Diệp Mặc có chút ngạc nhiên rồi lập tức nói:

- Tôi đến đây là để giết người, bà còn cảm ơn tôi sao?

Giai Nhàn cười nhạt nói:

- Diệp thiếu hiệp đã đi qua Song Thạch Nhai để tìm đệ tử Lạc Huyên của môn hạ, lão phu nhân này cảm tạ Diệp thiếu hiệp cũng là vì điều đó.

Giờ Diệp Mặc mới ngộ ra, lúc đầu hắn đã để lại dấu chữ tại Song Thạch Nhai, có lẽ người của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng đã từng đi tìm Lạc Huyên.

- Lạc Huyên là bạn tôi, tôi tất nhiên phải đi tìm cô ấy.

Diệp Mặc buồn bã nói.

Giai Nhàn gật đầu nói:

- Những việc Giai Uấn làm thật sự quá đáng, bà ta lại dám động tay với đệ tử tâm đắc của môn phái, thật không thể chấp nhận.

Diệp Mặc cười nhạt nói:

- Giai Uấn này không chỉ giết rất nhiều bạn của tôi mà còn giết cả Lạc Nguyệt, truy đuổi đến nỗi Lạc Huyên suýt rơi xuống vách núi. Tôi nhất định phải tự tay giết bà ta.

Giai Nhàn thở dài, sau một hồi lâu mới lên tiếng:

- Tiếc rằng hài cốt của Lạc Nguyệt không còn, Lạc Mâu thì không rõ tung tích, Lạc Phi cũng lành ít dữ nhiều. Sư phụ của Lạc Huyên tìm kiếm ở Song Thạch Nhai vẫn chưa thấy quay về.

- Giai Nhàn sư thái, hôm nay tôi xin phép cáo từ, một thời gian nữa tôi sẽ lại đến.

Diệp Mặc vốn định giao thi thể của Lạc Nguyệt cho Giai Nhàn sư thái, nhưng hắn nhớ ra đã đồng ý với Lạc Nguyệt sẽ đi tới thôn Thạch Phong một chuyến nên quyết định sẽ tới thôn Thạch Phong trước. Còn về Lạc Phi, cô đã quen với cuộc sống ở Lạc Nguyệt, không cần phải nói thêm với Giai Nhàn sư thái, kẻo lại xảy ra sự cố. Diệp Mặc không đề cập gì tới ba cuốn Ní La Kinh, dù rằng hiện giờ biết có dùng được hay không, Lạc Huyên không có ở đây, hắn cũng không muốn giao ra. Nếu gặp được Lạc Huyên, hắn nhất định sẽ đưa cho cô ấy, nhưng muốn hắn đưa cho Từ Hàng Tĩnh Trai thì không thể.

Diệp Mặc không rõ Vân Tử Y đang ở đâu tại Đàn Thành. Hắn cũng chưa hỏi, chỉ biết là cô ấy đang ở Đàn Thành. Nhưng hắn nhận ra khả năng của Vân Tử Y, chỉ cần hắn đến Đàn Thành thì cô sẽ là người biết đầu tiên và sau đó sẽ đến tìm hắn.

Sau khi tới Đàn Thành, Diệp Mặc dùng thần thức tìm kiếm nhưng không thấy, nên vào một quán rượu để đợi Vân Tử Y và tiện thể ăn chút gì đó. Mặc dù Ẩn môn đã bị Diệp Mặc trừng phạt nặng nề nhưng Đàn Thành vẫn cực kỳ sầm uất, thậm chí những người bán hàng rong cũng dám bán hàng ở những con phố nhộn nhịp mà không thấy việc thu phí bán hàng. Nghe đồn rằng lần này Diệp Mặc tiêu diệt Ẩn môn là vì những hàng vỉa hè bị đệ tử của Thái Ất Môn cướp.

Tất nhiên không phải ai cũng nghĩ như vậy, nhưng nhiều lời bàn luận tại Đàn Thành chủ yếu xoay quanh nhân vật Diệp Mặc.

- Mọi người không biết đâu, anh họ tôi cũng từng sống ở núi Thần Châu, vị tiền bối Diệp Mặc ấy thực sự rất lợi hại. Anh ta chỉ cần tung một chưởng là đã hạ gục mười mấy cao thủ Tiên Thiên. Sau đó, chỉ cần thổi một hơi là phun ra ngọn lửa dài chừng mười trượng.

- Thôi đi, điều anh nói căn bản không đúng, thanh đao mà Diệp tiền bối sử dụng là hàn băng đao, anh ta vung một đao ra tức thì tất cả đều bị đông lạnh mà chết.

- Diệp tiền bối há có thể gọi là tiền bối? Thực ra Diệp Mặc còn rất trẻ, chỉ là trông có vẻ hung dữ mà thôi.

- Đúng vậy, tôi nghe nói anh ta cao gần hai mét. Anh ta chỉ cần khua tay một cái có thể bóp chết một người bình thường. Hơn nữa, nghe nói anh ta có quan hệ với một đạo cô của Từ Hàng Tĩnh Trai nên Từ Hàng Tĩnh Trai mới không ra tay.

Khi Diệp Mặc vừa bước vào quán rượu, rất nhiều thực khách đang bàn tán về những giai thoại liên quan đến hắn, cuối cùng câu chuyện đã được đưa ra bàn luận rằng Diệp Mặc một chưởng đánh chết tất cả người của Thái Ất Môn. Diệp Mặc nghe thấy những tin này thì không biết nói gì. Tự nhủ rằng sự phát triển của khoa học kỹ thuật thật sự rất quan trọng. Nếu mà có ti vi thì làm gì cần những người phán đoán như vậy. Một hơi phun ra ngọn lửa dài mười trượng à, mình không phải yêu thú cấp bảy chứ?

Chỉ có một số ít người thực sự biết rõ Diệp Mặc và từng chứng kiến được tài năng của hắn. Những việc này không liên quan tới họ nên họ cũng không cần phải ra mặt biện giải. Còn nếu không cẩn thận đắc tội với Diệp Mặc thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Vu Vũ Yến là người hiểu rõ tình hình. Dù Thượng Thanh Sơn và phái Côn Càn đã tặng nhiều tiền và dược liệu cho Diệp Mặc, nhưng nhiều đệ tử vẫn lo sợ Diệp Mặc có thể giết họ, nên họ liên tục thỉnh cầu được ra ngoài rèn luyện. Các đại môn phái cũng sợ Diệp Mặc không giữ chữ tín; với thủ đoạn của hắn, đông người cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Vu Vũ Yến là một trong những đệ tử ra ngoài rèn luyện, cô giống với những đệ tử khác của Thượng Thanh Sơn, đều rời khỏi Thượng Thanh Sơn để rèn luyện.

Khi đang ở trong quán rượu và nghe thấy những lời bàn tán này, Vũ Yến không khỏi thầm khinh bỉ. Cô rõ ràng biết Diệp Mặc trông như thế nào. Mỗi lần nhớ lại chuyện từng ngủ cùng một chiếc giường với Diệp Mặc, tim cô lại đập loạn, nếu như đêm đó cô thật sự theo ý Diệp Mặc, có lẽ bây giờ Vu Gia đã trở thành một gia tộc.

Nghĩ đến việc này, cô cảm thấy một chút hối hận, sớm biết Diệp Mặc lợi hại như vậy, cô đâu cần phải dựa vào anh em Thượng Thanh Sơn. Nhưng khi cô còn suy nghĩ vẩn vơ thì bất ngờ nhìn thấy Diệp Mặc bước vào quán rượu. Cô lập tức giật mình và theo bản năng cúi đầu xuống. Vì Diệp Mặc có thù oán với cô, cô không phải lần đầu gặp rắc rối với hắn.

Vu Vũ Yến càng nghĩ càng thấy khả năng này và không dám ngẩng đầu lên, lập tức tìm cách chuồn đi. Vừa bước vào quán rượu, Diệp Mặc cũng đã nhìn thấy Vu Vũ Yến, nhưng hắn rất ghét cô gái này, nên nếu ngồi chung quán, hắn cảm thấy cũng không ngon miệng.

Vì đã thấy Vu Vũ Yến ở trong quán rượu nên Diệp Mặc không tiếp tục ý định đợi Vân Tử Y nữa mà lập tức đi ra ngoài. Hắn rất nhanh đã tìm được Vân Tử Y tại phòng họp ở tòa nhà lớn của Thần Thương Hội, và ngay khi tìm thấy cô, hắn liền hiểu lý do tại sao Vân Tử Y cần sự giúp đỡ của mình. Ngay sau đó, hắn rời khỏi quán rượu.

Vu Vũ Yến đã nghĩ rất lâu, cuối cùng cô quyết định chủ động đi tìm Diệp Mặc. Cô đã cẩn thận tính toán, người như Diệp Mặc muốn giết cô thì dễ dàng như giết một con gà, hắn thậm chí không cần ra tay mà chỉ cần hô lên một tiếng thì sẽ có hàng loạt người tới mang đầu mình cho hắn.

Tiếp tục trốn nữa cũng không bằng tự đưa mình ra cửa. Dù gì thì sắc đẹp của Vu Vũ Yến cũng không kém. Biết đâu trong lúc nhất thời cảm động, hắn sẽ để cô ở lại cùng hắn một đêm thì chắc chắn mọi chuyện sẽ khác.

Nghĩ đến điều đó, Vu Vũ Yến thậm chí cảm thấy một chút kích động. Phú quý chỉ có từ trong gian khó mà ra, đàn ông không phải đều có mới nới cũ ư? Mục Tiểu Vận tuy xinh đẹp nhưng giờ đâu có ở bên cạnh Diệp Mặc chứ.

Nhưng khi cô ngẩng đầu lần thứ hai, thì không khỏi bất ngờ, rõ ràng cô thấy Diệp Mặc bước vào nhưng trong tích tắc đã không thấy hắn đâu nữa.

Trong phòng họp sang trọng nhất của tổng bộ Thần Thương Hội ở Đàn Thành, không những đèn đuốc sáng trưng mà còn có rất nhiều cao thủ. Ngoài Vân Tử Y và một lão già Tiên Thiên bên cạnh cô, còn có một cô gái tên Tiểu Linh. Nhưng sắc mặt của họ rất khó coi, và trong phòng họp ngoài ba người này ra thì còn có sáu nam ba nữ, trong số đó người tu vi cao nhất đã đạt đến Tiên Thiên. Đương nhiên Tiên Thiên của họ không thể so sánh với Tiên Thiên trong suy nghĩ của Ly Thành.

- Lệ Bái trưởng lão, ông cũng là trưởng lão Tiên Thiên của Thần Thương Hội, cha tôi ngày trước đối xử với ông không tệ, sao ông lại phản bội Thần Thương Hội như vậy? Ông bức tôi như thế ư?

Sắc mặt Vân Tử Y có chút khó coi nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.

Bị Vân Tử Y gọi là Lệ Bái trưởng lão, người đàn ông này thoạt nhìn không tới năm mươi tuổi nhưng thực tế đã ngoài sáu mươi. Nghe Vân Tử Y nói xong, ông ta liền nhíu mày.

Lệ Bái không trả lời, một người đàn ông trông cũng đẹp trai tỏ vẻ khinh thường nói:

- Tử Y, việc này có thể trách Lệ Bái đại ca sao? Cha cô đắc tội với Hải Thương Hội thì thôi đi, hà tất phải liên lụy chúng tôi? Hơn nữa, cho dù Thần Thương Hội không tới Hải Thương Hội thì kết quả cuối cùng cũng sẽ bị thâu tóm. Nếu biết thức thời mà đưa cho Hải Thương Hội, mọi người đều có lợi.

Người đàn ông này vừa nói xong thì lập tức có một người khác phụ họa theo:

- Đúng vậy, tuy Thần Thương Hội là do cha cô một tay gây dựng, nhưng có thể phát triển tới hôm nay cũng nhờ vào mồ hôi nước mắt của mọi người. Hải Thương Hội có lực lượng mạnh, đã vượt qua cả Thần Thương Hội rồi. Giờ chúng ta gia nhập Hải Thương Hội cũng là cơ hội của chúng ta. Nếu không, giỏi lắm trong vòng một hai năm Thần Thương Hội chúng ta cũng không tồn tại nổi.

Ông lão bên cạnh Vân Tử Y đột nhiên hừ một tiếng:

- Các người muốn cái gì? Mọi người đều đã có tính toán, trong lòng đều rõ rồi. Khi Thần Thương Hội vang danh Thần Châu, khi hội trưởng còn sống, sao các người không nói như vậy? Lúc đó các ngươi cũng đang kiếm tiền, vị trí cao, có thể kiếm được nhiều tiền. Giờ Thần Thương Hội gặp chuyện, các người lại muốn bán Thần Thương Hội, rồi sẵn sàng ủng hộ đối thủ của chúng ta. Không sai, các người góp sức cho Hải Thương Hội thì vẫn có thể làm trưởng lão, vẫn kiếm tiền. Còn Thần Thương Hội thì sao? Ta nhổ vào...

Vân Tử Y thở dài, ngăn ông lão nói tiếp, vì cô đã sớm biết những người này sẽ làm như vậy.

- Vân Đồng, ông đừng giả bộ thanh cao nữa. Tôi không tin những năm ở Thần Thương Hội mà ông kiếm được ít tiền hơn bọn ta. Hơn nữa, kiếm một chút tiền cũng là nhờ vào nỗ lực của chúng tôi. Hiện giờ chúng tôi đang giúp Thần Thương Hội, còn ông đang làm gì?

Lão già bên cạnh Vân Tử Y vừa nói xong thì một người đàn ông xấu xí đứng lên phản bác.

Với những loại người không biết xấu hổ này, Vân Tử Y không kìm nổi nữa, đứng lên, tức giận nói:

- Trữ Dị Sanh, ông câm mồm! Đừng cho rằng tôi không biết âm mưu của ông. Cha tôi làm sao bị thương? Còn nữa, ai đã sai người đánh lén tôi? Đê tiện vô liêm sỉ... Chẳng lẽ ông dám nói ông và phái Hải Thương không câu kết với nhau?

- Ha ha, lời này thật khó nghe quá, sao có thể nói là câu kết chứ? Đây gọi là hợp tác.

Ngay lúc đó, cửa của phòng họp tự động mở, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chậm rãi bước vào, sau lưng còn có hai người trung niên đầy mùi máu, rõ ràng là hai cao thủ Tiên Thiên.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc đối diện với nhiều biến động khi tìm kiếm Lạc Huyên và đối đầu với các biến cố từ Thần Thương Hội. Giai Nhàn bày tỏ sự cảm thông với Diệp Mặc, trong khi Vu Vũ Y âm thầm hối hận về quyết định trong quá khứ. Cuộc họp ở Thần Thương Hội trở nên căng thẳng khi một số thành viên ngỏ ý phản bội và hợp tác với Hải Thương Hội, khiến Vân Tử Y phải đứng lên bảo vệ cha mình. Diệp Mặc phối hợp với Vân Tử Y để đối mặt những kẻ địch đang âm thầm thao túng hội.

Tóm tắt chương trước:

Chương này ghi lại cuộc trò chuyện giữa Diệp Mặc và Ly Thành tại Thái Ất Môn. Ly Thành tiết lộ về quá trình tu luyện và thất bại của mình trong việc trở thành người tu chân. Ông nhận ra rằng mệnh số đã định, không thể cưỡng cầu. Diệp Mặc, trong lúc nghe Ly Thành kể về sự khác biệt giữa các cấp độ tu luyện, cảm thấy bất ngờ và đặt ra hai câu hỏi quan trọng. Cuối chương, Diệp Mặc rời khỏi Thái Ất Môn và chuẩn bị cho cuộc hành trình mới, về việc tiêu diệt các môn phái đã từng gây ra đau thương cho mình.