Diệp Mặc cảm thấy những gì Tống Ánh Trúc đã nói khiến hắn ngày càng nghi ngờ rằng người mặc áo đen mà cô nhắc đến chính là Nghiêm Vô Lượng mà hắn đã gặp trên thuyền. Vòng tay bảo vệ của Tống Ánh Trúc hình như không đủ mạnh, dẫn đến việc cô bị thương.
Nghiêm Vô Lượng, với danh hiệu "đuổi tận giết cùng", là đệ tử của "Vạn Cổ Môn", một môn phái nổi tiếng với những cao thủ lợi hại. Nhiều thành viên của tổ chức "Địa Sát", chuyên bắt cóc và giết người, cũng là những đệ tử của "Vạn Cổ Môn". Trước đây, một kẻ trong tổ chức này đã đắc tội với Nghiêm Vô Lượng và bị hắn giết, còn để lại câu nói rằng sẽ có người đến tìm hắn. Giờ đây, Diệp Mặc nghi ngờ rằng người đó chính là những người của "Vạn Cổ Môn".
Diệp Mặc không biết rõ số lượng đệ tử của "Vạn Cổ Môn", nhưng điều khiến hắn thắc mắc là nếu thực sự là đệ tử của môn phái đó, thì Tống Ánh Trúc hẳn phải không thể trốn thoát. Bởi vì các đệ tử của "Vạn Cổ Môn" không chỉ là cao thủ mà còn rất tinh nhuệ, không dễ để ai đó có thể chạy thoát khỏi họ. Tống Ánh Trúc hiện chỉ thương nhẹ, nguyên khí có chút suy yếu nhưng không bị hạ độc, điều này khiến Diệp Mặc cảm thấy bớt lo lắng. Con gái hắn, Ức Mặc, mới chỉ 12 tuổi nên chắc chắn không bị hạ độc.
Tống Ánh Trúc thấy Diệp Mặc nhíu mày thì hỏi:
- Anh làm sao vậy?
Diệp Mặc áp tay vào ngực cô, truyền chân khí để kiểm tra lại và xác nhận rằng không có gì bất thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhờ Diệp Mặc truyền chân khí, thân thể Tống Ánh Trúc ấm lên nhiều, cô ôm chặt lấy hắn. Diệp Mặc vỗ vai cô:
- Em buông anh ra đi, anh cần phải kiểm tra Ức Mặc.
Thấy Diệp Mặc có vẻ không yên tâm, Tống Ánh Trúc bỗng lo lắng:
- Ức Mặc có chuyện gì sao?
- Anh nghi ngờ người mà em gặp cách đây nhiều năm là người của "Vạn Cổ Môn". Họ rất tàn nhẫn và có khả năng khống chế trùng độc rất mạnh. Dù hai mẹ con em đã thoát được, nhưng anh vẫn muốn kiểm tra Ức Mặc xem có gì khác thường không.
Diệp Mặc mở cửa đi ra ngoài, trong khi Tống Ánh Trúc cảm thấy căng thẳng. Cô nhớ lại những điều sư phụ dặn về "Vạn Cổ Môn", một môn phái tuy nhỏ nhưng rất nguy hiểm, với thủ đoạn khiến người ta khó lòng phòng bị.
Trong phòng, Ức Mặc ngồi tựa vào đầu giường khi thấy Diệp Mặc bước vào:
- Ba ơi, ba đến rồi! Con vừa mới tỉnh. Ba có dạy con tu luyện không?
Diệp Mặc mỉm cười:
- Dĩ nhiên là có, nhưng hôm nay ba có việc phải đi ra ngoài, lát nữa mẹ và con đi mua sắm nhé.
Ức Mặc hỏi:
- Mẹ đâu rồi?
- Mẹ sẽ đến ngay, đưa tay ra đây cho ba kiểm tra sức khỏe nào.
Diệp Mặc quan sát và thấy sắc mặt Ức Mặc có vẻ ổn, không có dấu hiệu bệnh tật. Hắn thầm yên tâm. Ức Mặc tin tưởng vào ba mình hơn cả mẹ, nhờ những câu chuyện mẹ đã kể từ nhỏ và khả năng của ba trong việc dẫn dắt cô.
Diệp Mặc kiểm tra từng kinh mạch, từng huyệt đạo của Ức Mặc nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Hắn thở phào nhẹ nhõm và tin chắc rằng Ức Mặc không bị vấn đề gì. Khi kiểm tra, Ức Mặc bỗng hét lên:
- Mẹ, mẹ đẹp quá!
Cô bé không tin vào mắt mình khi thấy mẹ đã trở nên trẻ trung và xinh đẹp. Tống Ánh Trúc vào phòng, lo lắng nhìn Diệp Mặc:
- Sao rồi? Ức Mặc có khỏe không?
Diệp Mặc cảm thấy có điều gì đó không đúng, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng. Hắn biết rằng Ức Mặc đã bị ảnh hưởng bởi một loại trùng độc mạnh hơn bình thường, gọi là Đan Cổ, có thể sinh sống trong cơ thể con người và nguy hiểm hơn nhiều so với loại trùng độc khác.
Tống Ánh Trúc có vẻ hoảng sợ và hoang mang trước những gì Diệp Mặc nói. Hắn trấn an cô và Ức Mặc rằng hắn có thể lấy Đan Cổ ra. Diệp Mặc chuẩn bị thực hiện một phương pháp khó nhưng không vượt quá khả năng của hắn.
Hắn tập trung năng lượng và với một chưởng mạnh vào lưng Ức Mặc, lập tức một vật thể nhỏ bằng hạt đậu tương văng ra. Diệp Mặc nhanh nhẹn chộp lấy nó và đưa vào bình sứ của mình.
Sau khi lấy được Đan Cổ, hắn cho Ức Mặc uống một viên thuốc, kiểm tra thêm một lần nữa để chắc chắn không còn vấn đề gì nữa thì mới yên tâm.
Tống Ánh Trúc thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diệp Mặc đã lấy được Đan Cổ. Cô lẩm bẩm về những cơn đau đầu của Ức Mặc trong quá khứ mà không biết rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Khi đã giải quyết được Đan Cổ, trong lòng Diệp Mặc dâng lên sát khí mãnh liệt, hắn quyết định sẽ đến Miêu Cương và tiêu diệt triệt để "Vạn Cổ Môn".
Trong chương này, Diệp Mặc phát hiện rằng Tống Ánh Trúc có thể đã bị thương bởi Nghiêm Vô Lượng, một đệ tử của 'Vạn Cổ Môn'. Khi kiểm tra tình trạng của con gái Ức Mặc, Diệp Mặc phát hiện cô bé bị nhiễm Đan Cổ, một loại trùng độc nguy hiểm. Sau khi chữa trị thành công, Diệp Mặc quyết tâm tiêu diệt triệt để 'Vạn Cổ Môn' để bảo vệ gia đình mình, đồng thời cảm thấy căng thẳng về các mối đe dọa tiềm tàng xung quanh.
Chương truyện mở đầu khi Tống Ánh Trúc tỉnh dậy bên cạnh Diệp Mặc, cảm thấy hồi hộp vì những thay đổi kỳ diệu về cơ thể. Diệp Mặc đã giúp cô chữa lành vết thương và mang lại sự tự tin mà cô đã mất từ lâu. Hai người bắt đầu trò chuyện về quá khứ đau khổ, khi Tống Ánh Trúc một lần nữa trải lòng về những khó khăn trong hành trình nuôi con. Cảm xúc dâng trào giữa họ khiến mọi rào cản tưởng chừng khó vượt qua trở nên nhỏ bé, và tình yêu dần tìm thấy ánh sáng trong bóng tối của định mệnh.