Diệp Mặc không phải đợi lâu, một gã đô con người Hoa cùng với Rose đã được gọi đến. Đậu Nguyệt Sanh thấy tình hình không ổn liền chủ động đóng cửa phòng lại. Nhìn thấy sát khí trong mắt Diệp Mặc, y không phải kẻ ngốc, y đã trải qua nhiều trận chém giết để có được vị trí hôm nay, không thể không nhận ra ý đồ của Diệp Mặc. Cơ hội duy nhất để bảo toàn mạng sống chính là lấy lòng người trẻ tuổi trước mặt.

Diệp Mặc nhìn qua gã đô con, lạnh lùng hỏi:

- Chính mày là người đã làm tổn thương Ân Gia?

Gã đô con ngạc nhiên khi thấy ông Kim Ân, chủ của chợ quyền anh ngầm, đang ngồi trên đất, còn Đậu Nguyệt Sanh thì giờ lại cung kính như vậy đối diện với Diệp Mặc, khiến hắn cảm thấy không hài lòng và hỏi lại:

- Mày là ai? Anh Đậu, chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Đậu Nguyệt Sanh không thèm liếc mắt, bất ngờ nói với Diệp Mặc:

- Đúng vậy, Ân Gia chính là do tôi đánh, ngài Helder đã phân phó...

Diệp Mặc chẳng nghe những lời tiếp theo của y, chỉ lạnh lùng nói:

- Giết nó.

Đậu Nguyệt Sanh thật không ngờ người Hoa trẻ tuổi này lại bảo mình giết tên đô con kia. Nhưng dù cho y có bất ngờ, ý nghĩ này lập tức biến mất. Y bước nhanh đến trước mặt tên đô con và đấm một quyền vào ngực hắn.

Tên đô con không thể tưởng tượng nổi Đậu Nguyệt Sanh đột nhiên lại tấn công mình. Dù có nghĩ tới, hắn cũng không phải đối thủ của Đậu Nguyệt Sanh. Hắn chỉ có thể há hốc mồm nhìn Đậu Nguyệt Sanh tấn công vào tim mình, cảm giác trái tim như bị búa nện vào. Ngay lập tức, hắn gục xuống đất.

Hắn không thể chấp nhận, trước khi chết vẫn còn muốn nói:

- Mày cũng dám giết tao, tao là người của Helder…

Hắn chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn Đậu Nguyệt Sanh nhưng không nói thành lời nữa. Đậu Nguyệt Sanh không có bất kỳ biểu cảm nào, không cần biết hắn là người của Helder hay không, hiện tại chính y còn khó bảo toàn mạng sống của mình.

Rose bước vào và cảm thấy có điều chẳng lành. Nhìn thấy Diệp Mặc ngồi phía trên, hắn lo lắng. Không phải hắn đã bị Helder mang đi sao? Tại sao lại ở đây? Còn chưa nghĩ xong thì cháu mình đã bị Đậu Nguyệt Sanh giết.

- Đậu Nguyệt Sanh, mày dám giết cháu tao. Nó là người của Helder, mày dám giết nó…

Rose tức giận. Hắn vào được vòng tay của Helder là nhờ cháu mình biết đánh, giúp Helder rất nhiều việc. Nhưng giờ đã bị giết.

Rose vô cùng phẫn nộ nhưng nhận ra Đậu Nguyệt Sanh dường như vô cảm, giống như không nghe thấy lời hắn nói. Âm thanh của hắn ngày càng nhỏ dần khi nhận thức được tình cảnh của bản thân. Hắn tin rằng chỉ cần người Hoa trẻ tuổi này nói một lời, Đậu Nguyệt Sanh sẽ ngay lập tức giết mình.

- Mày sao có thể ở đây? Helder tiên sinh, hắn, hắn làm sao có thể…

Rose đột nhiên rùng mình, cảm thấy lạnh. Hắn nghi ngờ đâu đó có vấn đề. Rose có thể từ một nơi nghèo khổ trong phố người Hoa mở khách sạn, chứng tỏ hắn từng có ý chí lớn. Nhưng giờ đây, một cơn lo lắng mãnh liệt trào dâng trong lòng hắn.

- Helder sao? Tao đương nhiên sẽ giết hắn rồi.

Âm thanh của Diệp Mặc như băng tuyết khiến Rose tê liệt. Hắn không tin vào lời của người thanh niên trước mặt, nhưng biết rằng hắn nói đúng. Nếu không giết Helder, sao hắn có thể từ chỗ Helder đến đây?

Ngay cả Helder cũng có thể giết, điều đó cho thấy hắn muốn giết mình ư? Mồ hôi lạnh lấp nước chảy trên lưng Rose.

Đậu Nguyệt Sanh không dám nói gì. Y không thể tin nổi người thanh niên trước mặt, người có thể giết cả Helder, đúng là một kẻ sát thần. Y bỗng cảm thấy sợ hãi cực độ; nếu người thanh niên này muốn diệt khẩu, liệu mình có cơ hội sống sót?

- Nói, tại sao mày làm khó chị em Ân Tư và Ân Gia? Cơ hội chỉ có một lần.

Âm thanh lạnh như băng của Diệp Mặc vang lên.

Rose rùng mình, cuối cùng hiểu rõ tình cảnh của mình. Dưới ánh mắt của người thanh niên này, thậm chí Helder cũng dễ dàng bị đánh bại, hắn cảm thấy mình chẳng khác gì một con kiến.

- Tôi nói, tôi nói, chỉ cần tiền bối tha cho tôi một mạng. Tôi còn có tiền, tôi sẽ đưa tất cả cho tiền bối...

Rose cảm thấy cuộc sống của mình không còn trong tay mình nữa. Không chỉ trong chợ quyền anh, mà thậm chí ở nơi khác trong thị trấn nhỏ Mexika, có thể chết vài người cũng như giết vài con ruồi.

- Mày nói nhiều lời thừa thãi quá, Đậu Nguyệt Sanh, chặt một chân của ông ta...

Diệp Mặc vừa dứt lời, Đậu Nguyệt Sanh đã rút đoản đao, chém đứt chân của Rose.

Sau khi chặt một chân của Rose, Đậu Nguyệt Sanh còn giúp hắn cầm máu, thậm chí lấy thuốc chữa thương giúp hắn băng bó. Diệp Mặc thấy việc làm của Đậu Nguyệt Sanh bèn gật đầu, y cũng là người từng trải. Biết rằng bây giờ muốn hỏi Rose, không thể để hắn ngất đi.

Rose hoảng sợ thấy rõ ràng. Hắn hiểu rằng trước mặt người thanh niên này, tốt nhất không nên đàm phán gì cả, muốn thoát khỏi cánh tay của tử thần, còn phải xem liệu hắn có tâm tình tha cho mạng sống mình hay không.

- Còn không nói sao?

Âm thanh lạnh như băng của Diệp Mặc lại vang lên.

- Tôi nói, tôi nói…

Rose không dám đưa ra điều kiện nữa, khẩn trương nói:

- Tôi tên thật là Lưu La Tứ, trước đây sống ở cuối phố người Hoa…

- Nói điểm chính…

Diệp Mặc gõ bàn trà.

- Vâng, vâng…

Lưu La Tứ sợ đến mức giật mình, không dám có bất kỳ phản ứng nào, nhanh chóng nói tiếp:

- Một ngày nọ, tôi đi tìm Ân Tư nhờ giúp một chút việc. Khi đến nhà, tôi phát hiện Ân Tư và Ân Gia đều không có nhà, nhưng lại gặp được cô của Ân Tư. Khi cô ấy tẩy trang, tôi không ngờ cô lại là một mỹ nữ tuyệt vời.

Lúc này, Lưu La Tứ dường như đã vào cuộc, không đợi Diệp Mặc thúc giục, liền tiếp tục:

- Tôi khẳng định chưa từng gặp ai xinh đẹp như vậy. Tôi bị cuốn hút và lần đầu tiên cảm thấy động tâm với một người phụ nữ. Tôi tìm hiểu thì ra cô của Ân Tư rất ít khi ra ngoài, vì sợ bị nhận ra. Cô trang điểm xấu, nhưng tôi không dám làm phiền, từ ngày đó lòng tôi không thể bình tĩnh trở lại.

Chắc như đã quên đi tình cảnh của mình, Lưu La Tứ trở nên say sưa nói tiếp:

- Tôi là một người làm việc tại một phòng tranh, ngày đó tôi dựa vào trí nhớ để vẽ lại hình ảnh của cô. Dù bức tranh không thể đẹp bằng nàng, nhưng tôi luôn không thể quên được. Từ đó, tôi thề sẽ kiếm thật nhiều tiền, hết thảy lợi nhuận tôi có đều dành cho cô của Ân Tư, và sau đó sẽ cưới cô.

- Hừ, thằng lợn mày cũng muốn cưới chị Nhan?

Diệp Mặc khinh thường hừ một tiếng.

Nhưng Lưu La Tứ như không nghe thấy, tiếp tục:

- Không ngờ tôi vừa nghĩ đến việc kiếm tiền thì cơ hội đã đến. Một người anh em của bố Enie từ Hongkong đến Mexika, ông ta muốn tìm bố của Enie. Kết quả ông hỏi tới tôi, lúc ấy tôi thấy ông ta cầm một xấp tiền đô la lớn và lập tức nổi lòng tham. Tôi và cháu tôi lén bắt cóc ông ta, ép hỏi mật mã ngân hàng của ông, rồi giết ông luôn.

Giọng nói của Lưu La Tứ dần trở nên u ám, giống như một ác ma.

Nhưng y tiếp tục:

- Tôi gom góp được hai triệu và mở 'khách sạn Meto'. Nhưng sau đó tôi nhận ra chỉ có tiền thôi là chưa đủ, khách sạn của tôi thậm chí chưa bao giờ mở cửa. Tôi đầu tư vào Helder, thậm chí để cháu tôi làm tay đấm cho ông ta.

- Nhưng Helder thì quá vô lương tâm, lợi nhuận của tôi mỗi tháng gần như đều bị ông ta lấy đi một nửa. May mà Helder lại là một kẻ háo sắc. Một ngày nọ, trong lúc bọn tôi có mặt, ông ta nói nếu ai có thể tìm được một người phụ nữ đẹp như Marilyne Monroe cho ông, ông ta sẽ cho một nửa tài sản…

Nghe đến đây, ngay cả Đậu Nguyệt Sanh cũng cảm thấy Lưu La Tứ không ổn, giọng nói y có phần cuồng loạn.

Nhưng Lưu La Tứ vẫn tiếp tục:

- Tôi ngay lập tức nghĩ đến cô của Ân Tư, trong mắt tôi, cô còn xinh đẹp hơn Marilyne Monroe.

Sau khi nói xong câu này, nét mặt y hiện lên sự luyến tiếc, tuy nhiên, với người khác nhìn lại có chút đáng sợ.

- Tôi đã suy nghĩ rằng có thể tôi thật sự có thể tìm được… Helder ngay lập tức tin ngay, ông ta nói nếu tôi có thể tìm được người phụ nữ này và làm cho nàng tự nguyện đi theo ông, ông ta sẽ cho tôi một trang viên. Nhưng tôi không cần nhà của ông ta, bởi vì tôi biết làm sao để trở thành người của Helder, tôi sẽ không nhặt trang viên nếu có được.

- Khi tôi đưa bức họa không đẹp bằng nàng, Helder nhìn thấy ngay lập tức mê mẩn. Tôi nói tôi chỉ cần tất cả lợi nhuận của 'khách sạn Meto', Helder liền đồng ý ngay, điều kiện chỉ cần tìm được người phụ nữ này, làm cho nàng cam tâm tình nguyện theo ông…

Bịch!

Diệp Mặc lại gõ mạnh vào bàn trà.

- Súc sinh, vừa rồi mày còn nói là vì chị Nhan mà kiếm tiền, giờ lại định đem cô ta tặng cho người khác, bại hoại…

Giọng nói tức giận của Diệp Mặc khiến Lưu La Tứ hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn hiểu rõ tình thế của mình. Đối mặt với sự phẫn nộ của Diệp Mặc, hắn kêu:

- Tôi chỉ muốn dựa vào Helder kiếm một khoản tiền, rồi từ từ thay thế ông ta, cuối cùng giết chết lão, để cháu tôi có thể nắm quyền sở hữu tài sản, tôi sẽ đưa cho cô của Ân Tư một cuộc sống hạnh phúc…

Câu nói tiếp theo, mặc dù hắn không nói ra nhưng Diệp Mặc và Đậu Nguyệt Sanh đều hiểu. Kẻ nhẫn nhịn và người tàn ác thực sự chính là Lưu La Tứ. Nếu kế hoạch của hắn thành công, ai mà biết Helder có thể bị hắn tính kế hay không?

Hơn nữa, một khi cháu hắn nắm trong tay phần lớn tài sản của Helder, lén lút xử lý Helder, Lưu La Tứ có thể trở thành tân 'hắc thủ' tại Mexika.

Quá nham hiểm, Đậu Nguyệt Sanh nhận ra rằng mình còn thua kém xa Lưu La Tứ. Có thể thấy từ lời nói của y, hắn rất yêu thương người phụ nữ ấy, nhưng vẫn không do dự để đánh cược, chỉ vì cuối cùng chiếm lấy cô.

- Trước tiên hãy xử lý tứ chi của hắn, rồi giết.

Diệp Mặc khoát tay ra hiệu Đậu Nguyệt Sanh, không muốn hỏi thêm gì về sự độc ác này.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện này kể về cuộc đối đầu giữa Diệp Mặc và những kẻ xấu. Khi Lưu La Tứ tiết lộ âm mưu của mình liên quan đến Ân Tư, Diệp Mặc đã có những quyết định tàn nhẫn để bảo vệ người mình yêu. Tình huống diễn ra căng thẳng, với sự phản bội và toan tính của nhân vật, hé lộ một thế giới đầy rẫy kẻ thù và sự tàn bạo. Cuối cùng, sự sống và cái chết của những nhân vật phụ thuộc vào những hành động quyết đoán của Diệp Mặc.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc thể hiện sức mạnh vượt trội khi dễ dàng ném Đậu Nguyệt Sanh, một nhân vật có quyền lực trong thế giới ngầm, vào thùng rác. Đậu Nguyệt Sanh, đang trong tình thế nguy hiểm, buộc phải xin lỗi Diệp Mặc để giữ mạng sống. Chương truyện tiết lộ những mối quan hệ phức tạp cùng âm mưu nhắm đến Ân Gia, trong khi Diệp Mặc quyết tâm bảo vệ những người thân yêu khỏi sự đe dọa. Tình hình trở nên căng thẳng khi Diệp Mặc yêu cầu sự xuất hiện của một nhân vật bí ẩn có tên Rose, gây sự tò mò về mục đích thật sự của cô ta.