An Chỉ Kỳ thận trọng gật đầu:
- Đúng vậy, hiện tại tôi khẳng định là gã. Ngoài những điều này, tôi còn có một cảm giác mãnh liệt rằng người đó chính là gã. Hơn nữa, tôi cảm thấy gã đã nghi ngờ tôi. Gã có mối quan hệ thân thiết với bạn trai của Phó Lệ, Trần Quảng, nên chúng tôi cũng có chút quen biết, nhưng cho tới bây giờ gã chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với chúng tôi. Tuy nhiên, từ sau khi giáo sư Quản chết, gã thường xuyên xuất hiện ở gần chúng tôi. Cuộc chuyện ở Nam Cực hôm đó cũng do gã chủ động.
Diệp Mặc trở nên trầm mặc. Nếu kỹ thuật của Đông Phương Vượng lợi hại như vậy, thì một khi gã xâm nhập vào trang web của Lạc Nguyệt, kết quả sẽ rất nghiêm trọng. Mặc dù lần trước hắn đã bảo Hư Nguyệt Hoa nhắc nhở Diệp Tinh về vấn đề này, nhưng hắn không dám chắc chắn. Ít nhất, một điều tốt là mạng lưới của chính phủ và căn cứ quân sự của Lạc Nguyệt hiện tại không kết nối với mạng lưới bên ngoài. Nhưng vẫn phải cẩn thận, không thể để cho người khác thông qua thiết bị không dây liên kết với Lạc Nguyệt.
Một lát sau, An Chỉ Kỳ再次主动 nói:
- Tôi xác nhận chuyện này có liên quan tới Đông Phương Vượng. Một lần, khi ăn cơm ở căng tin, gã đã chủ động hỏi tôi cảm giác của tôi về việc ngân hàng Thụy Sĩ đột nhiên chuyển đi năm trăm triệu bảng Anh. Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng do đã có nghi ngờ với gã nên tôi chỉ nói: "Đó không phải tiền của quốc gia chúng ta, tôi cũng không muốn nghĩ về nó."
- Lúc đó vẻ mặt của gã ra sao?
Diệp Mặc bỗng nhiên ngắt lời hỏi.
An Chỉ Kỳ suy nghĩ một hồi mới trả lời:
- Gã chỉ cười mỉm, còn mời tôi đi ăn tối. Nhưng vì tôi có chút sợ hãi với gã, nên không ngờ lại đồng ý. May mà sau khi ăn xong, gã đưa tôi trở về mà không nói gì thêm. Nghĩ lại chuyện đó tôi vẫn còn cảm thấy sợ. Tôi thực sự không muốn ở cùng gã, nhưng tôi phải cố nén cảm giác đó. Mỗi lần cùng gã và nhóm Trần Quảng, tôi đều phải trò chuyện như không có gì xảy ra.
Diệp Mặc mỉm cười:
- An Chỉ Kỳ, tôi tin những gì cô nói là thật. Chỉ là tôi không hiểu, nếu Đông Phương Vượng thích giết người như vậy, tại sao lại không giết cô?
- Anh nói gì vậy?
Vẻ mặt An Chỉ Kỳ có phần khó hiểu nhìn Diệp Mặc. Cô không biết vì sao Diệp Mặc lại nói như vậy.
Diệp Mặc bình thản trả lời:
- Nếu tôi không nhầm, Đông Phương Vượng đã sớm bắt đầu nghi ngờ cô. Gã đã giết người sinh viên nhặt chiếc máy tính xách tay của cô chỉ để cảnh cáo cô, chứ không phải để diệt khẩu.
- Cái gì?
An Chỉ Kỳ kinh hãi đến há hốc miệng. Cô vẫn giữ thái độ rất tốt với gã, tại sao Đông Phương Vượng lại phát hiện ra?
Diệp Mặc không để ý nhiều đến An Chỉ Kỳ nữa, tiếp tục nói:
- Mặc dù tôi không rõ tại sao Đông Phương Vượng không giết cô, nhưng tôi chắc chắn gã đã biết cô nghi ngờ gã. Đầu tiên, giáo sư Quản và cô là người quen từ lâu, những người vào blog của ông ấy cũng hẳn là những người quen biết. Điều này đã khiến gã nghi ngờ. Đương nhiên không phải chỉ có điều đó, mà sao cô lại vào blog của giáo sư Quản lần đầu bằng máy tính ở nhà? Tôi tin gã chắc chắn có thể tra ra được. Nếu mọi việc không thể khẳng định được, thì việc gã hỏi cô về ngân hàng cho thấy gã đã biết chính là cô.
- Không thể nào. Máy tính ở nhà tôi mới mua không lâu và tôi chưa từng mở nó lên. Tôi chỉ toàn dùng máy tính xách tay thôi.
An Chỉ Kỳ khẳng định phủ nhận.
- Có thể gã đã biết cô có máy tính ở nhà thì sao?
Diệp Mặc lập tức nói.
An Chỉ Kỳ lắc đầu. Lần này cô không trả lời. Cô cho rằng khả năng mà Diệp Mặc nói không cao lắm. Cô chưa bao giờ sử dụng máy tính trong phòng để liên lạc với người khác, nên Đông Phương Vượng sẽ không biết đâu.
- Đừng bàn về chuyện này nữa. Thực ra tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Đông Phương Vượng. Đây là sông Yến Thủy, cô chưa từng đến nhà Đông Phương Vượng, vậy làm sao tìm được?
Diệp Mặc khoát tay nói. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác đã gần hai giờ trôi qua.
Trong lòng Diệp Mặc vẫn đang suy nghĩ rằng, nếu Đông Phương Vượng không gây sự với hắn thì thôi, nhưng nếu đã chọc vào hắn thì đừng trách hắn không khách khí.
- Chờ một chút. Tôi còn một việc chưa nói cho anh biết.
An Chỉ Kỳ đột nhiên nói.
- Ồ, chuyện gì vậy?
Diệp Mặc hỏi.
An Chỉ Kỳ tiếp lời:
- Lần trước sáu người chúng tôi và đoàn du lịch đã cùng đi đến Nam Cực. Nơi chúng tôi cắm trại anh cũng đã thấy rồi. Thật ra người lên đầu tiên chính là Đông Phương Vượng, gã đeo một chiếc túi màu xanh da trời lên núi. Nhưng sau khi gã xuống núi, tôi không thấy chiếc túi màu xanh da trời đó nữa. Sau đó chúng tôi cũng không nghe gã nhắc gì về nó. Tôi thậm chí nghi ngờ gã có cố ý để chiếc túi đó lại trên núi. Dù Trần Quảng và nhóm Vu Tiểu Đông không chú ý chuyện này, nhưng tôi luôn để ý đến gã nên đã thấy được.
Diệp Mặc gật đầu. Hắn quyết định sau khi trở về Lạc Nguyệt, phải đến ngọn núi đó xem sao.
Chẳng biết An Chỉ Kỳ nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên có chút không thoải mái. Diệp Mặc cảm nhận được sự lo lắng của cô, thậm chí còn có chút bất an.
- Cô đang lo lắng rằng Đông Phương Vượng sẽ tìm cô sao?
Diệp Mặc hỏi.
An Chỉ Kỳ gật đầu:
- Tôi không tin gã đã nghi ngờ tôi, nhưng anh nói cũng đúng. Nếu gã nghi ngờ tôi thì phải làm sao bây giờ?
Diệp Mặc còn chưa kịp trả lời An Chỉ Kỳ, thì thần thức của hắn đã quét tới một ngôi nhà ngói rất bình thường. Ngôi nhà có một sân nhỏ, bên trong có hai phòng ngủ, nhưng không có ai trong đó. Trong một phòng ngủ, Diệp Mặc phát hiện ra một cái ba lô lớn. Hắn đã thấy cái ba lô này, chính là cái ba lô Đông Phương Vượng mang theo khi ở Nam Cực.
- Tôi đã tìm được nhà gã. Cô đi theo tôi.
Diệp Mặc nói rồi trực tiếp đi về phía nhà Đông Phương Vượng.
Trong nhà không có ai, cả Đông Phương Vượng cũng như mẹ của gã đều vắng mặt. Hơn nữa căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Diệp Mặc dẫn An Chỉ Kỳ vào phòng của Đông Phương Vượng. Vừa bước vào phòng, thần thức of hắn đã phát hiện một chiếc máy camera rất nhỏ trong phòng. Trong lòng hắn lập tức hiểu rõ, Đông Phương Vượng quả nhiên không phải là người bình thường. Bất kể quan hệ giữa gã và hai người anh trai như thế nào, Đông Phương Vượng vẫn là một người có tham vọng. Gã rất có trật tự và kế hoạch trong mọi việc, hơn nữa thích kiểm soát mọi thứ trong tay mình.
An Chỉ Kỳ bước vào căn phòng, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Khi cô định nói Đông Phương Vượng không có ở đây và chuẩn bị rời đi, trong phòng bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
- Anh quả nhiên sẽ không bỏ qua tôi. Tôi biết anh là ai. Tôi không muốn trở thành kẻ thù của anh, cũng không thể đấu lại anh, vậy nên tôi từng bỏ qua cho anh. An Chỉ Kỳ, không ngờ cô lại dẫn người khác đến nhà tôi. Cô, cô...
Giọng điệu của Đông Phương Vượng lúc đầu rất bình tĩnh, nhưng khi nhắc đến An Chỉ Kỳ, cảm xúc của gã đột nhiên trở nên kích động, thậm chí không thể nói trọn câu.
An Chỉ Kỳ cảm thấy cả người nổi da gà. Cô liếc nhìn xung quanh, theo bản năng tiến sát lại gần Diệp Mặc.
Diệp Mặc im lặng, hắn nghĩ rằng Đông Phương Vượng quả nhiên đã đoán ra mình sẽ tìm gã, và không ngờ đã chuẩn bị trước. Hơn nữa, nghe gã nói, gã đã biết thân phận của hắn. Đây rõ ràng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, một người có khả năng dự đoán trước mọi chuyện thì chắc chắn là một kẻ đáng sợ.
- Tôi đưa anh Diệp đến, có liên quan gì đến anh...
An Chỉ Kỳ run rẩy trả lời.
- An Chỉ Kỳ, tôi biết cô nghi ngờ tôi, nhưng tôi không giết cô. Tôi đã nghĩ rằng cô có thiện cảm với tôi. Cũng bởi vì tôi thích cô, mà cô cũng chưa bao giờ tỏ ra ghét bỏ tôi. Ngày đó tôi mời cô đi ăn, cô thậm chí không cần suy nghĩ đã đồng ý. Mỗi lần tôi và nhóm Trần Quảng ở cạnh nhau, cô đều không tránh mặt. Nhưng tại sao hôm nay cô lại dẫn người khác đến nhà tôi? Tại sao? Cuối cùng là vì sao?
Giọng nói của Đông Phương Vượng chứa đầy thất vọng, thậm chí có chút run rẩy và kích động.
Lúc này, Diệp Mặc mới nhận ra An Chỉ Kỳ là người mà Đông Phương Vượng đã để ý. Dù là một người thông minh như Đông Phương Vượng nhưng trong lĩnh vực tình cảm lại không thể nhận ra. Nếu chỉ số cảm xúc của gã cao hơn một chút, có lẽ gã đã phát hiện ra rằng tình cảm của An Chỉ Kỳ đối với gã không phải thiện cảm mà là sự sợ hãi.
Nghe Đông Phương Vượng thổ lộ, toàn thân An Chỉ Kỳ bỗng rùng mình. Cô không thể tưởng tượng được rằng tên biến thái này lại yêu mình. Cô nhận ra Đông Phương Vượng chắc chắn đã gắn camera trong này. Cô không ngờ những gì Diệp Mặc nói lại là sự thật. Đông Phương Vượng thật sự biết cô đã vào blog của giáo sư Quản và rằng cô đã nghi ngờ gã.
Diệp Mặc vỗ vỗ vai An Chỉ Kỳ nói:
- Không cần phải sợ những người biến thái như gã. Đừng lo lắng.
Có lẽ được Diệp Mặc động viên, hoặc là nghĩ đến điều gì, An Chỉ Kỳ đột nhiên chỉ vào loa phát thanh và mắng:
- Đông Phương Vượng, anh là kẻ cặn bã. Kỹ thuật máy tính của anh giỏi thế, nếu anh muốn giáo sư Quản không phát hiện ra hành động của mình, tôi tin anh có thể làm được. Nhưng sao anh lại giết giáo sư Quản? Anh có dám nói mình không phải là người đã giết ông ấy không?
- Đúng. Tôi chính là người đã giết ông ta, nhưng không phải vì ông ta phát hiện ra hành động của tôi như cô suy đoán. Tôi sử dụng máy tính của ông ta làm cầu nối, ông ta không hề biết gì. Bất kỳ ai cũng sẽ không biết. Máy tính của ông ta chỉ là một trong nhiều cầu nối mà thôi. Tôi giết ông ta không phải vì lý do đó, mà bởi vì tôi yêu cô. Và ông ta, một con cóc mỗi ngày còn hỏi này hỏi nọ với cô, tôi nhìn mà đã muốn giết ông ta. Tôi biết cô nghi ngờ tôi. Đúng, chính như cô nghĩ. Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm. Tôi không giết cô, bởi vì tôi yêu cô. Dù tôi chưa bao giờ thổ lộ với cô, trong lòng tôi đã xem cô là nữ vương...
Giọng nói của Đông Phương Vượng tiếp tục vang lên. Gã càng ngày càng kích động, dường như hận không thể móc tim mình ra cho An Chỉ Kỳ thấy.
- Tôi nhổ vào. Anh đừng khiến tôi thấy buồn nôn nữa...
An Chỉ Kỳ bỗng nhiên phì một tiếng đầy khinh miệt. Dường như cô nghĩ đến điều gì, bỗng ôm lấy cổ Diệp Mặc và trực tiếp hôn lên môi hắn.
Diệp Mặc ngay lập tức nhận ra ý định của An Chỉ Kỳ. Hắn vừa định nói thì An Chỉ Kỳ đã buông hắn ra và nói:
- Tôi sẽ thích anh. Anh cũng đừng ghét bỏ tôi...
Loa trong phòng vang lên một tiếng gầm đầy giận dữ. Hắn thậm chí nghe thấy có thứ gì đó bị ném vỡ. Hắn không khỏi lắc đầu. Đông Phương Vượng này thật sự thích An Chỉ Kỳ, nhưng An Chỉ Kỳ đã sử dụng một chiêu này để khiến gã bị sốc. Chỉ có điều, như vậy, thù hận của Đông Phương Vượng đối với hắn có lẽ sẽ càng sâu sắc hơn.
Trong chương này, An Chỉ Kỳ và Diệp Mặc điều tra về Đông Phương Vượng, người có liên quan đến cái chết của giáo sư Quản. An Chỉ Kỳ bộc lộ nỗi sợ và những nghi ngờ của mình về Đông Phương Vượng, trong khi Diệp Mặc nhận định về khả năng của gã. Khi họ đến nhà của Đông Phương Vượng, sự thật bất ngờ về tình cảm của gã với An Chỉ Kỳ được phơi bày, dẫn đến tình huống căng thẳng khi Đông Phương Vượng thừa nhận đã giết giáo sư Quản vì ghen tuông và tình yêu.
Trong chương này, An Chỉ Kỳ tiết lộ cho Diệp Mặc về bí mật đáng ngờ của Đông Phương Vượng. Cô nghi ngờ rằng Đông Phương Vượng có khả năng vi tính xuất sắc. Sau sự kiện chuyển tiền lớn từ một ngân hàng Thụy Sĩ, An Chỉ Kỳ đặt câu hỏi về cái chết của giáo sư Quản, thầy cô và sự hiện diện của Đông Phương Vượng. Với những chi tiết tinh vi, An Chỉ Kỳ nghĩ rằng Đông Phương Vượng có thể đã lợi dụng máy tính của giáo sư để thực hiện hành vi phi pháp. Diệp Mặc cũng bắt đầu hoài nghi về khả năng của Đông Phương Vượng.