Thư bị Lương Thạch Quốc xé toạc và vứt xuống đất. Trần Trụy nhặt lên và xem qua. Không có câu từ kịch liệt nào, thậm chí lời lẽ trong thư khá khách khí.

"Lương tiên sinh, từ khi biết tinh thạch là vật quý của tổ chức hôm qua, tôi đã mất ngủ cả đêm. Không nói đến việc được thưởng, cho dù không có tiền thưởng, tôi cũng dự định hôm nay sẽ trả lại tinh thạch cho các vị. Nhận được tiền mặt của các vị, tôi đã ngại rồi, sao tôi có thể nhận một tấm chi phiếu quý giá như vậy? Làm vậy chẳng phải khiến tôi mất mặt sao?"

"Tuy tôi biết Lương tiên sinh chân thành muốn tặng tấm thẻ cho tôi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tôi vẫn không thể nhận. Tôi đã để tấm thẻ ở ngoài cửa, mong Lương tiên sinh kiểm tra và lấy lại giúp. Diệp Mặc tôi luôn giữ mình trong sạch, cái gì không thuộc về mình, tôi nhất định không nhận. Lương tiên sinh cũng biết tôi không phải là người tùy tiện nhận đồ của người khác. Nếu nhận tấm thẻ này, thực lòng tôi sẽ cảm thấy rất áy náy. Vì sợ Lương tiên sinh từ chối nên tôi đã viết bức thư này gửi qua quầy Bar, mong Lương tiên sinh không khách khí với tôi nữa."

Không có kết cục, chỉ có vài dòng đột ngột đó mà thôi. Trần Trụy sau khi đọc xong nhìn Lương Thạch Quốc với vẻ nghi hoặc và hỏi:

- Lương tiên sinh, anh nói Diệp Mặc biết trên tấm thẻ này có bom nên hắn cố ý để lại? Nên anh mới nói hắn ta vô liêm sỉ?

Lương Thạch Quốc đã bình tĩnh lại. Nghe xong lời Trần Trụy, gã cau mày trả lời:

- Trước tiên hãy đưa tôi đến bệnh viện đã!

Sau khi đợi một lúc cho mọi người lên xe, Lương Thạch Quốc mới tiếp tục nói:

- Hắn không phải thần thánh gì nên không thể biết tấm thẻ này có vấn đề. Tôi nói hắn ta vô liêm sỉ là vì hắn đã nhận mười tỷ của tôi mà không nói một lời. Giờ hắn lại muốn nhận thẻ này và nghĩ rằng danh dự của hắn sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí còn định trả lại tinh thạch cho tôi mà không có bất kỳ ràng buộc nào. Anh có tin hắn không? Chỉ cần thấy tốc độ chuyển khoản của hắn nhanh như vậy là đủ biết hắn thực sự quá vô sỉ. Hắn ta thì quang minh lỗi lạc cái quái gì chứ?

Lương Thạch Quốc nói đến đoạn này không kềm được đã chửi thề.

Trần Trụy lại nhíu mày nói:

- Chỉ huy Lương, nhưng tôi cảm thấy việc này có phần kỳ quặc. Nếu Diệp Mặc thật sự không biết trên thẻ có bom, sao hắn không đưa thẻ này và phong thư cho nhân viên phục vụ mà lại tách ra? Tôi cũng thấy tên Diệp Mặc này rất vô liêm sỉ, nhưng một người như vậy tại sao lại không muốn một tấm thẻ giá trị trên triệu này? Mặc dù vài triệu không thấm vào đâu so với mười tỷ, nhưng có ai lại không thích tiền?

Việc ban đầu muốn hại Diệp Mặc lại không thành công, ngược lại còn khiến cho Lương Thạch Quốc bị thương, khiến gã tỉnh táo lại. Gã chợt nghĩ, tại sao Diệp Mặc lại làm như vậy? Nếu hắn biết có bom trên thẻ, và nếu muốn nổ chết Lương Thạch Quốc, thì tại sao không để thẻ ở ngoài căn phòng bí mật mà lại để ở ngoài cửa một căn phòng khác?

Lương Thạch Quốc nhận ra rằng hắn không thể hiểu biết người tên Diệp Mặc này. Hắn hành động dường như trong dự đoán của gã, nhưng kết quả lại ngoài mong đợi.

Chẳng lẽ đây là ngẫu nhiên? Lương Thạch Quốc tuyệt đối không tin nhiều việc ngẫu nhiên như vậy. Nếu gã tin rằng có nhiều ngẫu nhiên thế thì Lương Thạch Quốc không thể đạt đến vị trí hiện tại. Nhân tài Bắc Sa đông đảo, vậy gã dựa vào cái gì để quản lý phần này?

- Trần chấp sự, Pierre chấp sự, giờ chúng ta không đi bệnh viện nữa mà lập tức tới sân bay, tinh thạch hiện đang ở trên người tôi, chúng ta hãy lập tức mang tinh thạch về. Để tôi giữ không được an toàn. Còn vết thương của tôi chỉ là một vết thương nhỏ, chỉ cần băng bó qua loa là được rồi.

Lương Thạch Quốc quyết đoán, chiếc xe quay đầu về phía sân bay.

Tại đây, Lương Thạch Quốc nói thì không ai dám phản đối. Ban đầu dự định là tới bệnh viện nhưng xe lại quay đầu về phía sân bay.

Diệp Mặc vẫn bất ngờ theo sát phía sau. Không phải hắn theo dõi ba người Lương Thạch Quốc, mà để theo dõi viên tinh thạch. Diệp Mặc đã đặt dấu ấn thần thức trên tinh thạch đó, nên dù nó đi đâu hắn cũng phải theo. Dù đã giao dịch xong, nhưng thứ này vẫn thuộc về Diệp Mặc, hắn không thể thực sự giao cho Bắc Sa.

Nhưng hắn không ngờ rằng ba người Lương Thạch Quốc lại chuyển hướng tới sân bay. Có điều hắn cũng không cần quá lo lắng, cho dù bọn họ có lên máy bay thì hắn cũng sẽ bám theo.

Đối với Diệp Mặc, việc theo dõi ba người đó không cảm thấy áp lực. Lương Thạch Quốc thật sự có bản lĩnh, nửa giờ sau, họ đã lên máy bay về Hồng Kông. Trong thời gian này, nếu không có năng lượng nhất định thì không thể lên máy bay.

Máy bay cất cánh nhanh chóng, Diệp Mặc cũng lập tức theo sau, trong lòng hắn cảm thấy tốc độ của máy bay này quá chậm. Hai tiếng sau, máy bay đã hạ cánh tại sân bay quốc tế Hồng Kông.

Ba người Lương Thạch Quốc vừa xuống sân bay, lập tức đã có xe đón họ đi.

Diệp Mặc theo họ đến một trạm xăng dầu ở ngoại ô Hồng Kông thì dừng lại.

Ra ngoài trạm xăng, Diệp Mặc nhận ra đây chính là nơi nghị sự của Bắc Sa. Văn phòng ở trên rất đơn giản, nhưng vài nhân viên thì hắn biết không phải người bình thường, thậm chí có hai người đạt tu vi Hoàng cấp. Điều quan trọng nhất là trạm xăng này còn có một tầng hầm ngầm rộng lớn, chỉ có điều lối vào rất bí mật.

Diệp Mặc có chút lo lắng về thuật ẩn thân của mình. Dù hắn đã đạt đến luyện khí trung kỳ, nhưng Trần Trụy, với cấp bậc Địa cấp đỉnh cao, một khi phát hiện ra chân khí dao động của hắn thì sẽ dễ dàng nhận ra thuật ẩn thân. Giờ Trần Trụy và Pierre đang đứng ở lối vào, muốn vào thì phải qua hai người này, điều này là không thể.

Khi Diệp Mặc đang băn khoăn không biết nên làm sao thì điện thoại của Trần Trụy reo lên, y nhận điện và nói chuyện một cách cẩn thận.

Diệp Mặc nhận ra đây là cơ hội, Trần Trụy đang nghe điện thoại, chắc chắn y sẽ không cảm nhận được chân khí dao động của mình, chỉ cần hắn hết sức cẩn thận là được. Còn Pierre là một người dị năng, Diệp Mặc biết cho dù gã lợi hại như Trần Trụy cũng không thể cảm nhận được dao động chân khí của hắn.

Quả nhiên, Diệp Mặc gọn ghẽ theo Lương Thạch Quốc xuống tầng hầm. Trong tầng hầm có bốn gã áo đen được vũ trang đứng, đều là những cao thủ Hoàng cấp, nhưng trước mặt Diệp Mặc chỉ là chuyện nhỏ. Hắn từng lo lắng trong này có mấy cao thủ Địa cấp, nhưng thật không ngờ lại không có một cao thủ Hoàng cấp nào. Nghĩ lại, bên ngoài có nhiều người luyện Cổ võ như vậy, rõ ràng luyện Cổ võ không dễ dàng.

Có vẻ bốn tên Huyền cấp bị hắn giết lần trước có chút địa vị trong Bắc Sa, không có gì lạ khi Lương Thạch Quốc không định để yên cho hắn.

- Chỉ đạo Lương, anh bị thương?

Người hỏi là một phụ nữ xinh đẹp, thấy bả vai Lương Thạch Quốc đang băng bó, cô ta liền cau mày thắc mắc. Nhưng nét mặt cô ta không có chút an ủi nào, ngược lại giọng điệu có phần chất vấn.

Lương Thạch Quốc khoát tay đáp:

- Chị Linh, giờ không phải lúc nói chuyện đó. Đồ vật tôi đã mang về đây rồi, giao cho chị thì tôi sẽ xong việc. Nó trên người tôi từng giây là dày vò tôi từng ấy, chị xem trước một chút đi.

Nói xong, Lương Thạch Quốc lấy viên tinh thạch từ túi áo ra, đặt trước mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ được gọi là chị Linh sau khi nghe Lương Thạch Quốc nói cũng không hỏi thêm gì nữa mà cầm lấy tinh thạch nhìn kỹ, sau đó gật đầu nói:

- Đúng vậy, đây là tinh thạch thật. Chỉ đạo Lương, thật vất vả cho anh rồi. Đợi lát nữa Khúc lão tới, tôi sẽ đem thứ này cùng đi với Khúc lão. Giờ thì đã tìm thấy đồ vật rồi, anh hãy ký tên đi.

Nghe nói, Lương Thạch Quốc ký tên và thở dài.

- Chỉ đạo Lương, hình như anh gặp một ít khó khăn? Tinh thạch này đúng là lấy từ chỗ tên Diệp Mặc ấy phải không?

Lúc này, người phụ nữ tên chị Linh liền hỏi một câu kỳ quái, từ trước tới giờ, hình như cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt như vậy của Lương Thạch Quốc.

Lương Thạch Quốc gật đầu:

- Đúng vậy, lần này bên ta tổn thất rất nặng nề, tôi đã báo cáo lên trên. Còn việc phải xử lý Diệp Mặc như thế nào, tôi đang chờ thông báo từ cấp trên.

Lời của Lương Thạch Quốc vừa dứt, hai người từ bên ngoài bước vào, một người là ông lão hơn sáu mươi, người còn lại là một gã đàn ông khoảng ba mươi.

- Khúc lão...

Vừa thấy ông lão đến, Lương Thạch Quốc và người phụ nữ liền vồn vã hỏi thăm.

Người được gọi là Khúc lão gật đầu nói:

- Chuyện của tiểu Lương làm quá bình thường, cũng may cuối cùng đã đem được tinh thạch về. Về mười tỷ đô la Mỹ ấy tuy rất quan trọng với chúng ta, nhưng so với tinh thạch thì chẳng là gì cả. Tuy nhiên, tiểu Lương biết rằng trong chớp mắt, Diệp Mặc có thể giết chết hai mươi bảy cao thủ đồng thời ra tay, trong đó có bốn gã Huyền cấp, sơ sót như vậy, sai lầm liên tiếp, việc này tôi không thể tự quyết định, nhất định phải báo cáo lên trên.

Người phụ nữ nhìn lão già với chút kinh ngạc và hỏi:

- Chỉ đạo Lương lại phạm sai lầm khác sao?

Lão già gật đầu đáp:

- Tiểu Lương sau sai lầm đã biết chủ động đàm phán với Diệp Mặc để lấy lại tinh thạch là rất tốt. Nhưng Diệp Mặc đã phá hủy ba cái camera trong mật thất mà họ không hề hay biết, đây là việc thứ nhất. Khi tiểu Lương phát hiện việc này nhưng lại không coi trọng, ngược lại còn dự định dùng tấm thẻ bom ra tay với Diệp Mặc, đây là sai lầm thứ hai.

Khúc lão nhìn Lương Thạch Quốc bằng ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Tiểu Lương, cậu cho rằng người trong thời gian ngắn ngủi ấy có thể phát hiện ra mấy cái camera mà không phát hiện ra vấn đề trên tấm thẻ ấy sao? Cậu ngày càng giống cậu năm trước, khi mà vận may cứ đến. Nếu không phải cậu đã đem được tinh thạch về hoặc nếu tên Diệp Mặc kia không hiểu biết về tinh thạch, cậu đã chết trăm lần rồi. Bắc Sa chúng ta, cộng cả năm tên cao thủ Địa cấp hậu kỳ, lần này không những phái cho cậu một gã mà còn phái cả Pierre theo cậu, nhưng cậu đã đánh mất bốn gã Huyền cấp và hai mươi ba thành viên tinh anh rồi.

Lương Thạch Quốc cúi đầu, mồ hôi lạnh trên trán chả ra, không dám nói gì thêm.

Khúc lão có vẻ nhận ra mình có phần quá lời, liền hạ giọng nói tiếp:

- Tuy nhiên, cậu đã đem được tinh thạch Cực năng về, vì vậy có thể giữ được mạng sống. Còn về việc đối phó với Diệp Mặc thì hiện tại tổ chức của ta chưa có ai là đối thủ của hắn.

- Diệp Mặc lợi hại như vậy sao? Tổ chức của ta không có ai là đối thủ của hắn ư?

Người phụ nữ tên chị Linh thốt lên, giọng điệu không giấu nổi sự kinh ngạc và khiếp sợ.

Lão già gật đầu một cách thận trọng:

- Không dám khẳng định, nhưng chắc chắn không sai. Chỉ có Mộc Trấn không biết có phải là đối thủ của hắn không, nếu Mộc Trấn cũng không đánh lại hắn thì chỉ còn cách bao vây tấn công.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Lương Thạch Quốc gặp khó khăn khi đối phó với Diệp Mặc sau khi một bức thư tiết lộ nhiều điều bí ẩn. Diệp Mặc từ chối nhận tấm thẻ giá trị, làm Lương Thạch Quốc nghi ngờ về động cơ của hắn. Không chỉ vậy, cuộc hội thoại giữa các nhân vật hé lộ mối nguy hiểm lớn từ Diệp Mặc, khiến Bắc Sa phải đối mặt với nhiều thách thức. Sự xuất hiện của tinh thạch là yếu tố then chốt, nhưng cũng khiến Lương Thạch Quốc rơi vào tình thế nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cuộc gặp gỡ căng thẳng, Diệp Mặc tiếp tục giữ vững thế chủ động khi đề nghị bán viên tinh thạch với giá mười tỷ đô la. Lương Thạch Quốc mời Diệp nhận thẻ vàng chứa bom mini, nhưng không ngờ Diệp đã để lại một thông điệp bí mật trước khi rời đi. Cuối cùng, quả bom phát nổ tại nơi mà Lương Thạch Quốc hoảng loạn, khi mà mọi thứ diễn ra khác xa với kế hoạch của gã, dẫn đến sự hỗn loạn trong quán bar.