Jason nở một nụ cười đầy hiểm ý trong khi nhấn nút điều khiển từ xa trong tay. Ngay lập tức, những chiếc lồng sắt đồng loạt mở ra, giải phóng những con thú hoang đói khát. Chúng lập tức lao về phía Diệp Mặc và Jonh Jay. Khi thấy Diệp Mặc chỉ cần một cú đá đã đánh bay con báo, Jason hét lên:

- Bắn gãy chân thằng Tàu kia cho ta!

Ngay lập tức, hơn một trăm người gần như đồng thời nổ súng vào vị trí của Diệp Mặc. Lửa bùng lên từng chùm, nhưng bóng dáng của Diệp Mặc lại biến mất.

Diệp Mặc đã vọt lên cao, ngay giữa băng nhóm của liên minh ngầm. Hắn nhanh chóng hạ từng tên đang chĩa súng về phía mình, ném chúng xuống dưới. Hành động của hắn cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã loại bỏ hết cả trăm tên của liên minh ngầm. Khi tất cả bọn chúng bị ném xuống đáy "đấu thú chảo", Jason mới kịp phản ứng. Khả năng của Diệp Mặc vượt xa những gì y tưởng tượng, "đấu thú chảo" này căn bản không có gì đáng lo.

Từ đáy của "đấu thú chảo", những tiếng gào thét ghê rợn như xé lòng vang lên, khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình. Trong đầu Jason chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: nhanh chóng rời khỏi đây. Tuy nhiên, Tác Nhâm nhanh hơn một bước, nhưng vừa mới đứng dậy đã gặp ngay Diệp Mặc.

- Diệp tiên sinh…

Jason muốn tìm cách xoa dịu Diệp Mặc nhưng vốn tiếng Trung của gã lại hạn chế, không biết phải nói gì. Gã có thể tồn tại đến ngày hôm nay là nhờ luôn tránh xa tình huống nguy hiểm. Nhưng hôm nay, bất chấp sự chuẩn bị chu đáo, gã vẫn thất bại trước Diệp Mặc. Cách gã ra tay vượt xa sức tưởng tượng của y; ai có thể nhảy cao hơn 10 mét và chỉ trong thời gian ngắn hạ gục hàng trăm người?

Nếu có cơ hội làm lại, Jason chắc chắn sẽ không chọn cách đối đầu với Diệp Mặc. Giữa lúc đang tận hưởng cuộc sống xa hoa trong một dinh thự lộng lẫy hơn cả tổng thống, gã lại vướng phải Diệp Mặc. Người này không phải con người, mà là một quái vật. Dù đứng trước sự đe dọa của quái vật, gã vẫn có cơ hội tẩu thoát, nhưng trước Diệp Mặc, ngay cả cơ hội nhỏ nhất cũng không có.

- Mày là Jason?

Diệp Mặc không ngờ một tên trùm xã hội đen như gã lại run sợ đến vậy.

- Vâng, thưa Diệp tiên sinh. Tôi có tiền, rất nhiều tiền. Chỉ cần ngài tha cho mạng sống của tôi, tôi sẽ đưa hết cho ngài…

Jason gắng gượng nói, từng chữ đều khó khăn.

- Ồ, tiền của mày ở đâu?

Diệp Mặc giọng điệu thản nhiên. Nếu thực sự có thể kiếm được tiền, hắn cũng không ngại để mang đi, vì hắn đang thiếu tiền.

Jason nhận thấy Diệp Mặc bắt đầu quan tâm đến đề nghị của gã, liền vội vàng kêu lên:

- Mau giải thích lại cho Diệp tiên sinh, mau!

Tác Nhâm, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nói:

- Tiền của Jason đều đầu tư vào thị trường chứng khoán. Ông ấy có cổ phiếu của sáu công ty và năm cửa hàng, nhưng không thể chuyển đổi thành tiền mặt ngay mà phải bán ra mới có tiền. Nhưng nếu dùng danh nghĩa của Jason để thực hiện việc này thì sẽ gây sự chú ý của FBI, như vậy ngài không những không lấy được tiền mà còn gặp phiền phức.

- Tác Nhâm, sao mày lại nói như vậy…

Jason không hiểu hết ý của Tác Nhâm nhưng có thể đoán rằng hắn không giúp gã. Nói giờ Jason không có tiền mặt thì mạng gã cũng khó bảo toàn.

Diệp Mặc nhìn Jason nói:

- Nói như vậy, mày hiện tại là không có tiền, đúng không?

- Có, có, trong tài khoản ngân hàng vẫn còn 50 tỷ đô la.

Lần này Jason không dám để Tác Nhâm phiên dịch nữa.

Diệp Mặc ném thẻ ngân hàng của mình về phía Jason và nói:

- Dùng tốc độ nhanh nhất chuyển tiền của mày vào đây. Nói trước, tao không phải là người kiên nhẫn đâu đấy.

- Được, được… nhưng chuyển tiền xong… tôi…

Trước khi ấn nút gọi chuyển khoản, Jason còn chút do dự. Gã thực sự chỉ cần Diệp Mặc đồng ý tha mạng cho mình. Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Đừng có kích động sự kiên nhẫn của tao. Tao không có thời gian lôi thôi với mày đâu. Không đồng ý thì thôi, mạng của mày sẽ phải xuống dưới.

Chưa kịp dứt lời, Cơ Sâm đã vội vàng nói:

- Tôi chuyển… Tôi chuyển…

Gương mặt tái mét, gã ôm điện thoại run rẩy ấn số. Trong tình thế cấp bách này, gã không thể nghĩ ra điều gì khác. Đầu gã chỉ còn tập trung vào việc Diệp Mặc là người sẽ thực hiện lời hứa.

Nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, ai đã bị Diệp Mặc ném xuống sẽ không còn khả năng đứng dậy nữa. Những kẻ còn cố gượng dậy chỉ được vài bước thì ngay lập tức bị thú dữ xé xác.

Tác Nhâm nhận thấy Jason run rẩy, trong mắt hắn lóe lên vẻ đắc ý. Hắn biết mặc dù Jason có chuyển tiền cho Diệp Mặc, hắn vẫn sẽ không tha cho gã. Bởi hắn thấy trong ánh mắt của Diệp Mặc ánh lên sự lạnh lùng và tàn nhẫn, hắn tuyệt đối sẽ không mệt mỏi với kẻ nào còn sống rời khỏi đây.

Trong lòng hắn cũng dấy lên cảm giác kinh hoàng. Hắn đã gặp nhiều cao thủ, nhưng loại như Diệp Mặc thì đúng là lần đầu. Chứng kiến Diệp Mặc bay lên như khói mây, hắn còn tưởng mình bị hoảng loạn. Đối mặt với loại cao thủ như Diệp Mặc, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện may mắn sống sót.

Nếu là kẻ khác, hắn sớm đã nghĩ ra cách để tẩu thoát. Nhưng trước Diệp Mặc, mọi nỗ lực kháng cự đều vô ích. Hắn cảm thấy bất lực, tên trẻ tuổi này quả thực quá đáng sợ, ngay cả khi đứng cách xa vài chục mét vẫn nhận ra hắn là kẻ phản bội của Hán Văn bang.

- Đã chuyển xong rồi.

Jason cung kính dùng hai tay đưa thẻ ngân hàng lại cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhận lại thẻ, nói:

- Nếu đã xong, vậy thì mày có thể xuống dưới rồi.

- Không, sao anh không nói lý lẽ…

Jason chưa kịp nói hết câu thì đã bị Diệp Mặc ném xuống, thân thể gã tan vào đống máu tanh cùng những thi thể kia.

Tới lúc sắp chết, gã vẫn không thể hiểu nổi. Jonh Jay từng nói cho gã về tính cách của người Hoa Hạ, và gã đã tiếp xúc với họ nhiều năm, đúng như lời Jonh Jay đã nói. Đối với người Hoa Hạ, chỉ cần cúi đầu cung kính, tung hô hoặc cho họ một chút lợi lộc thì họ sẽ mềm lòng mà tha mạng. Nhưng giờ gã đã giao hết số tiền mặt còn lại, vẫn phải gặp kết cục đau đớn như vậy.

Điều gã hối hận hơn là tại sao lại tạo ra cái "đấu thú chảo" này? Gã không bao giờ có thể tưởng tượng rằng có một ngày mình trở thành con mồi trong chính trò chơi mình tạo ra.

Tác Nhâm không dám nhìn xuống nữa. Khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi đã lấy lại một chút sắc thái, cố tìm kiếm một tia hy vọng để trốn thoát, dù chỉ là mong manh nhất.

Diệp Mặc thản nhiên nhìn Tác Nhâm, nói:

- Mày rất thông minh, nói xem mày năm xưa đã phản bội Hán Văn bang như thế nào, cùng tung tích của chị Nhan nữa!

Tác Nhâm run rẩy, mãi một lúc mới lên tiếng:

- Tôi chỉ cần giữ lại cái mạng này thôi.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Mày còn có tư cách ra điều kiện với tao không? Mày không nói, tao cũng sẽ có cách buộc mày khai ra. Trong mắt tao, mày chỉ là một con kiến!

- Mày chính là Diệp Mặc, kẻ đã tiêu diệt tổ chức Địa Sát, đúng không?

Tác Nhâm đột nhiên nói.

Diệp Mặc thản nhiên đáp:

- Không sai, mày quả thật rất thông minh, biết cả chuyện này. Nhưng cho dù vậy, thì đã sao?

- Quả nhiên là anh. Lẽ ra tôi phải sớm nhận ra. Tôi thực sự ngu ngốc…

Tác Nhâm tự nhủ, không trả lời câu hỏi của Diệp Mặc.

Diệp Mặc hừ một tiếng:

- Mày đã không muốn nói, vậy thì đừng trách tao không khách khí.

- Khoan đã.

Tác Nhâm đột nhiên trấn tĩnh, giơ tay ngăn lại.

Thấy Diệp Mặc dừng lại, Tác Nhâm mới bắt đầu nói tiếp:

- Khi vừa thấy chị Nhan, tôi đã biết nàng chính là người trong mộng của tôi. Vì vậy tôi không chút do dự gia nhập Hán Văn bang. Mười mấy năm qua, tôi vì Hán Văn bang mà vào sinh ra tử, không nề hà bất cứ điều gì, tất cả chỉ vì chị Nhan.

Những câu sau, như đã bình tĩnh lại, Tác Nhâm tiếp tục:

- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra. Nhưng có một ngày, tôi không thể chịu nổi, thật sự không thể chịu nổi sự dày vò khi phải che giấu tình cảm nữa. Tôi đã tìm đến chị Nhan và bày tỏ với nàng.

Tác Nhâm đột nhiên ngừng lại, như đang hồi tưởng lại chuyện xưa. Sau một lúc, y lắc đầu, tiếp tục nói:

- Tôi không thể nào tưởng tượng được rằng những lời thổ lộ của mình lại bị Bành Hán Văn nghe thấy. Bang chủ không chút thương xót mà phạt tôi "tam đao lục động", nói tôi dám đùa giỡn chị Nhan. Tôi biết, chị Nhan là nữ thần trong lòng bang chủ, không ai có quyền tiếp cận nàng.

Nói xong, Tác Nhâm vén ống quần lên. Trên đùi y hiện ra sáu vết sẹo.

- Sự trừng phạt đó khiến tôi hoàn toàn thất vọng, và tôi quyết định phản bội Hán Văn bang để gia nhập vào Liên minh ngầm. Mục đích chỉ có một, là lợi dụng Jason, nhờ gã đưa chị Nhan về với tôi.

Ánh mắt Tác Nhâm chứa đầy nỗi quyến luyến, thậm chí điên cuồng.

- Nhưng sau đó tôi lại không tìm thấy nàng. Không biết nàng đã đi đâu. Mặc dù nghi ngờ chị Nhan đã bị Jason giết hại nhưng tôi vẫn không có bằng chứng. Từng phút từng giây, tôi sống trong sự dằn vặt. Nỗi dằn vặt không phải vì tôi phản bội Hán Văn bang, mà là vì tôi đã hại chị Nhan.

Nói xong, Tác Nhâm rơi vào trầm mặc.

- Jason có lý do gì để giết chị Nhan không?

Diệp Mặc lên tiếng hỏi.

Tác Nhâm ảm đạm đáp:

- Tôi nghi ngờ rằng Jason muốn tôi tập trung làm cố vấn cho liên minh ngầm của gã, không muốn tôi bị phân tâm vì một người con gái nên đã xuống tay với nàng. Gã sợ rằng khi có nàng bên cạnh, sẽ có một ngày tôi sẽ phản lại gã như đã phản bội Hán Văn bang. Nhưng tất cả chỉ là những phỏng đoán của tôi.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Tác Nhâm, nói:

- Mày đã không còn tác dụng gì nữa, vậy thì cũng xuống kia làm bạn với họ đi.

Nói xong, Diệp Mặc dùng một tay nâng Tác Nhâm lên, định ném y xuống đấu thú chảo thì Tác Nhâm vội vàng hét to:

- Diệp Mặc, anh không thể giết tôi…

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện này, Diệp Mặc một mình đối mặt với liên minh ngầm, đánh bại hàng trăm tên phó tướng của Jason. Khi Jason bị bắt, hắn cố gắng cứu sống mình bằng cách hứa chuyển tiền, nhưng cuối cùng lại bị Diệp Mặc xử lý không thương tiếc. Tác Nhâm, một kẻ phản bội, tiết lộ sự thật về tình cảm của mình với chị Nhan và lý do hắn phản bội Hán Văn bang, nhưng cũng bị Diệp Mặc kết liễu ngay sau đó. Câu chuyện thể hiện sự tàn nhẫn và quyết đoán của Diệp Mặc trong cuộc chiến sinh tồn này.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện này, Diệp Mặc được John Jay dẫn vào sào huyệt của Liên minh ngầm. Tại đây, Diệp Mặc đối mặt với Jason, trùm xã hội đen, trong một trò chơi sống còn mang tên 'Chảo đấu thú'. John Jay bị áp lực, tìm kiếm cách thoát thân, trong khi Đoàn Mặc khai thác thông tin về sự phản bội từng khiến Hán Văn bang sụp đổ. Một cuộc chiến đầy că tension đang chờ đợi, với sự sống còn chỉ dành cho kẻ mạnh.

Nhân vật xuất hiện:

Diệp MặcJasonTác NhâmJonh Jay