Diệp Mặc chợt cảm thấy lời nói của Khổng Lại Vũ ẩn chứa thông điệp gì đó mà hắn chưa kịp nắm bắt. Thấy Diệp Mặc im lặng, Khổng Lại Vũ thêm vào một câu:

- Nếu tôi không nhầm, anh họ Diệp đúng không? Người đứng sau lưng anh có phải là Chủ tịch huyện từ Hà Phong không? Nếu anh không phiền, tôi có thể gọi anh là Diệp thiếu gia được không?

Khổng Lại Vũ nói với giọng điềm tĩnh, dường như không có ý gì bất thường khi gặp Diệp Mặc. Hắn nhanh chóng gọi Diệp Mặc là Diệp thiếu gia mà không đợi Diệp Mặc phản ứng, đồng thời vẻ mặt gã không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự quen biết với hai gã bảo vệ mà Diệp Mặc đã hạ gục. Chỉ có trong lòng gã biết, nếu đối diện thật sự là Diệp Mặc, gã không phải là đối thủ của hắn. Gã không thể ngờ rằng sẽ gặp Diệp Mặc ở đây.

Cuối cùng Diệp Mặc cũng hiểu ý nghĩa trong câu nói đầu tiên của Khổng Lại Vũ. Những người tu luyện Cổ Võ thường không quan tâm đến việc nghiên cứu vũ khí, nhưng Khổng Lại Vũ đã đạt đến cấp độ Địa cấp cao. Điều này cho thấy gã đã bắt đầu tu luyện từ rất sớm. Tuy nhiên, gã lại biết đến khẩu súng lục 64, điều này thật sự không bình thường.

Từ những lời nói của Khổng Lại Vũ, Diệp Mặc cảm nhận rằng gã không có ý định hỏi ý kiến của mình. Diệp Mặc cũng nhận ra suy nghĩ ban đầu của mình có chỗ sai, Khổng Lại Vũ có thể không phải là tay sai của Đới Hằng; chí ít, gã cũng không kém phần nào so với Đới Hằng.

Không thèm để ý tới Khổng Lại Vũ, Diệp Mặc quay sang Đới Hằng và nói:

- Vụ án của tập đoàn Cửu Hà là do mày gây ra đúng không? Vụ Lý Xuân Sinh cũng do mày làm ra phải không?

- Ha ha.

Đới Hằng cười lớn nhưng ngay sau đó, y lập tức lạnh lùng nhìn Diệp Mặc và nói:

- Thì ra mày là Diệp Mặc. Nhà họ Khâu sợ mày, nhà họ Tống cũng sợ mày, nhưng Đới Hằng tao thì không. Diệp Mặc, mày có chút quyền lực ở Dược phẩm Lạc Nguyệt, nhưng cho dù mày có gọi Hư Nguyệt Hoa tới thì đã sao? Đúng, những chuyện đó là do tao làm, vậy thì có vấn đề gì?

Diệp Mặc hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra. Những kẻ biết hắn là người đứng đầu Dược phẩm Lạc Nguyệt không nhiều. Từ trước đến giờ, Lạc Nguyệt đều do Hư Nguyệt Hoa, Úc Diệu Đồng và Tàng Gia Nghiêm quyết định. Hơn nữa, Hư Nguyệt Hoa vẫn còn là thành chủ. Diệp Mặc về cơ bản không phải quản lý bất kỳ việc gì, thậm chí trong các vấn đề xây dựng, hắn cũng chỉ đưa ra vài lời góp ý.

Việc Đới Hằng coi hắn là người đứng đầu Dược phẩm Lạc Nguyệt cũng không có gì lạ, điều này cho thấy Hàn Tại Tân vẫn chưa tiết lộ tất cả mọi chuyện về hắn. Diệp Mặc tin rằng Hàn Tại Tân đã biết rõ lai lịch của hắn. Nếu Đới Hằng không biết Diệp Mặc chính là chủ nhân đích thực của Lạc Nguyệt Thành thì chắc chắn người nhà họ Đới cũng không hay biết.

Diệp Mặc xoay cây súng lục trong tay và bình thản nói:

- Mày đưa Lỗ Linh, Dịch Nghiên Nghiên và Dịch Tiểu Điệp ra ngay!

Đới Hằng liếc nhanh về phía Khổng Lại Vũ, Diệp Mặc hiểu ý y là muốn Khổng Lại Vũ đề phòng. Khổng Lại Vũ khẽ gật đầu, không lộ chút gì, trong lòng thầm cười lạnh. Đới Hằng rõ ràng đang tìm đến chỗ chết khi bắt gã phải ngăn Diệp Mặc. Mặc dù y cũng muốn đánh nhau với Diệp Mặc nhưng không dám mạo hiểm. Y phải đợi An Ân Đức tới, sự sống chết của Đới Hằng không liên quan gì đến gã.

Đới Hằng thấy Khổng Lại Vũ gật đầu thì bình tĩnh hơn. Gã khinh khỉnh nói:

- Mày rất thông minh, biết ba người Lỗ Linh do tao bắt. Nhưng tiếc là, chuyện Lý Xuân Sinh là do gã tự đâm đầu vào chỗ chết. Cho dù gã không đến Cửu Đường thì sao? Còn mày...

"BANG! BANG!" Hai tiếng súng vang lên, hai đầu gối của Đới Hằng bắn ra máu, khiến y phải quỳ xuống đất.

Y hoảng hốt nhìn hai đầu gối đã bị bắn nát, thậm chí quên cả cơn đau. Nhưng chẳng mấy chốc, y đã lấy lại được tinh thần, nhìn Khổng Lại Vũ bằng ánh mắt đầy hận thù. Y không thể tin rằng Khổng Lại Vũ lại không cản được hai viên đạn đó. Đối với gã, những viên đạn đó chỉ như trò chơi, sao gã lại không cứu mình?

Đới Hằng thấy Khổng Lại Vũ cũng hoảng sợ không kém gì mình, mặt gã tái nhợt. Y không hiểu tại sao Diệp Mặc lại có thể bắn nhanh như vậy. Nhưng điều khiến gã khiếp sợ nhất không phải là tốc độ bắn mà là sát khí tỏa ra mỗi khi Diệp Mặc nổ súng, khiến gã cảm giác mình chỉ cần nhúc nhích một chút là sẽ chết.

Gã vốn nghĩ khoảng cách không quá xa, nhưng giờ đây gã nhận ra khoảng cách ấy lại vừa xa xôi. Trước đó gã định nếu Diệp Mặc bắn Đới Hằng thì sẽ ra tay ngăn cản, giờ gã mới biết bất luận Diệp Mặc bắn đi đâu gã cũng không thể cản được. Mồ hôi lạnh chảy ra như tắm. Nếu An Ân Đức không xuất hiện, chắc chắn gã sẽ bị Diệp Mặc hạ gục.

Khổng Lại Vũ đã rõ, tin tức mà gã nắm được quả nhiên không sai. Diệp Mặc đã tiến gần tới cảnh giới Tiên Thiên, gã không dám lên tiếng, chỉ nghĩ nhanh chóng báo tin cho đồng bọn đến hỗ trợ, nếu không kế hoạch này sẽ gặp khó khăn.

Thấy Khổng Lại Vũ bỗng nhiên mặt mày trở nên khó coi, Đới Hằng hiểu rằng y đã không còn là chỗ dựa.

- Khẩu súng trong tay tao còn một viên đạn. Nếu mày còn tiếp tục phung phí lời, viên đạn này sẽ xuyên vào trán mày.

Diệp Mặc nhìn khẩu súng trong tay, vẻ mặt không có gì là đùa cợt.

- Đới Hằng, mày mau đưa Lỗ Linh và hai con gái của cô ấy ra đây. Mày rất to gan, ai mới là người ra lệnh cho mày bắt bạn của Diệp thiếu gia hả? Mau lệnh An Ân Đức đưa mẹ con họ tới đây cho Diệp thiếu gia!

Khổng Lại Vũ bỗng lên giọng chỉ huy Đới Hằng.

Đới Hằng chợt rùng mình, trong lòng tràn đầy lo sợ. Dù Khổng Lại Vũ bề ngoài là vệ sĩ của y, nhưng trong tình huống nguy hiểm, gã hoàn toàn có thể bỏ mặc y. Y quen thói hống hách, nhưng việc gây rắc rối kiểu này thì coi như xong. Dù đã rõ lý do Khổng Lại Vũ muốn An Ân Đức tới, nhưng giờ y chỉ còn cách nghe theo. Y biết rất nhiều việc nhưng không nắm rõ bằng Khổng Lại Vũ.

Đới Hằng vốn định bắt ba mẹ con Lỗ Linh, ép họ trở thành "một gia đình" với mình. Tuy nhiên, kế hoạch này chưa kịp thực hiện thì đã bị bắn gãy đôi chân.

Cô gái xinh đẹp bên cạnh Đới Hằng đã bị sốc, không thể tin được những gì vừa diễn ra. Tình huống quá nhanh, cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy "ngọn núi" bên cạnh gục ngã.

Đới Hằng quên cả vết thương, run rẩy cầm điện thoại gọi cho An Ân Đức, yêu cầu đưa ba mẹ con Lỗ Linh đến Tửu Thành 613. Y vốn quen thói bá đạo, nhưng không ngờ trên đời vẫn có một người như Diệp Mặc.

Nhìn bộ dạng của Đới Hằng, Diệp Mặc hiểu rõ y chỉ là một con rối, địa vị còn không bằng Khổng Lại Vũ. Hắn không quan tâm đến suy nghĩ của hai kẻ kia nữa, nhưng lời cuối cùng của Khổng Lại Vũ khiến hắn phải cân nhắc: "Mau lệnh cho An Ân Đức đưa họ tới đây cho Diệp thiếu gia." Điều này có ý nghĩa gì? Có phải chỉ định một người đến hay không?

Mẹ con Lỗ Linh chưa tới thì đã có đám cảnh sát xông vào. Mặt đất đầy máu và xác chết, cảnh tượng khiến các cảnh sát hoảng hốt.

Khổng Lại Vũ vốn định đuổi bọn họ đi, nhưng Diệp Mặc đã đưa cho một tay cảnh sát giấy chứng nhận, bảo:

- Anh hãy đem những thi thể này đi, sau đó bắt tất cả mấy tên này lại.

Tên cảnh sát nghi ngờ liếc qua khẩu súng Diệp Mặc cầm trong tay, nhận tờ giấy và cúi đầu kính cẩn nói:

- Vâng.

Chỉ trong chốc lát, cảnh sát đến rồi đi mà chưa hỏi lý do Diệp Mặc phải giết người, đã đưa đi hết. Khổng Lại Vũ muốn biết ngoài thân phận chủ nhân của Dược phẩm Lạc Nguyệt, Diệp Mặc còn có thân phận gì nữa.

Thi Tu và những người bạn vẫn chưa rõ chuyện gì diễn ra. Tất cả mọi điều xảy ra trong phút chốc như một cơn mơ.

- Vương Sở, mấy người đi trước đi. Thi Tu ở lại là được rồi.

Diệp Mặc hiểu nhóm Vương Sở không giúp ích được gì, nên cho họ rời đi trước.

Vương Sở đáp một tiếng và ra hiệu chào tạm biệt Thi Tu. Những người bạn khác của Thi Tu không dám nói gì mà lập tức chạy đi, để lại chỉ còn Thi Tu và Tiết Quốc Dương. Lạc Ảnh không bận tâm đến điều này, trong lòng cô chỉ có Diệp Mặc. Diệp Mặc đi đâu cô cũng theo đó.

Khổng Lại Vũ kéo Đới Hằng vào phòng Diệp Mặc, Dịch Lan cũng theo sau, mang vẻ mặt hoảng sợ. Nhan sắc tuyệt mỹ của Lạc Ảnh làm cô cảm thấy thấp kém trước đối thủ lần đầu tiên, nhưng hành động giết người dứt khoát của Diệp Mặc đã khiến cô khiếp sợ. Cô không hiểu rõ vì sao cả Đới gia cũng dám động vào người như Diệp Mặc.

- Diệp thiếu gia, lần này chúng tôi thật sự không có ý làm khó ngài. Vì Đới gia và Khâu gia liên thủ đối phó với Lý gia, mà Diệp gia ở Yến Kinh cũng gia nhập Đới gia, nên có gì mạo phạm mong ngài lượng thứ...

Lời nói của Khổng Lại Vũ rất khách khí, có vẻ chân thành. Thậm chí, những thông tin cơ mật cũng không hề giấu diếm. Việc gã nhắc đến Diệp gia gia nhập Đới gia rõ ràng là để thể hiện lập trường.

Diệp Mặc không quan tâm đến những cuộc đấu tranh quyền lực này. Hắn cười thản nhiên nói:

- Khổng tiên sinh, anh đã luyện đến Địa cấp cao, lai lịch hẳn không tầm thường. Ngoài Trương Chi Hối của Trương gia ra, tôi thực sự không biết có gia tộc nào ở Hoa Hạ đạt đến Địa cấp cao. Anh là người Đới gia sao?

Đồng tử của Khổng Lại Vũ co lại, gã không ngờ Diệp Mặc có thể thấy được tu vi của mình, điều này khiến gã hoang mang và kinh hãi. Nếu gã và Diệp Mặc từng giao đấu mà Diệp Mặc nhận ra tu vi của gã thì cũng không có gì lạ, song hai người chưa từng động thủ thì Diệp Mặc sao có thể nhận ra? Chẳng lẽ hắn đã thực sự đột phá rào cản của võ giả đạt đến Tiên Thiên?

Không đợi Khổng Lại Vũ trả lời, Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Khổng tiên sinh chắc hẳn không phải là người của Đới gia? Nói rõ hơn một chút, anh căn bản không phải người Hoa Hạ đúng không?

- Cách hành sự của Khổng tiên sinh làm tôi cảm thấy quen quen, nghe nói có một tổ chức mang tên "Bắc Sa..."

Ngón tay Khổng Lại Vũ run lên, chén trà trong tay rơi xuống. Bắc Sa và Diệp Mặc có mối thù không đội trời chung, gã biết Diệp Mặc rất lợi hại, mặc dù Diệp Mặc không nổ súng với Đới Hằng, nhưng chỉ cần hắn còn ở đây gã phải tìm mọi cách gọi An Ân Đức tới. Gã không thể hiểu vì sao Diệp Mặc lại nhận ra gã thuộc về Bắc Sa.

Diệp Mặc không để ý đến sự thất thểu của Khổng Lại Vũ lúc này. Tâm trí hắn đang tập trung vào cánh cửa của "Tửu Thành 613". Một người đàn ông da trắng, vóc dáng gầy gò từ từ bước vào.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc đối diện với Đới Hằng và Khổng Lại Vũ, những kẻ có âm mưu bắt Lỗ Linh và hai con gái của cô. Khổng Lại Vũ, mặc dù thể hiện thái độ khách khí, thực sự đang lo lắng trước sức mạnh của Diệp Mặc. Khi Đới Hằng thú nhận trách nhiệm về các vụ án, Diệp Mặc không ngần ngại thể hiện quyền lực của mình, bắn gục hắn trong tích tắc. Đám đông hoảng loạn khi cảnh sát xuất hiện, khiến tình thế càng thêm căng thẳng và rắc rối cho các nhân vật chính.

Tóm tắt chương trước:

Chương này miêu tả cuộc đối đầu kịch tính giữa Diệp Mặc và nhóm đàn em của gã trưởng nhóm da đen. Khi Diệp Mặc nổ súng giết người, tất cả mọi người đều bị sốc. Mặc dù rất nguy hiểm, Diệp Mặc bình tĩnh và lạnh lùng, khiến đối thủ phải sợ hãi. Sự xuất hiện của Khổng Lại Vũ và hai vệ sĩ càng làm tình hình thêm căng thẳng, khi Diệp Mặc phải dùng đến súng để khẳng định quyền lực của mình. Cuộc chiến không chỉ diễn ra giữa thân phận mà còn là một cuộc đấu trí thực sự.