Nhanh chóng mời Tổng Giám đốc Lam đến đây.

Khi biết tin Fell đã mất tích, Sát Nhất lập tức bối rối. Ban đầu, y dự định bắt Fell đến đây để thỉnh tội trước mặt Lam Dụ, nhưng không ngờ kế hoạch đã bị phá hoại khi Fell biến mất.

- Đợi đã...

Sát Nhất ngăn lại một tên thuộc hạ đang đi mời Lam Dụ, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn.

- Tôi tự mình đi, các người lui cả đi.

...

Lam Dụ đang ở trong một căn phòng lớn sang trọng, trong lòng không ngừng lo lắng. Sát Nhất vội vàng đến gặp bà.

- Tổng Giám đốc Lam, tôi là Sát Nhất của "Ngũ Châu". Vì thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, nghe theo lời đồn từ Fell, đã bất kính với bà. Xin Tổng Giám đốc Lam hãy thứ lỗi.

Nói xong, Sát Nhất cúi người 90 độ như để thể hiện sự kính trọng.

Lam Dụ nhìn Sát Nhất với vẻ mặt không hiểu. Bà chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này. Khi Fell giam lỏng bà và chuẩn bị bán đi, bà đã đoán được tình hình, nhưng chẳng ai lại đối xử với người bị bắt cóc như vậy, mà bà thậm chí còn không thể tự gọi mình là người bị bắt cóc, vì bà đã bị bán đi.

Thấy Lam Dụ không nói gì, Sát Nhất vội vã giải thích thêm:

- Thật ra, tôi định bắt Fell đến đây để chịu tội với bà, nhưng hiện giờ y đang mất tích, vì vậy tôi vẫn chưa tìm ra được tung tích của y.

Dù cảm thấy khó hiểu, nhưng Lam Dụ vẫn nói:

- Tôi không cần ai thỉnh tội cả. Tôi chỉ muốn thoát khỏi đây thôi.

Sát Nhất lau mồ hôi trên trán:

- Không vấn đề gì, chắc chắn không vấn đề gì. Ở đây có một tấm thẻ, mã số là... Tôi biết Tổng Giám đốc Lam không thiếu tiền, nhưng đây là tấm lòng của chúng tôi, để bà cảm thấy an tâm hơn.

Nghe Sát Nhất đồng ý để mình rời đi và còn đưa cho một tấm thẻ ngân hàng, Lam Dụ dù không hiểu rõ về điều này nhưng đó đều là những thứ bà cần. Còn lý do, bà nghĩ không ra, chi bằng không suy nghĩ nữa.

Đưa Lam Dụ ra đến đường lớn, Sát Nhất lau mồ hôi, sau đó nói:

- Lập tức cử hai người âm thầm bảo vệ Tổng Giám đốc Lam, nếu có ai bất cẩn đắc tội với bà, đừng trách tôi không khách khí.

...

Tại Yến Kinh, đại hội đấu thầu của công ty dược phẩm Lạc Nguyệt đã kết thúc. Nếu so với phần lớn các doanh nghiệp khác, có thể nói khó chịu nhất chính là tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc ở Hà Phong. Viễn Bắc là một trong những tập đoàn y dược lớn nhất của Hoa Hạ, với công ty thành viên trải rộng toàn cầu, thực lực vững chắc.

Không chỉ vậy, tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc còn không chỉ là một công ty thương mại khổng lồ. Mặc dù Viễn Bắc thuộc về gia tộc Viễn gia, nhưng tại Hà Phong, họ như một bá vương. Chỉ cần Viễn gia lên tiếng, ngay cả phó thị trưởng cũng phải cân nhắc kỹ trước khi phản biện.

Hôm nay, con trai của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Bắc, trong sự kiện có hàng trăm công ty trong ngành, đã bị Tổng Giám đốc Úc của Lạc Nguyệt làm mất mặt, thậm chí y còn bị kéo ra khỏi hội trường.

Đối với Viễn Kỳ Bân hay tập đoàn Viễn Bắc, đây không chỉ là sỉ nhục mà còn là một sự nhục nhã hoàn toàn.

- Úc Diệu Đồng, ta, Viễn Kỳ Bân không quan tâm công ty dược phẩm Lạc Nguyệt của ngươi mạnh đến đâu. Ta không để cho công ty nhỏ mới nổi này có cơ hội thành công, thì ta chính là một con lợn. Ninh Khinh Tuyết, ngươi nghĩ có công ty Lạc Nguyệt chống lưng thì có thể quên hết tất cả hay sao? Chờ đến khi ngươi quỳ gối trước mặt ta cầu xin tha thứ, ngươi mới biết ai mới là chủ của ngành dược này.

Viễn Kỳ Bân chỉ có thể nén giận khi đập vỡ chiếc chén cuối cùng trên bàn trà.

Y cho rằng mình là người tao nhã, nhưng hôm nay bị những hành động của Lạc Nguyệt và Ninh Khinh Tuyết khiến cho y trở nên như vậy.

Một cô gái khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ công sở màu lam nhạt, bước đến, khom người kính cẩn trước Viễn Kỳ Bân, sau đó đưa cho y một tập hồ sơ bằng cả hai tay, nói:

- Thiếu gia, đây là tư liệu mà chúng ta điều tra được. Công ty dược phẩm Lạc Nguyệt bỗng dưng phát triển, nhưng lại nhận được sự đầu tư từ tập đoàn Mạc thị ở Hongkong.

Viễn Kỳ Bân không xem hồ sơ mà cau mày hỏi:

- Nhận được sự đầu tư từ tập đoàn Mạc thị ở Hongkong? Họ đã biết gì về "Dưỡng Nhan Hoàn" của Lạc Nguyệt sao? Ai đứng sau công ty này?

Cô gái lập tức trả lời:

- Họ không đăng ký kinh doanh ở trong nước, tài liệu của họ hoàn toàn được giữ bí mật. Dựa vào nguồn lực của chúng ta hiện tại, không thể biết chi tiết tài liệu đăng ký của họ. Hơn nữa, có một tin không tốt là "Kiện Thể Hoàn" mà họ mới đưa ra đã được quân đội đưa vào dự án hợp tác. Nghe nói quân đội đang đàm phán với công ty dược phẩm Lạc Nguyệt.

- Cái gì?

Viễn Kỳ Bân lập tức đứng dậy. Y không phải kẻ ngốc, mặc dù rất muốn diệt trừ Lạc Nguyệt, nhưng biết đây không phải chuyện có thể làm ngay được.

Một khi Lạc Nguyệt đã được quân đội chú ý, việc làm những mánh khóe sẽ càng khó khăn hơn nữa. Dù Viễn gia không tồi, nhưng cũng không phải gia tộc lớn nhất ở Hoa Hạ, nhiều thông tin nội bộ y cũng không biết.

- Trước khi họ hợp tác với quân đội, phải nhanh chóng tìm được phương pháp chế tạo cả hai loại thuốc. Hơn nữa, họ còn có một dược sư họ Du, nhớ mang bí mật của y về Hà Phong. Còn Ninh Khinh Tuyết kia... hừ, Viễn Kỳ Bân tôi không tin cô ta có thể bay xa được nữa...

Viễn Kỳ Bân hừ một tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

- Tìm được ai đứng sau công ty dược phẩm Lạc Nguyệt chưa?

Sau ánh mắt tàn nhẫn đó, Viễn Kỳ Bân đã trở lại bình tĩnh. Những người quen biết y đều hiểu rằng đây là lúc y tức giận nhất, cũng là lúc y đáng sợ nhất.

Cô gái công sở cung kính trả lời:

- Hiện tại vẫn chưa xác định được ai đứng sau bọn họ. Nhiều công việc đều do Úc Diệu Đồng dựa vào năng lực cá nhân mà thực hiện, cô ta cũng rất có năng lực.

- Rất có năng lực? Haha, càng có năng lực càng tốt. Tôi đặc biệt thích những cô gái có năng lực. Hy vọng trên giường cô ta cũng mạnh mẽ như vậy. Loại phụ nữ này dù có hơi già nhưng cũng không tệ cho món khai vị.

Viễn Kỳ Bân cười ha hả, nhưng trên mặt không chút biểu cảm hài hước nào.

Cô gái công sở như thể không hề thấy y cười lớn, vẫn bình tĩnh nói:

- Ninh Khinh Tuyết không rõ lý do đột nhiên rời Yến Kinh. Khi chúng tôi tìm được cô ta ở Ninh Hải, thì cô ta đã rời khỏi đó. Cô ta vừa mới bay đến Hongkong và đang ở sân bay chờ chuyến bay tới San Francisco.

Viễn Kỳ Bân dừng lại, nghi ngờ nhíu mày. Lúc này, công ty dược phẩm Phi Dụ đang ở thời kỳ huy hoàng, mà Ninh Khinh Tuyết, một Tổng Giám đốc, sao có thể bỏ đi như vậy? Nhưng nếu cô ta đi một mình thì lại có lợi cho y.

- Có điều tra xem người phụ nữ này đã ly hôn chưa?

Viễn Kỳ Bân dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng và tiếp tục hỏi.

- Có ạ, cô ta thực ra đã kết hôn. Chồng cô ta từng là thiếu gia của Diệp gia, nhưng vì không được chào đón, thậm chí còn bị điều tra là con hoang, đã bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Sau khi cưới Ninh Khinh Tuyết, hắn rất nhanh đã mất tích.

Cô gái này trả lời một cách tỉ mỉ.

Viễn Kỳ Bân bước đến sau lưng cô, đưa tay nắm lấy mông cô ta, dùng sức mà xoa nắn:

- Không tệ, không tệ.

Không biết y đang khen điều gì, lời của cô gái hay là chính cô ta.

Cô gái công sở dù bị Viễn Kỳ Bân xoa nắn nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh, như thể không bị ai quấy rầy.

Đúng lúc Viễn Kỳ Bân chuẩn bị đưa tay vào ngực cô ta thì có tiếng chuông điện thoại reo lên.

Y rút tay lại, nghe điện thoại, chỉ nói mấy câu rồi nhanh chóng tắt máy, bảo cô gái:

- Cô ra ngoài trước đi.

- Vâng.

Cô gái công sở bình tĩnh bước ra khỏi văn phòng, thậm chí cũng không chỉnh sửa lại bộ đồ bị xoa nắn.

Sau khi cô gái ra ngoài, Viễn Kỳ Bân mới bấm lại điện thoại, lần này giọng nói đã trở nên bình tĩnh và thâm trầm hơn. Nếu có ai đứng trong này nghe, chắc chắn không thể tưởng tượng được người đang nói chuyện lại là Viễn Kỳ Bân, kẻ vừa rồi còn không kiềm chế được, phải đập phá đồ đạc để trút giận.

- Chú Bình, cha cháu nói thế nào?

Giọng nói của y không còn chút cảm xúc nào.

Một giọng nói của người đàn ông trung niên rõ ràng và vô cùng thân thuộc vang lên:

- Thiếu gia, chủ tịch đang ở đây, để tôi đưa điện thoại qua.

Rất nhanh, giọng nói trong điện thoại trở nên già nua:

- Bân à, cha đã biết chuyện này. Công ty dược phẩm Lạc Nguyệt thực sự rất kiêu ngạo, nhưng trước khi chúng ta hành động, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng. Nguyên tắc của Viễn gia chúng ta là: hành động thận trọng, báo thù nóng vội. Cố gắng không gây thù chuốc oán, nhưng nếu đã có thì phải đánh cho chết, tuyệt đối không để đối thủ có cơ hội.

- Vâng, thưa cha, con đã điều tra về công ty dược phẩm Lạc Nguyệt, nhưng vẫn chưa biết bọn họ có chỗ dựa vững chắc đến đâu. Vừa rồi con nhận được tin, Ninh Khinh Tuyết đang chuẩn bị bay, hai tiếng nữa là cô ta có mặt trên máy bay đến Mỹ rồi.

Lúc này, giọng nói của Viễn Kỳ Bân đã trở nên cung kính ấm áp, và ngữ khí tràn đầy lý trí.

- Ừm. Tuy nhiên, con không nên coi thường chồng của Ninh Khinh Tuyết. Mặc dù hắn đã mất tích, nhưng từ những người trong Tống gia bị trục xuất khỏi Yến Kinh, ta biết rằng tên Diệp Mặc kia không đơn giản đâu. Gia trưởng của Tống gia đã ra lệnh không cho con cháu Tống gia khiêu khích Diệp Mặc. Mặc dù không rõ mối quan hệ của hắn với Diệp gia, nhưng vì lệnh này đã ban ra, chúng ta cần phải cẩn thận hơn với tên Diệp Mặc này.

Nghe Viễn Kỳ Bân nói, giọng trong điện thoại có vẻ tán thưởng nhưng vẫn đầy cẩn trọng.

Viễn Kỳ Bân lập tức cung kính trả lời:

- Con biết rồi, nhưng Tống gia và Diệp gia không hề mạnh mẽ như lời đồn thổi. Đối thủ của họ cũng không xuất hiện, hai nhà đó đều đang dần lụi tàn, và Tống gia càng ngày càng mờ nhạt ở Yến Kinh này.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Sát Nhất đến gặp Tổng Giám đốc Lam Dụ để thỉnh tội thay cho thuộc hạ của mình sau khi biết Fell đã mất tích. Lam Dụ, không cần ai thỉnh tội, chỉ muốn được tự do. Trong khi đó, ở Yến Kinh, Viễn Kỳ Bân đối mặt với nhục nhã tại đại hội đấu thầu và tìm cách chống lại sự phát triển của công ty dược phẩm Lạc Nguyệt, vốn được quân đội để ý đến. Căng thẳng gia tăng khi Viễn Kỳ Bân nhận ra những rủi ro có thể xảy ra từ đối thủ của mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc và Bành Nhạc Cơ phát hiện ra mối liên hệ giữa Lam Dụ và Fell, một tên buôn lậu nổi tiếng. Diệp Mặc nhận ra nguy hiểm đang rình rập Lam Dụ và quyết định hành động. Fell đã giam giữ Lam Dụ vì lo ngại bị lộ thông tin về một vụ buôn lậu. Tuy nhiên, một sự tiết lộ bất ngờ đã khiến Diệp Mặc tức giận, và hắn đã sử dụng một sức mạnh chưa từng thấy để trừng phạt Fell. Cuộc chiến giữa các thế lực ngầm cuối cùng sẽ dẫn đến mục tiêu gặp gỡ giữa Diệp Mặc và tổ chức buôn lậu Ngũ Châu.