Đám khí cuồng bạo từ trường côn trong tay Nhâm Bình Xuyên như cơn bão cuốn phăng mọi thứ, tạo ra một áp lực lớn khiến cho ngay cả các đệ tử Hồ Lô Cốc đã cố gắng rút lui cũng cảm thấy khó thở. Diệp Mặc, người đứng ở chính giữa, nhận ra rằng Nhâm Bình Xuyên đang muốn làm tàn phế hai chân mình. Hắn hiểu rằng nếu bị trúng đòn này, cho dù có thành công tu luyện đến Trúc Cơ đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ hồi phục.
Không còn thời gian suy nghĩ, Diệp Mặc rút phi kiếm ra mặc dù biết rằng trong tình huống này, nó không thể làm tổn thương được Nhâm Bình Xuyên, nhưng hắn vẫn quyết định phải hành động. Hắn kết tụ chân khí, dũng cảm lao vào cuộc chiến với cú đấm nhắm vào đám khí cuồn cuộn như lốc xoáy trước mặt.
Diệp Mặc hiểu rõ sự giận dữ của Nhâm Bình Xuyên. Nếu không biến hai chân hắn thành phấn vụn thì Nhâm Bình Xuyên sẽ không thu hồi đám khí này. Hơn nữa, nếu sức mạnh của Nhâm Bình Xuyên liên tục áp đảo, hắn sẽ không còn cách nào để ngăn cản. Hiện tại Nhâm Bình Xuyên chỉ muốn đánh bại hắn chứ không hề muốn giết chết.
Tiếng "rầm!" vang lên khi khí lực của Diệp Mặc và Nhâm Bình Xuyên va chạm nhau, tạo nên một vụ nổ lớn khiến đá vụn bay tứ tung. Đối với người tu chân thì điều này không có gì đáng sợ, nhưng với người luyện võ bình thường, đây lại là một hiện tượng khủng khiếp. Nhâm Bình Xuyên hoảng hốt nhận ra phi kiếm của Diệp Mặc đang tấn công hắn với một lực lượng điều khiển kỳ lạ. Hắn không phải là Uông Lãnh Thiện, y hiểu rất rõ loại hình tấn công này.
Diệp Mặc cảm nhận được áp lực từ nội khí của Nhâm Bình Xuyên nhưng không thể ngăn chặn nổi. Khi phi kiếm đâm vào bả vai Nhâm Bình Xuyên, máu bắt đầu rơi, nhưng Nhâm Bình Xuyên vẫn không để tâm, tay vẫn tiếp tục chuyển động như không có chuyện gì xảy ra.
Bỗng dưng, một luồng khí mạnh mẽ phát ra từ Nhâm Bình Xuyên, làm cho Diệp Mặc lo lắng. Hắn biết giờ đây Nhâm Bình Xuyên đang chuẩn bị thăng cấp Tiên thiên. Do đó, Diệp Mặc quyết định hành động ngay, ngay cả khi hắn đã bị thương nặng.
Hạng Danh Vương lao vào kêu gọi mọi người xông lên, tuy nhiên Diệp Mặc hiểu rằng mình không thể chống lại một lúc quá nhiều người. Hắn đã bắt đầu tấn công và giết chết một số cao thủ, nhưng sức lực của hắn đang cạn kiệt. Khi Hạng Danh Vương đâm kiếm vào ngực hắn, Diệp Mặc cảm nhận được sự đau đớn ngày càng tăng.
Trong lúc bất lực và đau đớn, hắn rút từ bên mình ra một chiếc hòm gỗ và ném cho Hạng Danh Vương, tuyên bố rằng đó là một quả bom. Hạng Danh Vương ban đầu tỏ ra nghi ngờ về mối đe dọa này, nhưng khi Diệp Mặc yêu cầu dừng tay, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.
Khi Diệp Mặc bắt đầu cảm nhận được sự dồn ép từ Nhâm Bình Xuyên, hắn biết mình cần phải hành động ngay. Hắn nhấn nút điều khiển, phát nổ quả bom ngay khi Nhâm Bình Xuyên vừa thăng cấp. Tiếng nổ vang trời gây ra một cú sốc mạnh mẽ, dẫn đến việc Diệp Mặc không thể duy trì được phi kiếm nữa. Hắn ngất đi trên không trung và rơi xuống sông Lan Thương.
Trong cuộc chiến quyết liệt, Diệp Mặc đứng giữa cơn cuồng phong do Nhâm Bình Xuyên phát động. Dù bị thương nặng, hắn không thể lùi bước và liều lĩnh tấn công. Sát khí gia tăng, Diệp Mặc cảm nhận thấy sự chuẩn bị thăng cấp của Nhâm Bình Xuyên. Khi cảm thấy áp lực ngày càng nặng nề, hắn quyết định sử dụng một quả bom để tạo bất ngờ. Tiếng nổ lớn vang lên khi Nhâm Bình Xuyên vừa thăng cấp, nhưng Diệp Mặc cũng phải trả giá đắt khi bị thương và bất tỉnh, rơi xuống sông Lan Thương.
Trong chương này, Diệp Mặc đối đầu với Nhâm Bình Xuyên, Cốc chủ của Hồ Lô Cốc, sau khi giết chết một đệ tử của ông ta. Dưới sức ép khủng khiếp từ đối thủ, Diệp Mặc cảm thấy lo âu nhưng quyết tâm không chạy trốn. Khi Nhâm Bình Xuyên đề nghị giao truyền thừa để đổi lấy sự sống, Diệp Mặc từ chối và quyết định chiến đấu. Cuộc chiến cam go diễn ra, với áp lực và ham muốn mãnh liệt từ cả hai, hứa hẹn một cuộc chạm trán không thể tưởng tượng nổi.
Trận chiếnkhí côngcấp bậc Tiên thiênbomhy sinhTrận chiếnhy sinhkhí công