Tiểu thư, công ty điện ảnh và truyền hình Hồng Kông của chúng tôi rất mạnh, với điều kiện của cô, cùng với sự trang điểm và quảng bá của chúng tôi, tôi có thể khẳng định cô sẽ nổi tiếng toàn cầu, thậm chí có thể sang Hollywood cũng không có gì là lạ...

Trong khi Diệp Mặc đứng cạnh Lạc Ảnh, một lão hói mập mạp vẫn không ngừng quảng cáo.

Rõ ràng ông ta muốn Lạc Ảnh tham gia vào ngành giải trí, Diệp Mặc cảm thấy khá buồn cười. Hắn đã ngăn cản lão mập nói chuyện tiếp:

- Không cần thiết, chúng tôi không có hứng thú với những gì ông đang nói. Xin hãy nhường chỗ.

- Đi thôi, Tố Tố, người như thế khắp nơi đều có, không cần phải để ý tới họ.

Diệp Mặc cầm đồ của Lạc Ảnh và kéo cô rời đi.

- Đợi đã, tôi không phải đang tìm kiếm ngôi sao, tôi là cổ đông của công ty điện ảnh và truyền hình Hồng Kông, bạn gái của anh là một tài năng, không đi vào ngành này thật sự là...

Lão mập không ngờ nhanh chóng chặn đường của Diệp Mặc.

Lạc Ảnh nhíu mày, cô không khỏi khó chịu với người này. Diệp Mặc liền dùng một tay đẩy lão hói ra xa, vừa khéo dừng bên thùng rác, làm rác rưởi đổ lên mặt ông ta.

Diệp Mặc không thể ngờ rằng, sau khi họ vừa rời đi, lão mập liền bò dậy, lau sạch rác trên mặt, rồi lấy điện thoại ra và gọi:

- Chú Thông, cháu vừa phát hiện một cô gái đẹp như tiên ở Cửu Đường, chắc chắn là đệ nhất mỹ nữ Hoa Hạ... đúng, đúng, chỉ cần cô ấy đồng ý gia nhập công ty của chúng ta, công ty sẽ nổi tiếng toàn cầu...

- Vương Sở, dẫn tôi đến chỗ các anh tụ tập nhé, đã lâu tôi chưa gặp Thi Tu.

Diệp Mặc kéo Lạc Ảnh tiến về phía Vương Sở. Vương Sở nhìn Lạc Ảnh bên cạnh Diệp Mặc, qua một lúc lâu mới tỉnh lại:

- Được, chúng ta đi thôi...

Trong lòng y cảm thấy rung động, cô gái đi cùng Diệp Mặc quá đẹp. Cô ấy là ai và có quan hệ gì với Diệp Mặc? Diệp Mặc đã có vị hôn thê là Ninh Khinh Tuyết, mỹ nhân đệ nhất Yến Kinh, thật khó tin rằng cô gái này là Ninh Khinh Tuyết? Không phải họ đã chia tay lâu rồi sao?

- Diệp Mặc, cô ấy là?

Vương Sở không nhịn được nữa, hỏi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Đây là vợ tôi, Lạc Ảnh. Tố Tố, đây là bạn học của tôi, Vương Sở.

Lạc Ảnh không thích nói chuyện với người lạ, chỉ gật đầu.

Cô gái đứng bên cạnh Vương Sở cũng ngẩn ngơ, trong lòng cô chưa bao giờ gặp một cô gái xinh đẹp như Lạc Ảnh. Diệp Mặc nhìn có vẻ bình thường, thậm chí không giống người có tiền, làm sao hắn có thể có cô gái tuyệt vời như vậy? Vốn đã thấy chút kiêu ngạo, giờ lại cảm thấy bị nghiền nát.

- Đi thôi, Thi Tu đã đến Cửu Đường bao lâu rồi?

Diệp Mặc biết chuyện của Lý Xuân Sinh, nếu Thi Tu đến đây có nghĩa là y không xa lạ với vụ án Dịch Cửu Hà.

- Tửu Thành 613 ở phía trước là chi nhánh của Yến Kinh. Thi Tu đã bảo chúng tôi đợi ở đó, y rất nhanh sẽ đến, nhưng tôi không biết y sẽ đến vào lúc nào.

Vương Sở chỉ về một khách sạn sang trọng gần đó.

- Vậy cùng đi nhé.

Diệp Mặc không lạ gì với Tửu Thành 613, đây là nơi tụ tập đứng số một hoặc hai tại Yến Kinh. Hơn nữa Tửu Thành 613 có chi nhánh ở khắp các thành phố lớn trên toàn quốc, nên Vương Sở chỉ cần nói tên là Diệp Mặc đã biết.

Vương Sở tiến gần Diệp Mặc, nhỏ giọng nói:

- Hình như lần này Thi Tu gặp phải phiền phức lớn, mặc dù chúng ta có ý định hỗ trợ y, nhưng đối phương rất mạnh, chỉ cần một cái vẫy tay cũng có thể diệt chúng ta. Nếu...

Diệp Mặc thầm lắc đầu. Hắn biết Vương Sở đang nghĩ gì, có lẽ y cảm thấy nếu hắn còn là người Diệp gia thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Diệp Mặc ít có dịp tiếp xúc với Vương Sở, nhưng cũng nghe Thi Tu nhắc đến vài lần. Vương Sở có thể xem là người nghĩa khí nhưng tuyệt đối không hy sinh lợi ích bản thân để giúp Thi Tu.

Hơn nữa, Diệp Mặc nghi ngờ mối quan hệ của họ, tuy Vương SởThi Tu có mối quan hệ thân thiết trong trường nhưng sau khi tốt nghiệp họ đã không còn liên lạc, sự gặp gỡ này có thể chỉ sau khi Thi Tu trở thành Chủ tịch huyện.

Tửu Thành 613, phòng sang trọng nhất là phòng 613, nhưng khả năng của Thi Tu không có cách nào vào được, vì vậy y chọn phòng 616, đối diện với 613. Đây là sự giúp đỡ từ bạn bè ở Cửu Đường.

Khi Vương SởDiệp Mặc đến phòng 616, chỉ có một gã tinh anh ngồi ở góc tường liếc nhìn Diệp Mặc, còn lại tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Lạc Ảnh. Thậm chí có hai người trong mắt còn toát ra vẻ thèm muốn, đang mơ về tâm tư của mình. Một cô gái xinh đẹp như vậy xuất hiện ở nơi này, họ chưa bao giờ được thấy.

Diệp Mặc thấy vậy trong lòng không vui, bạn bè của Thi Tu rốt cuộc là kiểu người gì, Lạc Ảnh rõ ràng ở bên cạnh mà hai người đó vẫn nhìn với ánh mắt như vậy.

Trong phòng đã có sáu người, thêm bốn người Diệp Mặc là mười người. Ngoại trừ Vương Sở, còn có hai người Diệp Mặc quen biết, cả hai đều học cùng trường đại học Ninh Hải, chỉ không cùng lớp.

- Xin chào, tôi là Tiết Quốc Dương, một người bạn thân của Thi Tu. Xin hỏi anh là ai?

Một người đàn ông có dáng tầm trung tiến đến, giơ tay chào Diệp Mặc.

Diệp Mặc đã nghe Thi Tu nhắc đến Tiết Quốc Dương, là bạn thân của y và cũng là bạn học cấp ba. Khi Diệp Mặc bước vào, y chỉ liếc Lạc Ảnh một cái, lập tức dời ánh mắt, là người đầu tiên đến chào hỏi hắn.

- Tôi là Diệp Mặc, bạn của Thi Tu.

Diệp Mặc đưa tay mỉm cười nói.

- A, anh chính là Diệp Mặc, tôi đã nghe thấy đại danh của anh nhiều lần.

Trong mắt Tiết Quốc Dương lộ ra niềm vui, vẻ vui mừng từ tâm trí. Thi Tu đã nói với y rằng nếu Diệp Mặc đến đây, có thể giúp đỡ một chút, còn những người khác thì rất khó.

Diệp Mặc và y bắt tay:

- Thi Tu và tôi là bạn bè, anh gọi tôi là Diệp Mặc thôi.

- Được, Diệp Mặc, tôi sẽ không khách khí nữa.

Tiết Quốc Dương rất cởi mở. Vì y coi trọng Diệp Mặc, nên những người còn lại cũng đứng lên chào hỏi hắn. Diệp Mặc mới hiểu ra rằng, trong số sáu người, ngoài hai cô gái đi theo bạn bè của họ đến thì ba người còn lại đều là bạn học hoặc đồng hương của Thi Tu.

Tiết Quốc Dương là một trưởng đồn công an của Hà Phong, hai người kia làm việc ở Cửu Đường, còn một người mở công ty ngoại thương ở Cửu Đường tên là Mi Phương. Người có vóc dáng cao nhất tên Lưu Á Hoa, công tác ở viện kiểm sát Cửu Đường, còn Bạch Hữu Hỉ người lớn tuổi nhất, trên ba mươi nhưng không nói về nghề nghiệp.

- Thi Tu hẹn chúng ta đến đây, tại sao chưa thấy y tới?

Lưu Á Hoa thấy người đã đến khá đủ nhưng Thi Tu vẫn chưa xuất hiện, tỏ ý không hài lòng.

- Ai biết được, Tiết Quốc Dương, rốt cuộc Thi Tu có chuyện gì?

Bạch Hữu Hỉ cũng đồng tình nói.

Diệp Mặc thầm cười lạnh, hắn vừa nghe hai người đã biết họ không có khả năng giúp đỡ gì cả.

- Được rồi, tôi sẽ nói thật với mọi người.

Tiết Quốc Dương nhìn Diệp Mặc, dường như có chút lo lắng, vì chỉ có y biết năng lượng của Diệp Mặc là lớn nhất, nhưng lớn như thế nào y cũng không rõ.

- Thi Tu gần đây gặp phải một số phiền phức, vụ án di sản ở Cửu Đường, chắc các anh cũng biết. Vụ này liên quan đến Bí thư Thành ủy của Hà Phong, Thi Tu có được vị trí Chủ tịch huyện, Bí thư Xuân Sinh đã tốn nhiều sức lực...

Tiết Quốc Dương chưa nói xong đã bị Bạch Hữu Hỉ cắt lời:

- Quốc Dương, chúng tôi chỉ là những người nhỏ bé, chẳng có khả năng xử lý loại chuyện này. Thi Tu hẹn chúng ta đến giúp đỡ, như vậy chẳng có khác gì làm mất mặt sao?

- Bạch Hữu Hỉ, sao anh lại nói như vậy? Thi Tu lúc còn làm Chủ tịch huyện đã giúp anh bao nhiêu? Anh vẫn là đồng hương của Thi Tu, giờ còn chưa được nhờ gì mà đã kêu ca, thật là quá bạc tình.

Tiết Quốc Dương có chút tức giận. Y biết Bạch Hữu Hỉ nói như vậy chắc chắn do biết tình hình của bí thư Xuân Sinh không tốt.

- Được rồi, đừng cãi nhau nữa, mặc dù Hữu Hỉ nói có hơi khó nghe nhưng cũng là sự thật. Đối phó với nhân vật lớn thế này tuy có vấn đề nhỏ, nhưng vẫn có khả năng giải quyết. Nếu không, Quốc Dương hãy nói rõ kế hoạch, chúng ta xem có thể giúp gì.

Mi Phương thấy mọi người cãi nhau vội vàng đứng lên nói.

Diệp Mặc thầm nghĩ rằng Thi Tu quả thực không có cách nào, ngoại trừ Tiết Quốc Dương thật lòng muốn hỗ trợ, những người còn lại rõ ràng chỉ là lấy lệ.

Khi mọi người còn đang tranh cãi, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Thi Tu vội vã bước vào, trên mặt còn in vài vết tay.

- Mọi người mau đi, tôi bị bọn xã hội đen đuổi theo, mau lên…

Thi Tu đang nói dở thì dừng lại, nhìn thấy Diệp Mặc.

- Diệp Mặc, sao anh lại đến đây?

Y cảm thấy trong lòng an tâm. Việc y gọi vài người bạn đến hỗ trợ vốn chỉ là không có cách nào xử lý. Y chỉ muốn tìm những người bạn này để điều tra một việc, chưa bao giờ nghĩ đến việc thông qua họ cứu Lý Xuân Sinh.

Diệp Mặc tiến tới, vỗ vai Thi Tu, nói:

- Đừng vội, có chuyện gì thì từ từ nói, không việc gì phải lo.

- Xin lỗi, mỗi lần đều làm phiền anh, khiến anh lo lắng.

Thi Tu buồn bã nói.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Đừng nói như vậy, chúng ta là bạn bè, sau này tôi có việc anh cũng có thể giúp tôi.

Mắt Thi Tu có chút ươn ướt, y vốn gọi mười mấy người bạn đến, nhưng chỉ có vài người đến, mà Diệp Mặc luôn là người xuất hiện vào lúc y khó khăn nhất. Nếu Diệp Mặc có sự việc, tuy y muốn giúp nhưng nhất định không thể. Diệp Mặc nói như vậy, chỉ muốn y yên tâm hơn.

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Mặc và Lạc Ảnh đối diện với một lão hói mập mạp đang muốn dụ dỗ Lạc Ảnh vào ngành điện ảnh. Diệp Mặc quyết tâm bảo vệ Lạc Ảnh khỏi những quấy rối từ ông ta. Sau đó, họ gặp Vương Sở và một nhóm bạn bè của Thi Tu, người đang gặp rắc rối lớn. Trong khi Thi Tu tìm kiếm sự giúp đỡ, Diệp Mặc thể hiện sự ủng hộ và tình bạn chân thành, bất chấp những thử thách mà họ phải đối mặt.