Tôi không thể tin rằng mình đã đưa Hồi Khí Hoàn cho anh ấy, giờ phải làm sao đây?
Lạc Huyên mới chỉ mười chín tuổi, nhưng cô hiểu rõ rằng Hồi Khí Hoàn là loại thuốc chỉ dành cho người tu luyện Cổ Võ. Nếu một người bình thường ăn phải, kết quả chỉ có thể là cái chết thảm khốc. Trong lúc hoảng hốt, cô đã đưa cho người "bình thường" này Hồi Khí Hoàn như thể đó là thuốc chữa thương. Nếu không lo lắng thì thật là lạ.
Diệp Mặc trong lòng cũng hoảng hốt, không phải vì thuốc Lạc Huyên đưa cho hắn là Hồi Khí Hoàn, mà vì loại thuốc có thể khôi phục chân nguyên, tuy không nhiều nhưng hắn lại không có. Cô gái này tìm được loại thuốc này ở đâu? Trong Hồi Khí Hoàn có thể có rất nhiều dược liệu quý giá mà hắn không thể tìm thấy. Chỉ riêng việc có nhiều dược liệu quý giá này được chế thành thuốc hồi nguyên khí là một điều lãng phí lớn.
Nếu có được thứ Hồi Khí Hoàn này với số lượng đầy đủ, Diệp Mặc có thể tưởng tượng, hắn thậm chí có thể dùng nó để luyện ra Bồi Khí Đan. Vấn đề là hắn phải làm thế nào để Hồi Khí Hoàn lọt vào tay mình? Hơn nữa, hắn nhất định phải có nó!
Khuôn mặt Diệp Mặc biến sắc, trong lòng hắn rất muốn đánh ngã Lạc Huyên rồi lục soát, nhưng hắn không làm được điều đó. Nếu như ban đầu cô gái này thực sự muốn hại hắn, thì hắn có thể không chút do dự. Nhưng thực tế Lạc Huyên không có ý định hại hắn, nên phải suy nghĩ kỹ xem liệu có nên làm hay không.
Thấy vẻ mặt của Diệp Mặc có chút kỳ lạ, Lạc Huyên càng lo lắng. Cô thậm chí đã rơi nước mắt, đứng nhìn Diệp Mặc nhưng không biết làm cách nào để cứu hắn. Nếu ăn Hồi Khí Hoàn thì cho dù có đưa hắn đến bệnh viện cũng chỉ cam chịu cái chết, huống hồ hắn còn quyết không đến bệnh viện. Cô chỉ có thể thì thào:
- Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, xin lỗi...
- Có phải tôi bị vấn đề gì không? Sao lại cảm thấy bụng không thoải mái như vậy?
Diệp Mặc suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng.
- Vâng.
Lạc Huyên xoa xoa mắt và gật đầu, rồi tiếp lời:
- Hồi Khí Hoàn chỉ có thể được người tu luyện Cổ Võ ăn. Sau khi anh ăn sẽ bị nổ tan xác. Xin lỗi...
Trong lòng Diệp Mặc cười đau bụng, nhưng sắc mặt lại càng đáng sợ hơn.
- Tôi sắp chết rồi, và đó là do Hồi Khí Hoàn của cô. Sau khi tôi chết và biến thành ma, tôi sẽ đi theo cô. Tôi không có oán thù gì với cô, nhưng cô lại hại tôi chết. Nhà ma này sẽ thêm một con ma vì thế tôi không thể tha cho cô...
Sắc mặt Lạc Huyên hơi xanh xao, nhưng cô vẫn lắc đầu nói:
- Không phải tôi cố ý, thực ra tôi cũng không sợ ma, ma của lầu chín tôi còn lên bắt...
- Kệ cô có sợ hay không, tôi cũng chết trong tay cô, vì vậy tôi phải theo cô suốt ngày đêm. Một khi có cơ hội, tôi sẽ ăn cô...
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Lạc Huyên càng hoảng hốt:
- Tôi thực sự không cố ý hại anh, nếu như sau khi anh chết, hồn ma cũng sẽ tan biến... Ớ, bụng anh sao không to lên? Người bình thường ăn Hồi Khí Hoàn bụng sẽ dần dần to lên, cuối cùng nổ tung...
Diệp Mặc trong lòng hốt hoảng, nhưng hắn không thể để cô phát hiện được. Hắn chỉ muốn lừa cô rằng bụng hắn to lên, nếu cô nhận ra điều gì đó thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu giả bộ để bụng mình to ra.
- Á, bụng của anh...
Lạc Huyên không thể tránh khỏi việc phản ứng, cô vừa nói đến bụng của Diệp Mặc thì hắn liền làm bụng mình to lên.
- Làm sao bây giờ?
Cô trở nên càng lo lắng. May mà bụng Diệp Mặc to lên rất chậm.
Diệp Mặc mệt mỏi nói:
- Tôi sắp chết rồi, cô ra ngoài đi, tôi không muốn cô nhìn tôi chết.
- Nhưng...
Lạc Huyên lo lắng nhìn Diệp Mặc, một lúc sau mới nói.
- Xin lỗi, là tôi hại anh chết.
Diệp Mặc trong lòng bực mình, hắn đã nói như vậy, cô nói xin lỗi thì có ích gì, câu sau cô nên hỏi liệu hắn có tâm nguyện gì không, cô sẽ giúp hắn hoàn thành.
Khi Diệp Mặc chuẩn bị nhắc nhở Lạc Huyên, cô lại dụi mắt nói:
- Nếu như anh có tâm nguyện gì chưa xong, tôi nhất định giúp anh hoàn thành.
Diệp Mặc càng khó chịu nói:
- Tôi không muốn hận cô, nhưng tôi hận Hồi Khí Hoàn của cô. Cô hãy đưa hết Hồi Khí Hoàn cho tôi đi. Trước khi chết, tôi nhất định phải trả thù cho việc Hồi Khí Hoàn này. Đây là nguyện vọng duy nhất của tôi.
Lạc Huyên hoàn toàn không nghĩ tới điều khác, mà vẻ mặt đáng thương lấy Hồi Khí Hoàn ra nói:
- Thực sự không liên quan đến chuyện Hồi Khí Hoàn, hoàn toàn do tôi...
Diệp Mặc thấy cô không đưa Hồi Khí Hoàn cho hắn trong lòng liền hoảng loạn, lập tức nói:
- Cô không muốn hoàn thành tâm nguyện của tôi thì thôi, nếu như tôi chết, tôi sẽ biến thành ma theo cô cả ngày lẫn đêm. Dù cô không sợ ma, nhưng tôi sẽ tìm các ma đồng loại cùng đến tìm cô.
Sắc mặt Lạc Huyên tái nhợt, cho dù cô không sợ ma cũng không thể giấu diếm nỗi sợ hãi, khi Diệp Mặc nói như vậy, cô nhanh chóng đáp:
- Ngàn vạn lần đừng như vậy, tôi đồng ý với anh.
Cô cẩn thận đặt Hồi Khí Hoàn trước mặt Diệp Mặc, qua một lúc lâu mới nói:
- Nếu như anh chết biến thành ma, thì đừng có theo tôi nhé. Nếu có theo thì cũng đừng kêu quá nhiều ma...
Diệp Mặc lập tức nhận lấy Hồi Khí Hoàn, hắn không còn tâm trí để cãi vã với Lạc Huyên nữa, vội vàng nói:
- Được rồi, tôi sẽ không theo cô, cô ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên tĩnh. Nhớ là giúp tôi sửa cửa, tôi muốn đóng cửa.
Nói xong, Diệp Mặc đã đứng lên đẩy Lạc Huyên ra ngoài, đóng cửa lại. Hắn nhìn Hồi Khí Hoàn trong tay, cảm giác mặt hơi nóng, như thể mình lừa gạt đồ của trẻ con, nhưng cô gái này cũng không thể coi là trẻ con, vì cô không chỉ tính kế hắn, còn đưa nhầm thuốc cho hắn uống.
Nếu như hắn thực sự là người bình thường, có thể đã chết rồi. Tuy nhiên, Diệp Mặc biết hắn đang tự lừa dối mình, vì Hồi Khí Hoàn này trên Trái Đất chắc chắn rất quý giá. Thôi vậy, đến khi hắn luyện ra Bồi Khí Đan, may ra Lạc Huyên có thể thăng cấp lên Huyền Cấp. Như vậy coi như là hắn bồi thường cho cô.
Không có Hồi Khí Hoàn, việc luyện ra Bồi Khí Đan với trình độ luyện khí của Diệp Mặc thực sự rất khó.
Lạc Huyên đứng bên ngoài cửa phòng, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng không biết chỗ nào không đúng.
Diệp Mặc dọn dẹp phòng một chút, sau đó tắm rửa. Dùng thần thức quét ra ngoài, hắn phát hiện Lạc Huyên vẫn chưa rời khỏi, ngồi ngẩn người trong phòng khách của hắn.
Diệp Mặc bất đắc dĩ, chỉ biết mở cửa ra, nhìn Lạc Huyên hỏi:
- Sao cô vẫn chưa đi?
- Á, anh thực sự không chết? Thật tốt quá rồi! Tôi còn tưởng rằng...
Cô nửa câu sau không nói ra, nhưng thấy Diệp Mặc đứng trước mặt, khỏe mạnh, mặt cô hiện lên niềm vui sướng.
Nhìn thấy sắc mặt này của Lạc Huyên, Diệp Mặc cảm thấy hơi xấu hổ. Tuy nhiên, cảm giác xấu hổ ấy nhanh chóng trôi qua. Chỉ cần hắn cho cô Bồi Khí Đan, trả lại cho cô món Hồi Khí Hoàn, thì chẳng có gì đáng để phải xấu hổ nữa.
Diệp Mặc chỉ đành lúng túng nói:
- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy bụng mình không thoải mái, không biết vì sao, nhưng rồi từ từ tốt hơn, hơi kỳ lạ. Được rồi, cô cũng về đi, chỉ có điều cửa của tôi hỏng rồi, ngày mai phải sửa cửa.
Diệp Mặc sợ Lạc Huyên nhớ đến Hồi Khí Hoàn, vội vàng ngắt lời, chỉ muốn để cô rời khỏi sớm một chút, đừng nhắc lại về Hồi Khí Hoàn.
- Đúng rồi, xin lỗi, tôi quên hỏi anh, lúc tôi trở về nhìn thấy anh bị thương, có phải do thứ ở lầu trên xuống không? Anh đợi chút, tôi đi xem xem.
Lạc Huyên nói xong, không đợi Diệp Mặc trả lời liền vội vàng chạy ra ngoài.
Diệp Mặc lập tức sử dụng thần thức theo sau, phát hiện cô từ ban công lầu chín mà không sợ hãi, đúng là điều kỳ lạ. Nhưng sau khi đến lầu chín, cô kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng ánh mắt đổ dồn vào một hàng dấu chân trên mặt đất.
Một hàng dấu chân là hôm trước cô để lại, nhưng bên cạnh đó lại có một chuỗi dấu chân khác, cũng là dấu chân của phụ nữ, chỉ khác là dấu chân này chỉ đến bên cửa sổ rồi biến mất. Điều khiến cô bối rối là bên cạnh hai hàng dấu chân còn có một dấu chân nữa, nhưng dấu chân này to hơn rất nhiều, và lại xuất hiện đột ngột. Bởi vì xung quanh dấu chân này không hề có dấu chân nào khác, nên nó thực sự là rất kỳ lạ.
Diệp Mặc chú ý thấy trên gương mặt Lạc Huyên không ngừng biểu hiện ra vẻ nghi hoặc, hắn thầm khen cô cẩn thận. Dù kinh nghiệm của cô vẫn còn rất ít, nhưng sự cẩn thận ấy thật đáng quý.
Dấu chân này đương nhiên là do Diệp Mặc để lại. Hắn đã quên không xóa đi, chỉ có điều sau khi lưu lại dấu chân, hắn lập tức bay lên ban công tầng mười, vì vậy mà dấu chân này nhìn có vẻ rất bất ngờ.
Diệp Mặc vốn nghĩ rằng Lạc Huyên sẽ muốn lên tầng kiểm tra, không ngờ sau khi xem dấu chân xong, cô lại quay ra ban công, rồi xuống phòng của hắn.
- Cô còn quay lại làm gì?
Điều Diệp Mặc sợ nhất lúc này là phải đối diện với Lạc Huyên; hắn chỉ hy vọng cô đừng hỏi về Hồi Khí Hoàn.
Lạc Huyên đứng trước Diệp Mặc, nhăn nhó một hồi rồi mới nói:
- Cái kia, Mạc Ảnh, vừa nãy tôi...
- Ôi trời, cửa của tôi vẫn chưa sửa xong, cô hãy xem đi. Nghe nói tòa nhà này không an toàn lắm, nếu đêm có gì đó vào phòng tôi thì tôi sẽ khổ.
Diệp Mặc thấy cô muốn hỏi về Hồi Khí Hoàn nên không kịp nghĩ gì nữa, lập tức cắt lời Lạc Huyên, đi đến kiểm tra cái cửa mà cô đã làm hỏng.
Lạc Huyên vội vàng theo sau nói:
- Không sao đâu, ngày mai tôi sẽ tìm người giúp anh sửa. Nếu tối anh cảm thấy không an toàn, thì hãy ở trong nhà tôi, bên đó có ba phòng đấy.
- Như vậy thì không tốt lắm, hay cô đi trước đi. Nếu tôi muốn đi, tôi sẽ ấn chuông cửa nhà cô sau.
Diệp Mặc lập tức trả lời.
- Được rồi, tôi đi trước đây. Hôm nay tôi hơi mệt, anh phải sang sớm một chút nếu không thì tôi sẽ ngủ mất.
Lạc Huyên gật đầu, nhưng khi cô vừa đi tới cửa, bỗng dừng lại. Trong lòng Diệp Mặc căng thẳng, không biết cô có nhớ đến chuyện gì không.
Trong chương này, Lạc Huyên, một cô gái 19 tuổi, không may đã đưa Hồi Khí Hoàn - loại thuốc chỉ dành cho người tu luyện Cổ Võ - cho Diệp Mặc, một người bình thường. Diệp Mặc lo lắng về hậu quả nghiêm trọng của việc ăn phải thuốc này. Hai nhân vật đang trong cơn hoảng loạn, một bên là nỗi âu lo và sự hối hận của Lạc Huyên, bên kia là sự nghi ngờ và thậm chí là đùa cợt của Diệp Mặc về cái chết, dẫn đến những tình huống hài hước và kịch tính giữa họ.
Trong chương này, Diệp Mặc phải đối mặt với cô gái áo đỏ đầy quyến rũ nhưng cũng nguy hiểm. Cô ta nuôi ác quỷ và không ngần ngại đe dọa anh. Dù cáo buộc Diệp Mặc phá hỏng kế hoạch của mình, anh vẫn bình tĩnh cho rằng năng lực của cô ta đủ để chịu trách nhiệm cho những tội ác của mình. Một cuộc chiến pháp thuật nổ ra, kết thúc bằng cái chết của cô gái. Diệp Mặc trở về với quyết tâm luyện đan, nhưng bất ngờ gặp phải tình huống dở khóc dở cười khi Lạc Huyên vô tình làm hỏng thuốc mà cô đưa cho anh.