Tất cả mọi người đều căng thẳng theo dõi chiếc máy bay chiến đấu trên không trung, không ai để ý rằng Diệp Mặc đã biến mất. Chiếc máy bay đang chặn đứng chiếc thuyền đánh cá, và mặc dù thuyền có vũ khí, nhưng không có ai đủ khả năng để điều khiển chúng.
Bốn chiếc máy bay chiến đấu, trong mắt Diệp Mặc, không khác gì bốn con cừu. Dù cho phi công có phát hiện ra điều gì bất thường, họ cũng không thể ngăn cản được đòn tấn công của Diệp Mặc. Đuôi của bốn chiếc máy bay đều mang biểu tượng mặt trời màu đen, giúp Diệp Mặc nhận ra chúng thuộc về Đế quốc Mặt Trời Đen. Bốn tia kiếm từ vũ khí của Diệp Mặc lần lượt đánh trúng, khiến cả bốn chiếc máy bay bùng nổ và rơi xuống biển, tạo nên những cột nước lớn.
Mọi người trên thuyền chỉ biết nhìn chằm chằm vào những chiếc máy bay vừa rơi, họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Diệp Mặc xuất hiện trở lại ở đầu thuyền, chào hỏi Hoàng Tư Du và thông báo rằng hắn cần nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy, rồi trở về phòng riêng.
Mặc dù đã hạ gục bốn chiếc máy bay, Diệp Mặc vẫn lo lắng về việc liệu còn có quân hạm nào khác chặn đường mình hay không, với khoảng cách giữa biển Bering và Lạc Nguyệt thì không dễ để vượt qua. Hắn lo ngại rằng quân đội Mỹ có thể đang theo dõi và tình thế có thể trở nên căng thẳng.
Vài ngày qua, sau khi Mỹ mất một quân hạm, họ sẽ tăng cường lực lượng trên biển Thái Bình Dương. Diệp Mặc quyết định không ở lại trên chiếc thuyền đánh cá, mà chỉ hướng dẫn Hoàng Tư Du về phương hướng, sau đó tiến vào vùng biển phía trước. Hắn không muốn để Mỹ và Lạc Nguyệt xảy ra xung đột, nên nếu không thể tiêu diệt hoàn toàn đối thủ, hắn sẽ không ra tay.
Điều khiến Diệp Mặc ngạc nhiên là hạm đội chặn đường đầu tiên không phải là của Mỹ mà là tàu tuần tra Nhật Bản. Họ đã sớm định vị được lộ trình của thuyền đánh cá và chặn lại. Hai chiếc khu trục hạm, một chiếc tàu bảo vệ và hai chiếc tàu ngầm hạt nhân đã sẵn sàng để đối đầu với Diệp Mặc. Hắn quyết định ra tay với năm chiếc tàu này.
Bằng sức mạnh của phi kiếm, hắn nhanh chóng tiêu diệt hai khu trục hạm và một tàu bảo vệ. Dù quân Nhật có cơ hội phản công, nhưng cuối cùng chỉ bắn ra được một phát súng trước khi ba tàu chiến của họ chìm xuống.
Đối mặt với hai chiếc tàu ngầm hạt nhân, Diệp Mặc không do dự, lập tức tấn công để phá hủy chúng. Chỉ cần làm nứt vỏ bên ngoài, người bên trong sẽ không có cơ hội sống sót, trừ khi họ cũng là người có sức mạnh như hắn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, một hạm đội lớn của Nhật Bản đã bị tiêu diệt, quá nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng. Bộ chỉ huy hải quân Nhật chỉ nhận được tin báo về cuộc tấn công, và khi đến nơi thì chẳng còn ai sống sót.
Sau khi thuyền đánh cá qua vùng biển Nhật Bản, mặc dù có một số tàu tuần tra của các quốc gia khác phát hiện, nhưng thuyền đánh cá vẫn nhanh hơn nhiều. Nó đã băng qua các vùng biển của Philippines và Indonesia. Trên đường, Diệp Mặc tiếp tục tiêu diệt thêm hai chiếc máy bay và ba quân hạm.
Philippines và các quốc gia khác không dám đến gần khi thấy tàu của Indonesia bỗng mất tích, chỉ biết đứng xem thuyền đánh cá vượt qua biển Maluku rồi vào Ấn Độ Dương, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Khi thuyền đánh cá vào đến Ấn Độ Dương, Diệp Mặc biết rằng mình đã an toàn. Tuy nhiên, hắn vẫn quyết định tiêu diệt hai chiếc máy bay đang theo dõi. Điều đáng ngạc nhiên là trong suốt chặng đường, tất cả máy bay và quân hạm hắn tiêu diệt đều thuộc về các quốc gia khác, nhưng không có dấu hiệu nào của quân đội Mỹ, khiến hắn cảm thấy nghi ngờ.
Khi nhóm của Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình ngạc nhiên trước sự trở lại của Diệp Mặc cùng lượng lớn nhân viên kỹ thuật và vàng, toàn thế giới đã xôn xao. Mỹ lại nhắc đến sự tồn tại của người ngoài hành tinh, chỉ vì một chiếc tàu tuần tra của họ đã mất tích ở Bắc Thái Bình Dương, trước khi bị chìm, tàu đã gửi tín hiệu cho thấy bị tấn công bởi một sinh vật lạ.
Chiến hạm không có cơ hội phản công. Mỹ phát hành một thông cáo toàn cầu và công bố sách bìa xanh "Bảo vệ Địa Cầu". Nhật Bản cũng đưa ra thông báo lạ thường về việc hạm đội của họ đã hoàn toàn mất tích, và thi thể của hạm đội được tìm thấy ở đáy biển gần đó, với những dấu vết tấn công giống như của một vũ khí sắc bén, mà không có bất kỳ loại vũ khí nào thông thường nào tạo ra được.
Tiếp theo, Philippines, Indonesia và nhiều quốc gia khác công bố phát hiện một chiếc thuyền đánh cá có tốc độ 60 hải lý một giờ, với Indonesia không chỉ mất ba quân hạm mà còn cả nhiều máy bay. Chiếc thuyền đánh cá này mất tích ở Ấn Độ Dương, không ai biết nó đi đâu, và các máy bay theo dõi rơi xuống biển mà không rõ nguyên do.
Vết thương trên máy bay và quân hạm đều do cùng một loại vũ khí gây ra, khiến nhiều người liên tưởng đến chiếc thuyền đánh cá và người ngoài hành tinh, thậm chí nghi ngờ rằng người ngoài hành tinh đã bắt được nó.
Diệp Mặc hiểu rằng Mỹ không chặn chiếc thuyền đánh cá ngay lập tức vì họ đang điều tra về người ngoài hành tinh. Hắn chợt thấy áy náy, liệu mình có được coi là người ngoài hành tinh không? Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, khẳng định rằng không phải như vậy, bởi hắn có người thân trên trái đất.
Biết rằng thuyền đánh cá đã bị phát hiện, Hư Tuyết Hoa quyết định hủy bỏ con tàu. Diệp Mặc trở về cùng nhiều nhân viên kỹ thuật, rất nhiều trong số đó là các chuyên gia nổi tiếng quốc tế, điều này giúp giảm bớt áp lực cho Hư Nguyệt Hoa và Diệp Tinh.
Tuy vậy, từ những gì Hư Tuyết Hoa nói, Diệp Mặc hiểu rằng số vàng đó có thể là vàng dự trữ cho sự phát triển của Lạc Nguyệt. Hư Nguyệt Hoa bác bỏ ý tưởng bán vàng, cho rằng Lạc Nguyệt cần giữ vàng dự trữ cho việc có thể cần đến tiền tệ riêng trong tương lai. Hơn nữa, nếu Lạc Nguyệt bán ra vàng, Đế quốc Mặt Trời Đen có thể nghi ngờ và có hành động không tốt.
Diệp Mặc cảm thấy buồn bã, vốn tưởng rằng với số vàng này có thể không phải lo lắng về tiền bạc, nhưng rồi lại phải tìm kiếm nguồn thu.
Các nhân viên kỹ thuật được đưa vào một khu vực bí mật, Diệp Mặc cùng Hoàng Tư Du đã giải thích rằng khi chưa thể phong tỏa hoàn toàn Lạc Nguyệt thì họ phải được che giấu. Từ đó, Hoàng Tư Du và Peter cơ bản đã trở thành người của Lạc Nguyệt, và công việc được phân công cho những nhân viên nghiên cứu khác.
Với sự kết hợp của lực lượng giàu năng lực này, cùng với thành tựu nghiên cứu của họ, sự phát triển khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt sẽ có bước tiến lớn. Diệp Tinh tuy giỏi, nhưng chỉ có một mình. Sự hỗ trợ từ đội ngũ này sẽ giúp tiến độ nghiên cứu vũ khí mới nhanh chóng hơn nhiều.
Đội nghiên cứu mới do Diệp Tinh chỉ đạo dần dần hình thành. Diệp Mặc cũng bắt đầu luyện bùa độn thổ để chuẩn bị cho chuyến đi đến Nga tìm kiếm kim cương. Hắn nghe nói khu vực này có hàng nghìn tỷ carat kim cương và quyết định đến tìm kiếm cơ hội phát tài. Hắn biết không thể mang đi tất cả, nhưng lấy một ít cũng sẽ rất đáng giá.
Một ngàn cân kim cương đối với mỏ kim cương Popigai chỉ như một sợi lông không có gì đáng kể. Theo Diệp Mặc, việc này không ảnh hưởng đến ai, ngược lại, hắn còn góp phần làm giảm giá kim cương trên toàn thế giới.
Trong chương này, Diệp Mặc chiến đấu với bốn máy bay chiến đấu thuộc Đế quốc Mặt Trời Đen, nhanh chóng tiêu diệt chúng bằng sức mạnh phi kiếm. Sau đó, hắn đối đầu với hạm đội Nhật Bản, giành chiến thắng chỉ trong thời gian ngắn. Mặc dù gặp khó khăn, Diệp Mặc vẫn tiếp tục hành trình qua biển Thái Bình Dương, tiêu diệt thêm nhiều tàu và máy bay, trước khi vào đến Ấn Độ Dương an toàn. Mọi người đều hoang mang về sự xuất hiện của hắn, trong khi Mỹ nghi ngờ về người ngoài hành tinh sau những cuộc tấn công bí ẩn.
Chương truyện bắt đầu với Diệp Mặc, người đàn ông có râu, thức dậy và thu thập thông tin từ một viên chức Nhật về Hắc Tinh đảo, nơi bị giam giữ 242 nhà khoa học. Nhờ khả năng giao tiếp bằng tiếng Trung, Diệp Mặc đã tìm cách giải cứu họ. Sau khi tiêu diệt kẻ giám sát, Diệp Mặc thành lập một nhóm để thu thập tài liệu nghiên cứu và rời khỏi hòn đảo. Tuy nhiên, một sự xuất hiện bất ngờ của máy bay chiến đấu đe dọa cuộc chạy trốn của họ, mang đến hồi hộp và căng thẳng cho câu chuyện.
máy bay chiến đấuđế quốc mặt trời đentàu tuần tra Nhật Bảnvũ khíkim cương