Rất tiếc, chúng tôi không còn phòng nào. Nhân viên tiếp tân đưa cho Diệp Mặc một cảm giác rằng việc thuê phòng ở đây là rất khó khăn. Diệp Mặc nhìn quanh một chút, thấy rằng hội quán này có vẻ như có phong cách xa hoa hơn, mặc dù cách bài trí có phần giống với các quán rượu. Thần thức của anh đã quét qua, nhận thấy nơi này không chỉ có phòng, mà còn nhiều loại phòng khác nhau, trong đó có không ít phòng cao cấp.

Tuy nhiên, Diệp Mặc chỉ muốn ghé qua nói chuyện, nếu không có phòng cho họ, điều đó có nghĩa là thẻ vàng của hắn vẫn còn thấp. Anh tỏ ra không mấy quan tâm và nói:

- Nếu không có phòng, thì giúp chúng tôi mang hai ly cà phê ra ngoài được chứ?

Khi nhìn Diệp MặcThi Tu đến một góc trong đại sảnh, nữ nhân viên tiếp tân mới thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ nhất là loại người cầm thẻ vàng cấp thấp này.

Cà phê rất nhanh đã được mang tới. Diệp Mặc phất tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ lùi lại, rồi quay sang hỏi Thi Tu:

- Nói tôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã tìm cậu vài lần trước khi tốt nghiệp nhưng không gặp. Nghe nói gia đình cậu có vấn đề, những chuyện đó đã lâu như vậy sao vẫn chưa giải quyết xong?

Thi Tu im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài nói:

- Diệp Mặc, nếu cậu còn ở Diệp Gia, có lẽ cậu có thể giúp tôi một chút, nhưng giờ đây, nói thêm cũng không ích gì, mọi thứ đều đã qua...

Diệp Mặc nhấp một ngụm cà phê, rồi tiếp lời:

- Thi Tu, nếu xem tôi là bạn, thì hãy chia sẻ cho tôi biết, cậu không nói, tôi làm sao biết để giúp cậu?

Nghe những lời của Diệp Mặc, mắt Thi Tu có chút ươn ướt. Kể từ khi tốt nghiệp, y chưa bao giờ được ai gọi là bạn, nhưng giờ đây, từ "bạn" lại vang lên bên tai.

- Diệp Mặc, nhìn dáng vẻ của cậu, mình có thể thấy cậu có điều kiện tốt hơn tôi, ít nhất cậu không bị Ngạn Diễm ảnh hưởng tới.

Thi Tu uống cạn cốc cà phê, ánh mắt có chút mơ hồ, sau đó y đứng lên.

- Bố tôi là Chủ tịch thị trấn Tra Từ, vì thế tôi đã nói rằng sau khi tốt nghiệp có thể có chỗ làm. Sau khi tốt nghiệp, bố tôi đã sắp xếp cho tôi một vị trí nhân viên trong văn phòng thị trấn Tra Từ. Dù chỉ là nhân viên, nhưng vì đây là cơ quan chính phủ nên cũng không tệ. Rồi sau đó, nhờ những thành tích trong công việc và sự giúp đỡ của bố tôi, nửa năm sau, tôi được thăng chức Phó phòng.

Diệp Mặc nhíu mày. Dù không am hiểu về chính trị ở Hoa Hạ, nhưng việc tốt nghiệp nửa năm liền lên chức Phó phòng có vẻ như là quá nhanh. Nếu có người chống lưng thì được, nhưng nếu không, đây có thể trở thành một con dao hai lưỡi.

Thực tế, bố của Thi Tu chỉ là Chủ tịch thị trấn, nếu so với cấp huyện thì chức Chủ tịch thị trấn tương đương với một cấp phòng. Liệu một cấp phòng có thể giúp đứa con mới tốt nghiệp lên được chức tương đương với Phó Chủ tịch thị trấn không? Hoặc nếu không có năng lực này, làm sao ông ấy đạt được chức danh Chủ tịch thị trấn?

- Ai đã đề bạt cậu làm Phó phòng, là bố cậu hay người khác?

Diệp Mặc đột ngột hỏi.

Thi Tu nhìn Diệp Mặc một lúc, rồi mới nhận ra ý của Diệp Mặc. Dù anh không đi vào chính trường nhưng dường như có nhận định chính trị nhạy bén hơn y.

Thi Tu nắm chặt tay nói:

- Không phải là bố tôi, mà là một Phó Chủ tịch thị trấn bình thường không đánh giá cao bố tôi. Lúc đó, vì tôi có công trong việc chỉ huy cứu trợ tài sản trong đợt lũ, Phó Chủ tịch đó đề nghị để tôi trở thành Phó Chủ tịch phụ trách về mặt thuỷ lợi, nhưng bị bố tôi bác bỏ ngay lập tức. Tuy nhiên, vị Phó Chủ tịch đó lại nói nếu không đề bạt tôi, sẽ ảnh hưởng đến sự tích cực của nhân viên khác. Cuối cùng, họ đã để tôi trở thành Phó phòng văn phòng ủy ban thị trấn.

- Khi đó bố tôi cũng nghĩ rằng tôi đã lập được công lao, hơn nữa các bà con gần gũi trong quan hệ. Ông ấy cũng nghĩ rằng vị Phó Chủ tịch đó chắc chắn muốn tạo dựng mối quan hệ với ông, vì bố tôi sắp lên chức Phó trưởng.

Diệp Mặc thở dài, trong lòng thầm nghĩ, chính trị đúng là gặp phiền phức. Từ xưa đến nay, vẫn vậy.

- Nhưng vừa mới được đề bạt làm Phó phòng, thì liền xảy ra sự việc. Ngay lập tức có người từ huyện đến điều tra về bố tôi. Ở Ủy ban Kỷ luật huyện, một đám giống như bầy sói vồ tới nhà tôi, tìm ra đủ loại chứng cứ cho rằng bố tôi nhận hối lộ, thậm chí trong nhà tôi còn tìm thấy một số tiền mặt lớn cùng với một số thư từ. Buổi tối đó, bố tôi đã bị Ủy ban Kỷ luật đưa đi.

Nói tới đây, mắt Thi Tu đã đỏ ửng, tay nắm chặt hơn.

- Khi đó, mẹ tôi vốn đã bị bệnh liệt giường, vì chuyện này mà bà không còn có thể tỉnh lại.

- Bố cậu thật sự có nhận hối lộ không?

Diệp Mặc hỏi.

Thi Tu lắc đầu:

- Bố tôi chưa bao giờ nhận hối lộ. Nếu thật sự nhận, mẹ tôi đã không đau ốm nhiều năm như vậy mà không có tiền để làm phẫu thuật ở bệnh viện lớn. Hơn nữa, cái gọi là chứng cứ đó đều chỉ là những thứ không đáng kể. Càng buồn cười hơn là báo dùng để bọc tiền mặt là báo chiều. Người chứng nhận đút lót nói rằng mấy tháng trước, đúng là hắn đã dùng tờ báo này để bọc tiền tặng bố tôi. Tôi tức điên muốn lao vào tranh cãi với hắn, nhưng bố tôi đã ngăn tôi lại.

Diệp Mặc nghe Thi Tu nói cũng cảm thấy xót xa. Thực sự, mọi thứ trong giới quan trường này đều thật đen tối.

- Sau khi mẹ tôi qua đời, rất nhanh có tin tức rằng bố tôi vì sợ tội mà tự sát. Tôi biết, bố tôi không có tội, và cũng sẽ không sợ tội mà tự sát. Nhưng ngay cả nhìn mặt ông lần cuối tôi cũng không có cơ hội. Tôi biết mình vô dụng, có lẽ tôi sẽ không thể báo thù cho cha mẹ. Tôi bị cắt hết tất cả chức vụ, trở về nhà, Vân Vân trở thành nơi duy nhất để tôi gửi gắm. Nhưng giờ đây, cô ấy cũng không còn nữa.

Mắt Thi Tu đỏ hoe, như một con sói bị thương.

Diệp Mặc trầm mặc, không phải hắn không muốn khuyên Thi Tu, mà thật sự hắn không biết phải nói gì. Nếu có thể, hắn muốn Thi Tu không bước chân vào chính trường nữa, nhưng hắn biết, có những thù hận phải do chính Thi Tu trả. Không vào chính trường có lẽ cậu ấy cũng không thể báo thù được.

Hắn muốn giúp Thi Tu báo thù cũng không khó, nhưng hắn không muốn khiến Thi Tu phải hối hận.

- Khi tôi quen Vân Vân, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ. Nhưng Vân Vân lúc đó không chê bai tôi. Cô ấy cũng rất tốt với mẹ tôi, luôn chăm sóc mẹ tôi. Lúc đó, vì mẹ tôi bệnh, tôi không thể đến trường học, nhưng Vân Vân luôn giúp đỡ tôi, chăm sóc mẹ tôi để tôi có thể đi học. Tôi không tin cô sẽ trở thành như vậy, tôi không tin cô không phải là một người phụ nữ thích tiền. Nhưng...

Thi Tu cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, cúi đầu khóc nức nở.

- Thi Tu, cậu có muốn báo thù không?

Diệp Mặc đột ngột ngắt lời.

- Báo thù?

Thi Tu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một chút.

- Cậu có biết tôi sẽ phải ngồi tù không? Còn nói gì đến chuyện báo thù?

Diệp Mặc có chút ngạc nhiên hỏi:

- Ngồi tù? Cậu không phải đã bị tước hết chức vụ sao? Tại sao còn phải ngồi tù?

Thi Tu thở dài:

- Sau khi bố tôi bị bắt, tôi đi vay tiền để tìm mối quan hệ làm rõ chuyện của ông. Nhưng tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, cuối cùng bố tôi vẫn không trở về. Những khoản nợ đó đều là tiền vay nặng lãi. Tôi đã bán nhà dưới quê, nhưng vẫn không đủ để trả, tòa án đã thông báo cho tôi biết nếu một tuần nữa không thanh toán, tôi sẽ bị ngồi tù.

- Cậu còn nợ bao nhiêu tiền?

Diệp Mặc thầm cảm thấy chuyện Thi Tu vay tiền có thể cũng là một lời bẫy. Những kẻ cho vay nặng lãi chắc chắn biết Thi Tu và cố ý cho cậu vay. Trừ phi không có mưu toan, Diệp Mặc chắc chắn sẽ không tin.

- Số tiền gốc hơn hai trăm ngàn, nhưng lãi suất đã lên đến năm trăm ngàn rồi.

Thi Tu nói với giọng u ám.

Nghe xong, Diệp Mặc nổi giận đập bàn:

- Lãi suất cao như vậy là sao?

- Ông chủ Hoàng, hội quán này của các ông sao mà để nhiều người như vậy vào đây. Ai cũng có thể đập bàn đập ghế à?

Một giọng điệu quái gở vang lên, hai người thanh niên vừa mới bước vào hội quán. Kèm theo họ là một người đàn ông trung niên. Phía sau người đàn ông trẻ tuổi còn có hai gã vệ sĩ, chứng tỏ người này không phải dạng vừa.

Nghe xong lời nói của thanh niên kia, người đàn ông trung niên lập tức cười hề hề:

- Khâu thiếu gia, mời cậu vào phòng trước, đừng bận tâm tới những người không đáng.

- Ý ông chủ Hoàng là tôi rảnh rỗi đi quản chuyện của người khác phải không?

Khâu thiếu gia sắc mặt đột nhiên chuyển lạnh, rõ ràng có chút không hài lòng.

- Không phải không phải, tôi sẽ bảo bọn họ dọn đi ngay. Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Khâu thiếu gia.

Người đàn ông trung niên vội nói sau khi nghe Khâu thiếu gia.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn hai gã bảo vệ, thấy rằng mối quan hệ của mình trong Yến Kinh đang ngày càng xa cách, ngay cả một người không đáng cũng dám đến đây đuổi hắn đi.

Thi Tu kéo Diệp Mặc nói:

- Tên kia cố ý đấy, tên theo sau Khâu thiếu gia tôi cũng biết. Người Phó Chủ tịch thị trấn đã hại bố tôi chính là bác của y, y tên là Đổng Kiệt, là sinh viên đại học Yến Kinh. Hắn nhất định là nhìn thấy tôi nên mới cố tình gây chuyện. Hơn nữa, Khâu thiếu gia này không phải dạng vừa đâu, Diệp Mặc, hay chúng ta đi trước.

Diệp Mặc không hiểu sao mình lại bị dính vào chuyện này. Vỗ bàn một cái, tại sao hắn phải xen vào chuyện của người khác, hóa ra là cố tình khiêu khích.

- Hai vị ra ngoài, đây không phải chỗ dành cho các vị.

Thi Tu vừa dứt lời, hai gã bảo vệ lập tức tiến tới trước mặt Diệp Mặc.

- Cút.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai gã bảo vệ.

- Trong vòng ba hơi thở, nếu không cút, đừng trách tôi không khách khí.

- Mẹ mày, nể mặt còn không biết xấu hổ.

Một gã bảo vệ trong số đó rút gậy điện bên hông ra, nhằm về phía Diệp Mặc.

- Ngàn vạn lần đừng đánh...

Xa xa, Vương Yến thấy Diệp Mặc gặp chuyện, vội vàng kêu lên, chạy tới.

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Mặc gặp Thi Tu tại một quán cà phê. Thi Tu kể về gia đình và những khó khăn anh phải đối mặt sau khi bố bị bắt vì nghi ngờ hối lộ. Anh gánh chịu áp lực nợ nần khi tìm cách minh oan cho cha. Khâu thiếu gia, một kẻ có liên quan đến vụ việc, xuất hiện và gây rắc rối, khiến Diệp Mặc phải đối phó. Sự căng thẳng giữa tình bạn và chính trị trở nên rõ ràng khi Diệp Mặc quyết định không thể đứng yên trước sự bất công này.