Năm tên đệ tử của Vạn Cổ môn ngồi xuống giữa động phủ, Diệp Mặc cũng tìm một góc để ngồi, giống như hắn thật sự là người của Vạn Cổ môn. Mọi người không biết lai lịch của Diệp Mặc, nhưng Phong Yên Kỳ thì lại rất rõ. Nhìn thấy Diệp Mặc tự nhiên không chút sợ hãi khi gặp Ôn Cô và Kế Lệ, sắc mặt lại chẳng thay đổi, ả liền nhíu mày và cảm thấy nghi ngờ về hắn.
Điều khiến ả băn khoăn là Diệp Mặc không hề hỏi gì về di tích, cũng không tỏ ra ngạc nhiên khi gặp những sư huynh, sư tỷ của ả. Nhưng sau khi hoài nghi một chút, ả lại không để tâm quá nhiều. Dù Diệp Mặc có điểm nào đó kì quái thì sao? Tuổi của hắn vừa điển hình cho những người mới bắt đầu tu luyện cổ võ. Cho dù là thiên tài đi chăng nữa, đến khi đạt Địa cấp cũng phải từ bốn mươi đến năm mươi tuổi. Trong khi đó, có những người qua ba mươi tuổi đạt Địa cấp thì cũng rất hiếm. Dù Diệp Mặc có là Địa cấp đi nữa, thì cũng không phải vấn đề lớn.
Khi ngồi xuống, thần thức của Diệp Mặc không ngừng mở rộng ra ngoài, hắn muốn tìm hiểu rốt cuộc thần cổ Hoàng Kim này như thế nào mà xuất hiện. Nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào về thần cổ Hoàng Kim, mà chỉ thấy năm đệ tử của Vạn Cổ môn có hành động riêng. Nhâm Hi Cường, tuy mặt ngoài thể hiện sự tức giận nhưng lại nhẹ nhàng thả một con trùng độc xuống đất, sau đó tiến về phía bức tường đá của động phủ.
Diệp Mặc cũng thấy dưới chân Ôn Cô, gã họ Lý cùng với Phong Yên Kỳ cũng phóng thích trùng độc, tất cả đều hướng tới cùng một bức tường. Tuy nhiên, số lượng trùng độc mà Ôn Cô thả ra chỉ có hai con. Những trùng độc này hoàn toàn ẩn nấp dưới mặt đất, nếu không nhờ có thần thức của Diệp Mặc thì hắn cũng không thể phát hiện ra.
Điều kỳ quái nhất là Kế Lệ, người có tu vi cao nhất lại không có bất kỳ động tác nào như thể y không cần phải làm gì cả. Khi Diệp Mặc quét thần thức tới bức tường đá, hắn kinh ngạc nhận ra rằng nó hoàn toàn không có phản ứng gì, như nước chảy vào biển cả. Hơn nữa, khi hắn thử đẩy thần thức vào bên trong thì lập tức cảm thấy đau nhói. Cảm giác như thần thức của hắn đã hoàn toàn biến mất, bị bức tường nuốt chửng.
Bức tường này có gì đó kỳ lạ! Diệp Mặc lập tức thu hồi thần thức, tập trung vào bức tường. Năm con trùng độc của bốn người đều dừng lại ở vị trí riêng của mình, không ai có thêm bất kỳ động tác nào.
Sau ba, bốn giờ đồng hồ, Diệp Mặc nhận thấy dưới chân xảy ra sự rung chuyển, làm hắn nghi ngờ có động đất không. Khi hắn đứng dậy, năm người kia cũng đồng loạt đứng lên.
- Lối đi mở ra rồi!
Gã họ Lý nói với vẻ kích động.
Quả nhiên, khi hắn vừa dứt lời, bức tường nhẵn nhụi liền "Uỳnh" một tiếng và biến mất. Một luồng khí lạnh ào vào từ bên trong, mở ra một lối đi bằng đá tối tăm không thấy điểm cuối.
Tuy lối đi đã xuất hiện, nhưng tiếng "ầm ầm" không ngừng vang lên tại cửa vào, tựa như ai đó đang dùng búa mạnh gõ vào cửa động.
- Nhóc vào trước đi!
Ôn Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, lạnh lùng nói.
- Ôn sư muội quá cẩn thận rồi, cánh cửa này năm mươi năm mở ra một lần, có biết bao tiền bối Vạn Cổ môn từng vào đó…
Kế Lệ chen vào, nhưng dù nói thế vẫn để Diệp Mặc tiến vào trước. Diệp Mặc không có vẻ gì lo lắng, hắn cẩn thận bước vào cửa động. Hắn nhất quyết không phát tác cho đến khi nhìn thấy thần cổ Hoàng Kim. Lý do hắn cẩn trọng như vậy là để không bị năm con trùng độc trên cửa tập kích.
Hắn yên tâm vì năm con trùng độc không tấn công hắn mà vẫn ở nguyên trên cửa động. Tuy nhiên, Diệp Mặc nhận thấy thần thức của mình chỉ quan sát được trong phạm vi mười thước, không thể đi sâu vào hơn nữa. Hắn cảm nhận có một trận pháp kiểm soát thần thức tại đây, cảm giác này làm Diệp Mặc tin rằng nơi này trước kia cũng có người tu chân.
Hắn không đi nhanh, phát hiện người thứ hai theo vào lại là Phong Yên Kỳ, tiếp đó là gã họ Lý, rồi đến Ôn Cô và cuối cùng là Kế Lệ. Điều khiến Diệp Mặc bối rối là năm con trùng độc lại tiến vào thân thể Kế Lệ, mà y không hề hay biết, vẫn đi phía sau không chút hoài nghi.
Diệp Mặc hơi sững sờ, cảm thấy điều này không ổn chút nào. Với tu vi cao nhất, Kế Lệ không thể rơi vào bẫy như thế. Hơn nữa, Diệp Mặc nghĩ rằng những người phía trước không có lý do gì lại tính kế y, vì với tu vi của họ, không thể thắng nổi Kế Lệ.
Tuy vậy, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn. Diệp Mặc không suy nghĩ thêm, vì trong thông đạo đã lạnh dần. Khi hắn đi được khoảng ba trăm mét, cảm giác như lông mi đã kết lại. Hắn nhận thấy những người còn lại cũng không khác nhiều, tất cả đều như bị đóng băng.
Để tránh khiến họ nghi ngờ, Diệp Mặc bắt đầu giả vờ run rẩy, bước đi chậm lại. Nhưng khi hắn định dừng giả bộ, hắn phát hiện một căn phòng đá lớn. Trong đại sảnh của căn phòng màu đen chỉ có một chiếc bàn đá ở chính giữa, trên đó có hai quả trứng lớn bằng trái banh.
Xung quanh chiếc bàn có một vòng hào quang trong suốt, nhưng có vẻ hơi ảm đạm. Diệp Mặc ngay lập tức hiểu rằng đây là trứng của cổ trùng Hoàng Kim. Những người Vạn Cổ môn có lẽ không biết gì về vòng hào quang này, còn Diệp Mặc rất rõ đó chỉ là một trận pháp phòng ngự. Đoán rằng trận pháp này do linh thạch duy trì, nhưng giờ đã gần hết năng lượng.
Có lẽ cái vòng khép kín này đã được phát hiện từ lâu và mỗi lần đến đó đều có ai đó công kích vòng hào quang để lấy hai quả trứng lớn. Diệp Mặc biết rằng vòng hào quang này không cần năm người liên thủ, bất kỳ ai cũng có thể phá vỡ.
Nếu đã đến đây thì không cần giả bộ nữa, Diệp Mặc lập tức nhảy vào thạch thất. Năm người kia đều bị hai quả trứng của thần cổ Hoàng Kim hấp dẫn, họ lao vào mà không để ý gì đến Diệp Mặc, chỉ quan tâm tới vòng hào quang mà kích động không thôi.
- Đây là trứng của thần cổ sao, lớn quá…
Phong Yên Kỳ bất ngờ thốt lên, nhưng ngay sau đó ả lại đứng sang bên như một cô gái ngoan, nhìn về phía Kế Lệ.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Kế Lệ gật đầu nói:
- Để ta thử xem.
Nói xong, y lấy ra một chiếc rìu hai lưỡi, tùy ý ném lên vòng hào quang. Khi chiếc rìu quay trở lại tay Kế Lệ, mọi người kinh ngạc phát hiện màn hào quang tưởng cần đến năm người hợp lực mới phá vỡ giờ đã xuất hiện một cái khe lớn.
Năm người Vạn Cổ môn đều ngơ ngác, chuyện gì đây? Họ thậm chí còn chưa kịp bắt đầu liên hợp phá vỡ mà nó đã tự mở ra?
Ngay sau khi cái khe được sinh ra, hàn khí lạnh thấu xương từ đó tỏa ra, nhiệt độ trong thạch thất lại tiếp tục giảm xuống. Lúc đó, Kế Lệ bỗng nhiên hừ lạnh, duỗi tay đưa ra bốn con trùng độc, bóp mạnh khiến chúng biến thành một ít mảnh vụn.
Gã họ Lý hét lên, ngã xuống đất, rõ ràng là do bị phản phệ từ chính trùng độc của mình. Nhâm Hi Cường và Ôn Cô cũng phun ra máu tươi, nhưng độ mạnh yếu có khác nhau. Chỉ có Phong Yên Kỳ không có phản ứng gì, như thể những trùng độc đó không phải của ả.
Diệp Mặc nhận ra rằng Kế Lệ đã sớm biết bốn người còn lại thả trùng độc lên y. Nhưng hắn cũng biết máu mà Nhâm Hi Cường và Ôn Cô phun ra không phải thật, mà có vẻ như họ chỉ giả vờ. Chỉ có gã họ Lý là bị thương thật sự.
Sau khi bóp nát bốn con trùng độc, Kế Lệ nhìn bốn người còn lại với ánh mắt lạnh lùng:
- Hoàng Kim cổ chưa lấy được mà chúng mày đã liên hợp ám hại tao rồi. Thú vị đấy, hỏi tại sao đệ tử Vạn Cổ môn càng ngày càng ít, thì ra đều là do bọn mày.
Bốn người còn lại, ngoại trừ gã họ Lý đang hoảng loạn, ba người còn lại không có ý kiến phản bác. Gã họ Lý, nhận thức việc mình đã thành phế nhân, chỉ vào Phong Yên Kỳ và nói:
- Phong Yên Kỳ, con điếm này, mày dám phản bội…
Phong Yên Kỳ bình thản nói:
- Lý sư huynh, dựa vào cái gì mà chỉ mình tôi phản bội?
Gã họ Lý nói trong oán hận:
- Ba người chúng tao đều bị phản phệ, chỉ có một mình mày không có gì.
Phong Yên Kỳ nhìn gã với vẻ khinh thường:
- Nếu tôi bảo máu mà Ôn sư tỷ và Nhâm sư huynh phun ra không phải của bọn họ thì mày có tức không?
Gã họ Lý đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm vào Ôn Cô và Nhâm Hi Cường, thấy họ không phản bác. Sau một lúc, gã lớn tiếng nói:
- Tức chết tao!
Và lại phun ra một ngụm máu, ngất đi ngay lập tức.
Kế Lệ cởi bỏ tấm khăn che, để lộ một gương mặt gồ ghề, hoàn toàn không còn hình dạng của khuôn mặt nữa. Y vỗ tay nói:
- Vui nhỉ, bốn đứa chúng mày cấu kết hãm hại tao, cuối cùng ba người lại không dùng con trùng bổn mạng, khiến Lý Trường Thanh rơi vào hố sâu rồi.
Ba người còn lại dường như không nghe thấy lời châm chọc của Kế Lệ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Chỉ có Phong Yên Kỳ tươi cười nói:
- Lý Trường Thanh không biết tự lượng sức, từ trước tới giờ tiểu muội chưa từng nghĩ tới việc muốn hại Đại sư huynh. Biết huynh thần công cái thế, muốn hại huynh thì không bằng tự sát luôn cho xong.
Trong chương này, Diệp Mặc gia nhập nhóm đệ tử Vạn Cổ môn để khai thác di tích thần cổ Hoàng Kim. Tại đây, sự nghi ngờ giữa các nhân vật gia tăng khi họ thả trùng độc vào bức tường kì lạ để phá tan lớp phòng ngự. Kế Lệ, người có tu vi cao nhất, bất ngờ lừa dối bốn người còn lại, khiến họ bị phản phệ. Cuộc chiến nội bộ diễn ra gay cấn, vạch trần những mưu đồ và sự phản bội giữa thành viên trong nhóm, tạo nên không khí căng thẳng và kịch tính trong động phủ.