Tô Tĩnh Văn chưa kịp gọi cho Lý Mộ Mai thì đã nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ từ một người phụ nữ khác. Người phụ nữ này không ai khác chính là Ninh Khinh Tuyết, người đã kết hôn với Diệp Mặc. Tô Tĩnh Văn hiểu tại sao Ninh Khinh Tuyết lại kết hôn với Diệp Mặc, nhưng trực giác của phụ nữ khiến nàng cảm thấy Ninh Khinh Tuyết không hề thiện cảm với mình. Tại sao Ninh Khinh Tuyết lại gọi cho nàng?
Khi Tô Tĩnh Văn đến một quán cà phê nhỏ, Ninh Khinh Tuyết đã đợi khá lâu. Thấy Tô Tĩnh Văn bước vào, Ninh Khinh Tuyết vội đứng dậy.
- Khinh Tuyết, cô tìm tôi có việc gì?
Tô Tĩnh Văn nhanh chóng hỏi khi nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết.
- Đúng rồi, Tĩnh Văn, mời cô ngồi. Cô có muốn uống gì không?
Ninh Khinh Tuyết hỏi một cách tự nhiên.
- Tôi không thích uống cà phê, cho tôi một cốc nước trái cây nhé.
Tô Tĩnh Văn nói xong mới nhận ra trước mặt Ninh Khinh Tuyết cũng có một ly nước trái cây.
Hai người ngồi trong quán cà phê, cùng uống nước trái cây, tạo nên một không khí có phần hài hước.
- Khinh Tuyết, à, hai người vẫn sống tốt chứ...
Tô Tĩnh Văn định hỏi Diệp Mặc có khỏe không, nhưng câu hỏi lại tuôn ra không đúng.
- À, cũng được...
Ninh Khinh Tuyết uống một ngụm nước trái cây, có vẻ bối rối và mất tự nhiên. Một lúc sau, cô mới lấy lại bình tĩnh để nói:
- Tĩnh Văn, thật ra có một việc... tôi muốn nhờ cô một chuyện, chỉ là, cái đó...
Ninh Khinh Tuyết đã lặp đi lặp lại “cái đó” một lúc mà vẫn chưa thể nói rõ ràng mục đích của mình, dường như rất khó mở lời.
- Khinh Tuyết, cô cứ nói thẳng ra đi. Mộ Mai là bạn tốt của tôi, mà cô ấy lại là em họ của cô. Chúng ta đã không còn là người xa lạ, vậy có gì muốn nói thì cứ nói.
Tô Tĩnh Văn muốn tạo không khí thoải mái hơn, chắc chắn rằng họ không còn là người lạ.
- Vậy tôi nói thẳng luôn, cô có thể cho tôi biết về Diệp Mặc không? Còn nữa...
Ninh Khinh Tuyết chỉ dám nói tới đó mà vẫn chưa thể diễn đạt hết câu hỏi của mình.
Tô Tĩnh Văn thoải mái cười nói:
- Thật ra điều này cũng không có gì đặc biệt. Tôi gặp Diệp Mặc một cách tình cờ, hắn bị bắt vào đồn cảnh sát và tôi đã trả tiền bảo lãnh hắn ra. Tôi làm vậy vì hắn giống một người mà tôi quen, nhưng sau mới phát hiện không phải. Sau đó, chúng tôi đã ăn cơm cùng nhau, và tôi mời hắn tham dự bữa tiệc sinh nhật của tôi.
Tô Tĩnh Văn không nói thêm về việc Diệp Mặc giống người bán bùa mà cô đã gặp, bởi vì Ninh Khinh Tuyết và Lý Mộ Mai đều tỏ ra không tin vào mê tín dị đoan, nên không cần thiết phải đề cập.
Không ngờ rằng Diệp Mặc đã bị bắt vào đồn cảnh sát, Tô Tĩnh Văn không biết nguyên nhân, nhưng Ninh Khinh Tuyết không hỏi thêm mà tiếp tục:
- Tĩnh Văn, lần trước Diệp Mặc tham gia sinh nhật của cô, hắn đã tặng cô một chiếc lắc tay. Nếu cô không thích, tôi muốn... muốn...
Ninh Khinh Tuyết thực sự xấu hổ khi nói ra mong muốn của mình về chiếc lắc tay. Dù sao đây cũng là món quà mà Diệp Mặc đã tặng cho Tô Tĩnh Văn. Nếu không nghe Lý Mộ Mai nói rằng giữa Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn chỉ có vài lần tiếp xúc, có lẽ Ninh Khinh Tuyết cũng không dám đi hỏi. Hơn nữa, giờ thì Tô Tĩnh Văn cũng đã thừa nhận rằng mối quan hệ giữa họ chỉ là hời hợt, nên Ninh Khinh Tuyết mới dám lên tiếng, nhưng khi đến lúc cần nói, lại không thốt thành lời.
Dù Ninh Khinh Tuyết không nói ra, nhưng Tô Tĩnh Văn hiểu được. Có lẽ Ninh Khinh Tuyết thật sự thích chiếc lắc tay này, chẳng lẽ giữa cô ta và Diệp Mặc đã nảy sinh tình cảm? Không đúng, nếu thực sự có cảm tình, thì Diệp Mặc có thể tặng cô ta một chiếc khác. Vậy Ninh Khinh Tuyết cần chiếc lắc tay của mình làm gì?
Thật lòng mà nói, chiếc lắc tay Diệp Mặc tặng cho cô không quá đẹp, nhưng Tô Tĩnh Văn thích nó vì cảm nhận được tình bạn thuần khiết giữa cô và Diệp Mặc. Hắn là một người bạn khiến cô cảm thấy yên tâm, mặc dù họ không gặp nhau nhiều nhưng chưa bao giờ có điều gì tạp nhạp xen vào.
Hôm nay, nghe theo lời Tô Mi kết hợp với thái độ của Vân Băng đối với Diệp Mặc, làm cho Tô Tĩnh Văn cũng cảm thấy mông lung. Cô không biết Diệp Mặc thực sự là người như thế nào. Dù có niềm tin vào Diệp Mặc, nhưng trong sâu thẳm vẫn có chút do dự.
- Diệp Mặc có khỏe không?
Tô Tĩnh Văn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ninh Khinh Tuyết mà hỏi một câu không liên quan.
Ninh Khinh Tuyết vốn nghĩ Tô Tĩnh Văn sẽ bảo rằng về nhà tìm xem, hoặc sẽ nói không biết hắn đang ở đâu. Cô không tin rằng Tô Tĩnh Văn lại mang chiếc lắc tay thô kệch mà Diệp Mặc tặng trên tay. Cô nghĩ chiếc lắc tay đó chắc chắn không quan trọng với Tô Tĩnh Văn, nên mới dám mở miệng hỏi. Nhưng không ngờ câu hỏi của Tô Tĩnh Văn lại làm cho Ninh Khinh Tuyết có phần bối rối.
- Diệp Mặc đã đi, hắn chắc chắn đã rời khỏi Ninh Hải, giờ tôi cũng không biết hắn đi đâu. Mấy ngày nay tôi không thấy hắn. Tối nay tôi và Mộ Mai cũng sẽ rời Ninh Hải, tôi phải đi Du Châu.
Ninh Khinh Tuyết nhanh chóng phản ứng và thông báo cho Tô Tĩnh Văn biết rằng mình sắp rời khỏi Ninh Hải.
- Diệp Mặc đã đi rồi? Hắn vẫn chưa tốt nghiệp mà?
Tô Tĩnh Văn có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nhận ra từ lời Tô Mi rằng Diệp Mặc đã tồn tại ở đại học Ninh Hải như thế nào. Дuy dù học xong bốn năm cũng không chắc hắn có thể tốt nghiệp.
Tô Tĩnh Văn bỗng cười, không trả lời Ninh Khinh Tuyết mà trực tiếp nói:
- Thật ra chiếc lắc tay đó cũng không tệ, tôi cũng có chút thích. Cô là vợ hắn, sao lại không thể xin một chiếc lắc tay từ hắn? Nếu cô nói cho tôi biết tại sao cô cần chiếc lắc tay đó, có lẽ tôi sẽ cho cô một nửa.
Ninh Khinh Tuyết đương nhiên nhận ra sự cố ý trong lời nói của Tô Tĩnh Văn, nhưng vẫn trả lời:
- Cô biết chúng tôi kết hôn chỉ là để che giấu người khác, nhưng không ngờ bây giờ lại không cần nữa. Khi Diệp Mặc rời đi, hắn không để lại gì cho tôi, hơn nữa tôi cảm thấy có lỗi với hắn, vì vậy...
Ninh Khinh Tuyết sâu trong lòng thực sự cũng rất mong muốn chiếc lắc tay này. Hơn nữa chiếc lắc tay đó không đẹp, nên Tô Tĩnh Văn chắc chắn sẽ không thích, có thể chỉ vứt ở đâu đó rồi. Nếu Tô Tĩnh Văn không thích, chắc chắn xin lại cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cô lại giấu một điều quan trọng rằng mặc dù Diệp Mặc không tặng gì cho cô, nhưng trước khi đi vội vã hắn đã để lại một hộp thuốc nhỏ. Tất nhiên điều này cô sẽ không nói ra, vì hộp thuốc nhỏ đã trở thành bảo bối của riêng cô.
- Chiếc lắc tay trên tay tôi...
Tô Tĩnh Văn nói xong liền tháo chiếc lắc tay ra. Cô cảm nhận Ninh Khinh Tuyết đang cảm thấy có lỗi với Diệp Mặc, vì cô đã lợi dụng hắn. Có lẽ Ninh Khinh Tuyết cũng là một người đáng thương; có vẻ Diệp Mặc đối với cô ta cũng rất tức giận, đến lúc ra đi còn không nói một lời.
- À...
Ninh Khinh Tuyết kêu lên, không ngờ rằng Tô Tĩnh Văn lại tháo chiếc lắc tay mà Diệp Mặc tặng. Điều này khiến Ninh Khinh Tuyết có phần bất ngờ. Nó chứng tỏ Tô Tĩnh Văn rất thích chiếc lắc tay này, không giống như những gì cô ta đã nghĩ, rằng Tô Tĩnh Văn không biết chiếc lắc tay đã mất ở đâu. Đột nhiên, trong lòng Ninh Khinh Tuyết dâng lên một cảm xúc khó tả, khiến cô cũng không rõ cảm xúc của mình là gì.
- Tôi sẽ cho cô ba viên ngọc châu nhé, những viên này đều do Diệp Mặc tự tay làm đấy, cô chỉ cần mang về và luồn vào sợi dây là được.
Tô Tĩnh Văn nói xong, mở chiếc lắc trên tay mình ra và đưa ba viên ngọc cho Ninh Khinh Tuyết.
Nếu buổi trưa không nghe thấy Vân Băng mắng Diệp Mặc hay những điều Tô Mi nói, có lẽ Tô Tĩnh Văn sẽ không muốn cho Ninh Khinh Tuyết ba viên ngọc trên chiếc lắc tay của mình. Nhưng bây giờ, sau khi trải qua hai sự kiện đó, cô cảm thấy những viên ngọc trong tay đã không còn nặng nề như trước nữa.
Giờ thì khi Ninh Khinh Tuyết hỏi, cô đã tháo ba viên ngọc cho cô ta. Về phần tại sao để lại ba viên, có lẽ chỉ vì kỷ niệm một phần tình bạn trong sáng. Có lẽ sau khi trở về, cô sẽ để chiếc lắc tay còn lại với ba viên ngọc khác vào chỗ cất, không mang theo bên mình nữa.
Trong chương này, Ninh Khinh Tuyết đứng chờ Diệp Mặc suốt hai ngày nhưng nhận ra anh đã lặng lẽ rời đi mà không nói lời từ biệt. Cô quyết định mua lại ngôi nhà nơi họ đã từng ở để tìm kiếm một ký ức nào đó. Tô Tĩnh Văn, một cô gái xinh đẹp khác cũng đang tìm kiếm Diệp Mặc, gặp Vân Băng, cô giáo của anh, nhưng lại bị chỉ trích khiến cô không hài lòng. Các nhân vật đều đang đối mặt với những cảm xúc phức tạp và sự hiểu lầm về Diệp Mặc.
Trong một cuộc gặp gỡ bất ngờ tại quán cà phê, Tô Tĩnh Văn và Ninh Khinh Tuyết, vợ của Diệp Mặc, trao đổi những câu chuyện ngầm giữa họ. Mặc dù Ninh Khinh Tuyết có phần bối rối và không thoải mái, nhưng cuối cùng cô đã thổ lộ mong muốn về chiếc lắc tay mà Diệp Mặc đã tặng Tô Tĩnh Văn. Qua cuộc trò chuyện, những cảm xúc phức tạp và mối quan hệ giữa ba người dần lộ diện, tạo nên không khí căng thẳng và thú vị cho cả hai nhân vật.
cuộc gọitình bạnchiếc lắc taytình huống khó xửgiá trị tình cảm