến, bạn học của em gái tôi, đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt của Diệp Mặc trở nên sắc lạnh, hắn không phải là đạo sĩ, nhưng hắn chưa từng thấy một môn phái tàn ác như vậy.
- Đúng thế, đúng thế!...
Nhiếp Vô Biên toát mồ hôi lạnh.
Diệp Mặc tiến lại gần Nhiếp Vô Biên, dùng chân giẫm lên ngực y. Nhiếp Vô Biên cảm thấy như có lửa nóng tràn vào đan điền, cuối cùng không còn nhúc nhích được.
Dù biết đây không phải điều tốt, nhưng y không dám phản kháng.
- Anh hãy giết hết mười tám người còn lại, rồi đem thi thể về đi.
Diệp Mặc thản nhiên nói. Đối với bọn họ, hắn không muốn có chút tình người nào.
Chương này đưa người đọc vào một cuộc chiến đẫm máu giữa Diệp Mặc và Nhiếp Vô Biên. Hà Kỳ cùng với Đường Bắc Vi bị bắt làm con tin, trong khi Khiêm Hòa chỉ là tay sai. Diệp Mặc, với sức mạnh vượt trội, đã hạ gục hầu hết kẻ thù chỉ trong chớp mắt. Nhiếp Vô Biên, kẻ chủ mưu, rơi vào chốn cùng khi phải cầu xin mạng sống, trong khi Diệp Mặc không ngần ngại thể hiện sự tàn nhẫn đối với kẻ đã làm hại em gái mình.
Trong khi ăn tối, Đường Bắc Vi bộc bạch nỗi lo lắng về kẻ theo dõi mình, Khiêm Hòa, người đã ghi tên cô vào danh sách mục tiêu. Cô kể về người bạn cùng trường, Thiến Thiến, đã bị bắt cóc và cảnh báo cô trốn thoát. Khi ba người lạ mặt xông vào phòng, Diệp Mặc đã anh dũng phản kháng để bảo vệ Đường Bắc Vi. Sau khi xô xát, họ cùng nhau rời khỏi khách sạn và đến một biệt thự bí ẩn, nơi Diệp Mặc cảm nhận được sự căng thẳng từ những người có vũ trang. Tại đây, Nhiếp Vô Biên xuất hiện với uy danh mạnh mẽ, tạo ra bầu không khí gay cấn cho cuộc đối đầu tiếp theo.