- Cậu từ đâu tới vậy? Dám mở hàng kiếm tiền ở chỗ của tôi mà không nộp phí, thật là coi thường người khác rồi.
Hai tên chặn đường Diệp Mặc đều là tu sĩ Luyện Khí tầng chín, trong đó có một tên đạt đến Luyện Khí đại viên mãn tầng chín. Rõ ràng, khi thấy Diệp Mặc kiếm được vài trăm linh thạch trong thời gian ngắn, bọn chúng đã nảy sinh ý định không tốt. Hơn nữa, chúng sớm nhận ra Diệp Mặc không phải là người địa phương, mà vẫn chưa có giấy phép bán hàng lâu dài ở chợ này.
Có thể thấy, một tu sĩ Luyện Khí sở hữu mấy trăm linh thạch đã được coi là khá giả, bởi phần lớn tu sĩ chỉ có vài chục linh thạch do họ lập tức đổi thành đan dược để tu luyện khi tìm ra linh thạch. Nếu ở bên ngoài, Diệp Mặc chắc chắn đã sớm ra tay với hai tên côn đồ này.
Tuy nhiên, Diệp Mặc biết rõ đây là khu vực của Chính Nguyên Kiếm Phái, dù hắn có mạnh cỡ nào thì cũng phải khiêm nhường khi ở địa bàn của các tu sĩ Kim Đan. Mặc dù hiểu rằng bọn chúng và khu vực này không liên quan gì đến nhau, nhưng Diệp Mặc vẫn quyết định đưa cho chúng hai mươi viên linh thạch.
- Thế này coi như là phí quầy hàng đi.
- Hừ!
Một tên tu sĩ thấy Diệp Mặc chỉ đưa có hai mươi viên linh thạch thì hừ lạnh, gạt tay Diệp Mặc ra, rõ ràng cảm thấy không thoải mái với số linh thạch ít ỏi này. Thấy hai tên này còn đòi hỏi thêm, Diệp Mặc liền rút lại hai mươi viên linh thạch.
Khi thấy cú đánh của mình không có tác dụng và hai mươi viên linh thạch cũng bị Diệp Mặc thu lại, tên tu sĩ tức giận muốn ra tay, nhưng người bên cạnh đã ngăn lại.
- Đợi đã, Mẫn sư huynh.
Người đang nói là Thái Kinh, hắn nhìn Diệp Mặc với ánh mắt sắc lạnh và nói:
- Tôi là Thái Kinh, đây là sư huynh của tôi, Mẫn Pháp Vũ. Người bạn này mới tới phường thị Tuy Sơn có lẽ vẫn chưa biết những quy tắc ở đây. Khu vực này thuộc quản lý của Chính Nguyên Kiếm Phái chúng tôi, mỗi người bán hàng phải nộp một khoản phí quầy hàng nhất định. Nếu bạn không muốn đưa ra, chúng tôi có quyền động thủ.
Diệp Mặc chỉ cười nhạt, với kinh nghiệm của mình thì không thể không thấy rằng Thái Kinh đang cố tỏ ra uy quyền. Hắn biết phí quầy hàng là thật, nhưng quầy của hắn mới mở chưa được một giờ mà đã yêu cầu phí quá cao là không hợp lý. Hơn nữa, hắn dám khẳng định hai tên này không phải là nhân viên quản lý của phường thị, mà chỉ đang cố gắng lừa tiền của hắn.
Nhưng Diệp Mặc không muốn gây chuyện, hắn chỉ định đến gặp Chính Nguyên Kiếm Phái. Đắc tội với người khác trước khi vào gặp họ chỉ đem lại phiền phức không cần thiết.
- Nói xem phí quầy là bao nhiêu.
Nếu đối diện là người của Chính Nguyên Kiếm Phái thì Diệp Mặc sẽ sẵn sàng đưa ra chút linh thạch.
- Nghe nói anh vừa bán được năm trăm viên linh thạch, đương nhiên chúng tôi chỉ muốn một phần nhỏ thôi. Thế này đi, anh đưa ra hai trăm bốn mươi viên linh thạch thì chúng ta có thể kết bạn, lần tới khi anh bán hàng tôi sẽ bảo kê cho anh.
Thái Kinh thấy sau khi nhắc đến Chính Nguyên Kiếm Phái thì Diệp Mặc có vẻ yếu thế hơn liền kiêu ngạo nói.
Mẫn Pháp Vũ bên cạnh nghe Thái Kinh chỉ lấy có 240 viên linh thạch thì cảm thấy không hài lòng. Từ trang phục có thể nhận thấy Diệp Mặc là người mới tới, nhưng Thái Kinh lại chỉ yêu cầu có 240 viên linh thạch. Nếu để hắn nói, ít nhất cũng phải đòi 400 viên mới đáng.
Người xung quanh khi nghe lời Thái Kinh và Mẫn Pháp Vũ thì đều hiểu rằng hai tên này đang cố gắng lừa gạt Diệp Mặc.
- Ngần này thôi à?
Nghe yêu cầu 240 viên linh thạch, Diệp Mặc ngược lại rất bình tĩnh. Hắn đã để lại thể diện cho đối phương, giờ không cần giữ thể diện cho bọn họ nữa. Hắn không tin ngoài Chính Nguyên Kiếm Phái lại không có nơi nào tuyển đệ tử nữa.
Thấy phản ứng của Diệp Mặc, Thái Kinh cũng nhận ra mình đã yêu cầu quá ít, nếu yêu cầu nhiều hơn có thể Diệp Mặc sẽ đồng ý. Nhưng đã nói ra rồi, hắn không tiện rút lại, chỉ nói:
- Đúng vậy, đúng như vậy, coi như chúng tôi chiếu cố cho những tán tu ngoại lai như các anh.
- Cút!
Diệp Mặc quát lớn. Đã trở mặt thì hắn không cần giữ thể diện cho ai.
Mẫn Pháp Vũ nghe câu này thì ngạc nhiên, nhưng tức thì hiểu ý của Diệp Mặc, gã giận dữ quát:
- Mày là đứa rác rưởi, mày nói cái gì? Mẹ nó...
Chưa đợi Mẫn Pháp Vũ nói hết câu, hắn đã không nhịn được nữa xông về phía Diệp Mặc. Dù chợ không cho phép đánh nhau, nhưng là một đệ tử ngoại môn của Chính Nguyên Kiếm Phái lại bị một kẻ tán tu chửi vào mặt thì không thể chịu nổi nhục này.
Trong cơn phẫn nộ, tay Mẫn Pháp Vũ vẫn chưa kịp đánh tới Diệp Mặc, thì Diệp Mặc đã vung tay lên tát hai cái.
Bốp! Bốp!
Hai tiếng vang giòn giã, chân nguyên hộ thân của Mẫn Pháp Vũ không thể chống đỡ nổi, bị đánh bay ra xa mấy trượng, đâm vào bảo vệ một quầy hàng khác rồi rơi xuống.
Người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này lập tức im lặng. Tên ngoại lai này dám đánh đệ tử của Chính Nguyên Kiếm Phái ngay tại chợ Tuy Sơn, đúng là thách thức trời xanh.
- Mày muốn chết à...
Mẫn Pháp Vũ đã lau vết máu bên khóe miệng, mặt gã không chỉ bị Diệp Mặc đánh chảy máu mà còn gãy vài cái răng. Sự phẫn nộ khiến gã gần như điên cuồng. Bị một tên ngoại lai ở phường thị Tuy Sơn như thế người khác có thể chấp nhận được sao?
Thái Kinh cũng nhanh chóng phản ứng, lúc Mẫn Pháp Vũ đứng dậy thì hắn rút phi kiếm nhắm về phía Diệp Mặc.
- Chuyện gì thế này?
Trong cái ồn ào này nhanh chóng có người chú ý, hai tu sĩ mặc trang phục pháp chấp của phường thị đi tới.
Thấy hai tu sĩ này, Thái Kinh liền dừng lại, còn Mẫn Pháp Vũ thì xông tới chỗ Diệp Mặc.
Mẫn Pháp Vũ cảm thấy tu vi của Diệp Mặc thấp hơn mình, nên càng tập trung chân khí tiến công. Nhưng Diệp Mặc chỉ cười, chân nguyên của hắn trong một chớp mắt đã phong bế chân khí của Mẫn Pháp Vũ, đồng thời tung một cú đá vào ngực gã.
Với thực lực của một tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn như Mẫn Pháp Vũ trong mắt Diệp Mặc chẳng có chút áp lực nào.
Mẫn Pháp Vũ bị Diệp Mặc đá bay ra lần nữa, ngã giữa ngã tư, một lúc lâu sau cũng không đứng lên được. Gã mới nhận ra chân khí của mình kém hơn rất nhiều so với đối phương, thậm chí chỉ bằng một phần ba.
- Hừ!
Khi hai người chấp pháp tới nơi thấy Diệp Mặc vẫn dám hành hung liền hừ lạnh. Diệp Mặc cảm thấy chân nguyên của bọn họ có sự tinh thâm hơn mình, lập tức biết đây là tu sĩ Trúc Cơ.
Hắn nhìn qua một lượt, quả nhiên có một người tu vi sơ kỳ Trúc Cơ và một người trung kỳ Trúc Cơ.
- Bành tiền bối, tên này dám gây rối trong phường thị của chúng ta, hơn nữa còn đánh con và Mẫn sư huynh...
Thái Kinh chưa cho Diệp Mặc nói đã lẻo mép nói trước.
- Ai sai anh tới gây rối ở phường thị này?
Người tu sĩ trung kỳ Trúc Cơ ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc hỏi. Với y, chỉ cần Thái Kinh cung cấp đủ lý do là được, còn người tu sĩ ngoại lai như Diệp Mặc nói hay không cũng không quan trọng. Dù Thái Kinh và Mẫn Pháp Vũ lừa gạt tu sĩ bên ngoài thì y cũng không thể bênh vực Diệp Mặc, vì sau vụ này Thái Kinh sẽ trở thành một sợi dây buộc với bọn họ.
Diệp Mặc biết bọn này đều là một phe, nếu ở bên ngoài đồng hoang thì hắn có thể xử lý người tu vi sơ cấp Trúc Cơ, nhưng thêm cả người tu vi trung kỳ nữa thì hắn không có cơ hội nào.
Biết rõ đối phương là quyền lực, nhưng Diệp Mặc vẫn phải giải thích. Chỉ là hắn vừa giải thích được một nửa thì đã bị người trung kỳ Trúc Cơ cắt ngang.
- Không cần dài dòng, chúng ta đã thấy anh động thủ, bây giờ anh phải theo chúng tôi một chuyến.
Diệp Mặc thầm nói không ổn, nếu lần này bị bắt thì hắn sẽ không còn mạng nữa. Nếu chỉ có một mình thì hắn đã chuẩn bị chạy rồi, nhưng còn cả Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng nữa.
Lúc này số lượng người xem càng lúc càng đông, khi nghe tin Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc cùng anh em Hạ thị cũng chạy tới, Hạ Trọng Phỉ thấy Diệp Mặc đang đối đầu với hai người quản sự Trúc Cơ liền cảm giác bất an.
- Anh, chuyện gì vậy?
Diệp Lăng hoảng hốt nắm lấy áo của Diệp Mặc, cô đã nghe những lời bàn tán xung quanh, nói hai người quản sự này đều là tu sĩ Trúc Cơ.
Diệp Mặc mạnh tay kéo Tống Ánh Trúc, dù chạy không được cũng phải chuẩn bị chạy. Đi vào địa bàn của tu sĩ Trúc Cơ, cho dù hắn có bản lĩnh ba đầu sáu tay cũng không sống nổi.
- Ánh Trúc, chúng ta đi thôi...
Diệp Mặc kéo Tống Ánh Trúc định rời đi.
- Ha ha! Nếu mày, một tên tu sĩ Luyện Khí tầng chín, mà có thể chạy thoát trước mặt tao, thì Cung Bân này không sống uổng những năm qua.
Tu sĩ sơ kỳ Trúc Cơ thấy Diệp Mặc hành động cười lớn, khí thế lập tức bùng lên.
Cả đám tu sĩ Luyện Khí xung quanh đều bị khí thế của Trúc Cơ Cung Bân áp chế phải lùi lại. Diệp Mặc chỉ chăm chú bảo vệ cho Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, hắn biết mình là tu sĩ Luyện Khí, tuy có thể điều tiết khí thế sao cho không thua kém đối phương nhưng dưới tình huống này không thể làm như vậy. Bởi vì khi chân khí của tu sĩ Luyện Khí chuyển sang chân nguyên, một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ có người điều tra.
Có thể do nơi này quá đông người, một luồng thần thức mạnh mẽ quét qua, Diệp Mặc run mình, ngay lập tức thu hồi thần thức. Hắn biết thần thức của mình không bằng tu sĩ sơ kỳ Trúc Cơ, nhưng luồng khí thức này ít nhất cũng là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Tu sĩ Trúc Cơ vừa nãy đang cười và phóng ra khí thế, sau khi cảm nhận được sức mạnh này thì lập tức thu hồi khí thế, cúi đầu thận trọng đứng sang một bên, như nhường đường cho một vị tiền bối ngang qua.
- Ơ...
Cùng với tiếng kinh ngạc, hai tu sĩ, một nam một nữ, bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người. Người nữ có vẻ đã ngoài bốn mươi, cô vừa tới đã nắm lấy cổ tay Diệp Lăng, khiến Diệp Mặc thậm chí không có cơ hội để ngăn cản.
Một lát sau, cô ta lộ vẻ kinh ngạc:
- Tam hệ mãn linh căn? Sao có thể chứ...
Chương này kể về Diệp Mặc, một tu sĩ ngoại lai, vừa đặt chân đến chợ Tuy Sơn và bị hai tên tu sĩ Luyện Khí chặn đường yêu cầu nộp phí quầy hàng. Mặc dù Diệp Mặc nhận ra đây là một mánh khóe, nhưng hắn quyết định đối đầu với họ. Một cuộc xô xát xảy ra, khiến Diệp Mặc đánh bại Mẫn Pháp Vũ, thu hút sự chú ý của các tu sĩ Trúc Cơ. Cuối cùng, một nữ tu sĩ bí ẩn xuất hiện và phát hiện ra điều kỳ lạ về Diệp Lăng, mang đến những tình huống bất ngờ cho câu chuyện.
Trong chương này, Diệp Mặc thể hiện sức mạnh vượt trội của mình khi hạ gục một tu sĩ luyện khí tầng chín bằng chiêu kiếm 'tam sinh kiếm quang'. Những tu sĩ xung quanh không dám lại gần, và Diệp Mặc thu được ba túi trữ vật. Hạ Trọng Phỉ cùng mọi người bàng hoàng trước khả năng của hắn. Sau khi nghỉ ngơi tại một khách sạn trong phường thị Tuy Sơn, Diệp Mặc bắt đầu bày bán đan dược để kiếm linh thạch, thu hút sự chú ý của nhiều tu sĩ khác.