Diệp Mặc nhận ra rằng tính khí của Hạng Danh Vương khá nóng nảy, và việc chất vấn về thân phận của ngoại ẩn môn đệ nhất chắc chắn sẽ khiến anh ta tức giận. Quả nhiên, Hạng Danh Vương liền nhảy dựng lên và lớn tiếng quát:

- Láo xược! Ta là truyền thừa của Hồ Lô Cốc, do đạo trưởng Tả Từ - Hán Mạt truyền lại, sở hữu lịch sử gần hai ngàn năm. Làm sao có thể so sánh với những môn phái bình thường chứ?

Một vị trưởng lão đứng cạnh Hạng Danh Vương nhận ra tính khí của anh ta nên liền vội vàng đứng dậy nói:

- Ý của cốc chủ Hạng chỉ là muốn nhấn mạnh rằng truyền thừa của chúng tôi thật sự đã gần hai ngàn năm, không có ý kỳ thị các môn phái khác, mong mọi người hiểu cho.

Hạng Danh Vương dường như nhận ra lời mình vừa nói có phần đắc tội, ánh mắt anh ta nhìn Diệp Mặc tràn đầy oán hận. Diệp Mặc chỉ thản nhiên cười và nói tiếp:

- Nhưng, ông Hạng, vừa nãy ông còn nói Hồ Lô Cốc của các ông mới xây dựng được trăm năm, giờ lại nói là gần hai ngàn năm. Ông đang lừa gạt tôi hay là lừa gạt các vị đồng đạo đang ngồi ở đây?

- Anh…

Hạng Danh Vương tức giận chỉ vào Diệp Mặc, nói:

- Hạng Danh Vương ta không nói ngoa. Truyền thừa của Hồ Lô Cốc ta đúng là một ngàn tám trăm năm trước, nhưng cốc của ta chỉ mới xây dựng khoảng một trăm năm. Có gì không đúng sao?

Diệp Mặc lắc đầu:

- Tôi không biết đúng hay sai, nhưng ít nhất tôi nghe không hiểu.

Hạng Danh Vương biết Diệp Mặc đang cố ý xuyên tạc, tức giận đến mức cười lớn nói:

- Được, ta sẽ làm cho anh hiểu. 120 năm trước, sư tổ đầu tiên của Hồ Lô Cốc đã tìm thấy di tích cổ võ do thái sư tổ Tả Từ truyền thừa lại. Thái sư tổ đã nói rằng truyền thừa của môn phái ta chỉ có thể ẩn thế, vì vậy sư tổ đầu tiên đã lập nên Hồ Lô Cốc tại nơi di tích này. Chuyện này nhiều đồng đạo trong ẩn môn cũng biết rõ, có lẽ ta không cần phải nói dối?

Vị trưởng lão vừa đứng lên cùng Hạng Danh Vương lập tức suy nghĩ: tại sao Diệp Mặc lại hỏi điều mà mọi người đã biết? Nhưng chưa kịp suy nghĩ sâu, Diệp Mặc đã hỏi tiếp:

- Thái sư tổ Tả Từ ấy chắc chắn để lại truyền thừa không ít nhỉ?

Hạng Danh Vương cười lạnh một tiếng:

- Đây là chuyện của Hồ Lô Cốc ta, không cần anh phải lo.

Diệp Mặc biết rằng một số người đang ngồi đó đã hiểu ý của hắn, nhưng Hạng Danh Vương vì tính khí nóng nảy không nhận ra, cho dù có nhận ra thì mọi chuyện cũng đã nói ra. Diệp Mặc âm thầm cười. Quả thực, không có ẩn môn nào mà không dựa vào di sản của người đi trước để phát tài. Dựa vào những người này mà muốn hắn suy diễn ra một môn công pháp thì tuyệt đối không thể.

- Được, giờ tôi nghe lời Hạng môn chủ mà cảm thấy hổ thẹn. Đồng thời cũng rất kính nể sự chí công vô tư của ông. Những gì người già nói đúng là có lý. Người tu luyện cổ võ chúng ta, một khi phát hiện di tích của tiền bối cổ võ, đúng là nên lấy ra chia sẻ cho mọi người. May mà tôi hiểu ra vẫn chưa quá muộn, nếu không tôi thực sự sẽ hổ thẹn. Cổ võ Hoa Hạ đối với tôi…

Diệp Mặc chưa dứt lời, đám đông đã xôn xao. Nhiều người lộ rõ niềm vui. Đúng là Diệp Mặc đã chịu thua. Không chỉ thay đổi cách xưng hô mà còn biết cần phải nộp phần của mình. Hắn chắc chắn nhận ra rằng đứng trước nhiều người như vậy thì hắn căn bản không phải là đối thủ, vì thế mới phải chấp nhận thua. Tuy nhiên, cũng có nhiều người hiểu rõ ý đồ của Diệp Mặc, những người này không nói gì. Họ biết rằng bất kỳ môn phái nào cũng đều có tình trạng tương tự.

Nếu không có một số truyền thừa, những môn phái này đã sớm biến mất trong dòng chảy của lịch sử từ lâu.

Diệp Mặc đứng dậy, giơ tay:

- Tôi đã nộp lên một thanh đao ngắn và một viên đan dược có được, nhưng di tích mà tôi có được quá ít, không thể so sánh với Hồ Lô Cốc của ông. Giờ Hạng môn chủ lại nói truyền thừa của ông gần hai ngàn năm, nên đồ mà ông ấy chia sẻ cho mọi người chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều. Tôi rất cảm kích và mong chờ, đồng thời cũng kính trọng ông. Tôi nghĩ đa số người đang ngồi đây trong lòng cũng giống tôi.

Nói xong, Diệp Mặc quay đầu lại, thản nhiên nhìn Hạng Danh Vương:

- Hạng môn chủ, giờ đến lượt ông cống hiến truyền thừa mà ông có được rồi đấy. Hôm nay tôi đến đây tham gia hội giao lưu, còn có thể nhận được đồ tốt của Hạng môn chủ, Diệp Mặc xin được cảm tạ trước.

- Cậu… Diệp Mặc, cậu đang chơi đùa với lão phu sao? Hay là cậu nghĩ kiếm của lão phu không tốt?

Hạng Danh Vương ngay lập tức nhận ra ý đồ, rút thanh trường kiếm ra định động thủ. Diệp Mặc cũng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạng Danh Vương nói:

- Ý của Hạng môn chủ là truyền thừa của người khác thì phải giao ra để chia sẻ cho mọi người, còn Hồ Lô Cốc của ông lại độc chiếm, đúng không? Trên đời này có lý do này sao? Hôm nay tôi phải mời các vị ở đây phân xử. Nếu mọi người đều cho rằng đồ mà Hạng môn chủ có được không nên lấy ra chia sẻ, mà đồ của Diệp Mặc tôi có được phải lấy ra chia sẻ, thì tôi không còn gì để nói nữa.

Lúc này, những người đang ngồi đều hiểu ý của Diệp Mặc, trong lòng tự tính toán. Dù tất cả đều rất tư lợi nhưng không ai dám đứng ra nói ra điều đó. Diệp Mặc cười lớn:

- Nếu mọi người đã không nói, vậy thì chắc chắn đồ của Hạng môn chủ cũng nên lấy ra chia sẻ? Ông luôn miệng xưng anh cả, tôi hy vọng ông giữ đúng lời, đừng có thêm chữ nào vào giữa từ "anh cả" của mình.

- Thêm chữ gì vào?

Không khí căng thẳng nhưng một đạo cô Liên Hàng Tịnh Trai tò mò hỏi.

Diệp Mặc mỉm cười:

- Đương nhiên là thêm chữ "thất" vào.

- Lão thất phu…

Tiểu đạo cô vừa mở miệng liền bị sư tỷ của cô chặn lại. Diệp Mặc thầm cười, nhận ra tiểu đạo cô này, hình như tên là Tiểu Vũ, từng gặp ở phiên đấu giá, giờ không ngờ lại bị trưởng bối của cô kéo vào.

Hạng Danh Vương mặt tái mét, không ngờ Diệp Mặc lại khiến ông ta khó xử đến vậy. Ông ta rất muốn nói truyền thừa của sư môn mình đã có từ rất lâu, nhưng biết rằng nếu nói như vậy, Diệp Mặc sẽ đáp lại rằng truyền thừa của hắn cũng đã lâu rồi.

Giờ mà nói không cần đến đồ của Diệp Mặc, cũng khó mà nói ra được. Một khi nói ra, thì Hồ Lô Cốc chẳng khác nào mất hết thể diện.

Tiểu tạp chủng này đúng là vô cùng tinh quái. Hạng Danh Vương hạ quyết tâm, tuyệt đối không tha cho Diệp Mặc. Thấy sắc mặt Hạng Danh Vương thay đổi liên tục, cứ mãi không tìm được từ ngữ thích hợp để nói, bầu không khí trở nên rất kì lạ. Không ai muốn nói gì lúc này. Diệp Mặc đã đẩy Hạng Danh Vương đến đường cùng. Không ai muốn đắc tội ai lúc này.

Người đàn ông luôn ngồi bên Hạng Danh Vương thì thầm vào tai ông ta. Sắc mặt Hạng Danh Vương dần dần thư thả.

Ông ta nhìn Diệp Mặc với ánh mắt châm chọc, bỗng lấy ra một cái bao đặt lên bàn nói:

- Cậu nói không sai, đồ mà những tiền bối này truyền thừa lại thật sự phải được lấy ra để cống hiến cho cổ võ Hoa Hạ. Hồ Lô Cốc chúng tôi cũng đã dự định như vậy. Vậy nên đồ cần giao nộp tôi đã mang đến đây. Không biết đồ của Diệp Mặc cậu có mang tới không?

Diệp Mặc sớm đã dùng thần thức kiểm tra cái bao bên cạnh Hạng Danh Vương. Hắn biết đồ trong bao đó chắc hẳn là những vật phẩm mà Hồ Lô Cốc chuẩn bị để giao nộp. Dù đã nộp một số thứ nhưng vẫn còn rất nhiều. Ý nghĩ cuối cùng của hắn chính là kéo cái bao đó ra. Cuối cùng, mục đích của hắn cũng đã đạt được.

Lúc này Hạng Danh Vương hướng cái bao bên mình, Diệp Mặc có chút kích động đứng dậy nói:

- Đồ của tôi đã nộp xong rồi, bây giờ trong bao này đều là những thứ bình thường như nồi bát thìa muôi.

Nhưng Diệp Mặc không để ý, khiến cho trong bao phát ra tiếng va chạm của binh khí, khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy. Hạng Danh Vương cười lạnh lùng:

- Nồi bát thìa muôi có lẽ cũng có người thích, dù sao đây cũng là đồ mà tiền bối cổ võ để lại. Vậy thì, chúng ta hãy lấy hết đồ ra đặt trên bàn, sau đó trao đổi với mọi người.

Dù không muốn lấy ra đồ, nhưng nghĩ đến việc có thể nhận được binh khí và đan dược từ bao của Diệp Mặc, Hạng Danh Vương cảm thấy điều đó cũng đáng. Ông ta không tin Diệp Mặc lại có một bao nồi niêu xoong chảo đến phiên giao dịch, trừ khi hắn điên rồi. Hơn nữa, nhìn nét mặt bình tĩnh của Diệp Mặc, ông ta biết trong bao có thể chắc chắn là đan dược và đoản đao mà hắn vừa mới giao dịch, đáng kể là không ít. Nếu không thì hắn sẽ không thể hào phóng như vậy trong phiên giao dịch.

Sắc mặt Diệp Mặc trở nên khó chịu, quay sang Uông Lãnh Thiện nói:

- Lai lịch họ Uông thì tôi không nói thêm, tôi nghĩ nhiều người đang ngồi này chắc chắn cũng biết. Còn về truyền thừa của Uông gia, tôi sẽ không giải thích nữa. Chúng ta có phải cũng sẽ vì cổ võ Hoa Hạ mà cống hiến một phen không?

Diệp Mặc hoàn toàn không biết Uông gia có phải là một di tích hay không, nhưng hắn nghĩ những môn phái cổ võ này hầu hết đều như vậy. Quả nhiên, nghe xong lời của Diệp Mặc, sắc mặt Uông Lãnh Thiện ngay lập tức thay đổi, đồ trong bao của ông ta còn hai phần ba chưa đổi được đồ cần thiết, thế này không phải thiệt rồi sao.

Hạng Danh Vương cho rằng Diệp Mặc không muốn lấy đồ ra, mà muốn tìm một người cũng không muốn lấy đồ ra để dễ giao tiếp. Nghĩ đến đây, Hạng Danh Vương nhìn Uông Lãnh Thiện nói:

- Anh Uông, có lẽ một thanh đoản đao là đủ rồi.

Uông Lãnh Thiện lập tức hiểu ra suy nghĩ của Hạng Danh Vương, quyết định chắc chắn rằng chỉ cần có một thanh đoản đao và một viên Bồi Khí đan là đã thu hồi lại được chi phí, thậm chí có lợi lớn. Nghĩ đến đây, anh ta vứt bao bên cạnh người lên trên mặt bàn.

Thần sắc trên mặt Diệp Mặc càng thêm khổ sở, khiến người ta nhìn thấy đã hiểu ngay hắn không cam lòng. Tay hắn động vài cái trên bao của mình, dường như muốn thu gọn đồ gì đó, nhưng ngoài tiếng va chạm của binh khí và bình đan, không còn gì khác.

Hơn nữa, âm thanh còn phát ra giống như tiếng thanh đoản đao từ trước. Ở đây nhiều người nhìn hắn, hắn cũng không thể mưu tính gì khác.

Hiện trường lại trở nên nóng lên, không ngờ cuối cùng Diệp Mặc lại tự đè đá lên chân mình. Mọi người xung quanh đều xem trò cười của Diệp Mặc, đồng thời cũng nghĩ có thể lấy được thứ gì tốt từ trong bao của hắn không.

Uông Lãnh Thiện không có tính khí nóng nảy như Hạng Danh Vương, anh ta hắng giọng nói:

- Đồ của chúng tôi đã lấy ra rồi, nhưng nếu có người nâng giá đồ của người đó lên, không cho người khác mua thì thế nào? Như vậy thì tất cả những gì chúng ta nói cũng vô ích.

Diệp Mặc đứng lên nói:

- Đồ của mình thì giá cả do mình quyết định.

- Không được, nếu không chúng tôi nói rõ ràng về cổ võ Hoa Hạ có phải là vô ích không? Tôi nghĩ giá cả và cả…

Uông Lãnh Thiện ngay lập tức phản bác, vừa nhìn sắc mặt khó chịu của Diệp Mặc là biết hắn chắc chắn phải nâng giá đồ của chính mình lên.

- Còn cái gì nữa, sao anh không nói là không cần tiền, ai thích thì lấy?

Diệp Mặc chế nhạo.

- Được, cứ làm như thế đi. Nếu đã là vì sự phát triển của cổ võ Hoa Hạ, chúng ta nên ủng hộ miễn phí, đòi tiền hay đồ để đổi thì không còn là ủng hộ nữa rồi.

Uông Lãnh Thiện lập tức tiếp lời.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc và Hạng Danh Vương đã có một cuộc đối đầu căng thẳng về truyền thừa của Hồ Lô Cốc. Hạng Danh Vương đã tức giận khi Diệp Mặc nghi ngờ về quá trình lịch sử của môn phái mình. Diệp Mặc đã khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện, tạo áp lực lên Hạng Danh Vương để ông phải chia sẻ đồ vật của môn phái mình. Cuối cùng, không khí trở nên căng thẳng khi mọi người chứng kiến cuộc đấu trí giữa hai nhân vật này, đồng thời, cũng thể hiện sự tranh luận về trách nhiệm và lợi ích trong việc chia sẻ di sản cổ võ.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Tề Sĩ Hằng nuốt viên Bồi Khí đan và nhanh chóng luyện hóa nó, giúp anh thăng cấp lên trung kỳ Địa cấp. Sự phát triển này khiến Phong Vũ và các nhân vật khác hoài nghi về nguồn gốc viên đan dược quý giá mà Diệp Mặc mang đến. Các nhân vật như Hạng Danh Vương và Uông Lãnh Thiện đặt câu hỏi về sự công bằng trong việc sở hữu di vật từ di tích cổ võ. Diệp Mặc thẳng thắn phản biện và đứng vững trước sự công kích, khẳng định giá trị của bản thân.