Ông chủ Diệp làm ăn phát đạt quá!

Diệp Mặc vẫn đang trò chuyện với Tôn Chí Sài thì ngoài cửa vang lên một giọng nói trầm lắng, nhẹ nhàng nhưng lại khiến hắn cảm thấy như có luồng chấn động bên tai. Người này chắc chắn có tu vi không thua kém gì Lý Bách Sâm, chắc hẳn cũng là một tu sĩ Giả Đan.

Diệp Mặc quay đầu lại và thấy một người đàn ông khoảng trên bốn mươi tuổi, mặt mũi sáng sủa, có vẻ rất tài giỏi, hơn nữa còn toát lên sát khí. Có thể thấy gã này ra tay rất quyết đoán, không dễ đối phó.

Việc làm ăn mới bắt đầu đã có người đến tìm. Diệp Mặc nhận ra rằng ở thành Hà Châu hắn không quen biết ai nhiều. Để có thể đứng vững tại đây, ngoài việc không ngừng nâng cao tu vi của bản thân, hắn còn phải phân bố thế lực rõ ràng trong thành.

Diệp Mặc nói với Tôn Chí Sài:

- Anh Tôn, anh về luyện đến Trúc Cơ trước đi. Đạt đến Trúc Cơ rồi có thể quay lại làm việc với tôi.

Tôn Chí Sài biết người vừa đến là ai và mục đích của gã, nên khi Diệp Mặc yêu cầu rời đi, anh ta chỉ chào và ra về ngay. Khi đi ngang qua gã tu sĩ trung niên, anh ta chắp tay cúi đầu:

- Tôi là Tôn Chí Sài, xin chào Bành quản gia của Vạn Đan Các.

Gã quản gia hừ một tiếng, rõ ràng không để ý đến Tôn Chí Sài. Diệp Mặc thầm gật đầu, càng có cảm tình với Tôn Chí Sài hơn. Tôn Chí Sài biết rõ rằng hành động của mình sẽ khiến Bành quản gia không hài lòng, nhưng vì muốn báo cho mình biết lai lịch của gã nên vẫn làm như vậy.

Trong đàm phán, nếu biết rõ về đối phương thì sẽ có lợi hơn rất nhiều so với việc đối mặt với một kẻ bí hiểm. Vạn Đan Các thì Diệp Mặc biết, trong thành Hà Châu có ba đại Đan Các, Vạn Đan Các đứng thứ hai. Hơn nữa, Vạn Đan Các còn là một chuỗi các Đan Các, với nhiều chi nhánh ở các thành phố khác của Bắc Vọng Châu. Mặc dù không phủ sóng toàn bộ Bắc Vọng Châu, nhưng thực lực của Vạn Đan Các đã đủ mạnh.

Sau khi Tôn Chí Sài đi rồi, Diệp Mặc chắp tay chào gã quản gia:

- Không biết anh bạn đến cửa hàng có việc gì không?

Lẽ ra ban đầu Diệp Mặc không định chào hỏi, nhưng thấy Bành quản gia không vui, hắn lại mời gã ngồi xuống, rõ ràng biết gã là ai mà còn giả bộ không biết. Điều này khiến gã không cảm thấy vui lòng.

Bành quản gia tuy trong lòng có chút bực bội, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản nói:

- Tôi là quản gia của Vạn Đan Các, Bành Thì Bình. Tôi có việc quan trọng muốn bàn với ông chủ Diệp.

Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, rõ ràng là đến để hù dọa, còn tỏ vẻ uy quyền trước mặt hắn. Hắn không cần thiết phải nịnh nọt gã quản gia này, mặc dù hắn có dự định làm ăn lâu dài ở thành Hà Châu nhưng cũng không đến nỗi phải hạ mình lấy lòng người như gã.

- Đan dược hôm nay đã bán hết rồi.

Diệp Lăng lặng lẽ đến bên Diệp Mặc, nói nhỏ. Hắn chỉ gật đầu, không để ý đến Bành Thì Bình, mà đi ra ngoài thông báo:

- Thưa các bạn, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Hôm nay đan dược của ngành dược Hoa Hạ tôi đã bán hết rồi, mong mọi người ngày mai lại đến. Bây giờ tôi xin thông báo một tin, từ hôm nay, cửa hàng tôi sẽ luyện đan theo yêu cầu.

Lời thông báo này như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra nhiều sóng gợn. Luyện đan không phải chuyện đơn giản, mà luyện đan theo yêu cầu lại là công việc mà các Đan Các lớn thường làm. Một cửa hàng nhỏ như của ngành dược Hoa Hạ dám công bố luyện đan theo yêu cầu sao?

Ban đầu khi Diệp Mặc thông báo đan dược đã bán hết, Bành Thì Bình định ra tay, nhưng khi nghe Diệp Mặc nói về việc luyện đan theo yêu cầu, sắc mặt y trở nên bình thản, chỉ là ánh mắt có vẻ tế nhị, không biết đang suy nghĩ điều gì.

- Không ngờ ông chủ Diệp cũng là một luyện đan sư, bái phục, bái phục. Chỉ là ông chủ Diệp nói luyện đan theo yêu cầu mà không chỉ rõ loại đan dược cần luyện chế, chẳng lẽ ông cũng có thể luyện chế được Linh cấp hoặc Thiên cấp sao?

Lời nói hùng hổ của Bành Thì Bình giờ đã trở nên điềm đạm.

Diệp Mặc thầm cười trong lòng, nghĩ rằng mưu kế của mình không dễ gì mà kẻ như gã có thể hiểu được. Hắn cười lớn:

- Vừa rồi tôi quên nói, nhưng tôi nghĩ rằng ở Hà Phong, nếu có người đặt luyện đan, nhiều nhất cũng chỉ là đan dược Linh cấp hạng một mà thôi.

- Không ngờ ông chủ Diệp có thể luyện đan Linh phẩm?

Bành Thì Bình lúc này mới thay đổi sắc mặt, không thể tưởng tượng nổi rằng người bình thường như Diệp Mặc, dù tu vi không cao lắm lại lại có thể là một bậc thầy luyện đan Linh cấp.

Chưa kịp trả lời, hai người từ ngoài bước vào, một người đàn ông trung niên phong độ hơn năm mươi tuổi và một người trẻ tuổi râu quai nón chỉ khoảng ba mươi.

Điều khiến Diệp Mặc bất ngờ là người đàn ông trung niên lại có tu vi Kim Đan hậu kỳ. Y bước vào, chưa biết Diệp Mặc có thể nhận ra tu vi của mình, đã chắp tay chào:

- Ông chủ Diệp, không ngờ ngài lại là bậc thầy luyện đan Linh cấp, thật sự rất bất ngờ. Tôi là thành chủ thành Hà Châu, Trương Thừa Phong, hôm nay tôi đến thăm, mong ông chủ Diệp bỏ quá cho.

Diệp Mặc rất ngạc nhiên, hắn không ngờ thành chủ thành Hà Châu lại đến tận nơi này. Thành Hà Châu không giống như những nơi khác, ở đây có nhiều thế lực lớn, nhưng thành chủ lại là một thế lực lớn trong số đó. Một nhân vật như vậy lại tự mình đến thăm hắn, hơn nữa còn tỏ ra khiêm nhường, khiến Diệp Mặc rất kính nể.

Một thành chủ hoàn toàn có thể phái thuộc hạ đến mua Trú Nhan Đan, không nhất thiết phải tự mình đến. Nhưng timing của y thật sự rất tốt, vì kế hoạch của hắn vừa hay sắp được thực hiện.

Chưa kịp để Diệp Mặc trả lời, vị thành chủ họ Trương chỉ về phía người đàn ông trẻ tuổi có râu:

- Đây là quản gia của Tiên Bảo Lâu, Nhan Tranh. Tôi gặp Nhan quản gia trên đường nên cùng đến đây.

Nhan Tranh vội chắp tay nói:

- Tôi là Nhan Tranh, người của Tiên Bảo Lâu. Xin chào ông chủ Diệp.

Giọng nói của Nhan Tranh không hề khiêm tốn như Bành Thì Bình.

Dễ dàng nhận thấy, trong lòng họ, thân phận luyện đan sư của Diệp Mặc lớn hơn thân phận ông chủ và cả thân phận Trúc Cơ của hắn rất nhiều.

Vì chuyện của Đông Phương Tê, Diệp Mặc không thích những kẻ để râu dê cho lắm, nhưng Nhan Tranh này thật sự tạo được ấn tượng tốt. Ngoài ra, Tiên Bảo Lâu chính là Đan Các lớn nhất trong thành Hà Châu, vượt trội hơn nhiều so với Vạn Đan Các. Tiên Bảo Lâu không chỉ bán đan dược mà còn bán cả pháp khí linh khí các loại.

Diệp Mặc không tỏ ra hờ hững, chắp tay nói:

- Không ngờ Trương thành chủ và Nhan quản gia lại đến chỗ hèn này, Diệp Mặc rất vinh hạnh, xin mời hai vị ngồi. Diệp Lăng, mau pha trà cho hai vị.

Sắc mặt Bành Thì Bình lúc này xanh đỏ lẫn lộn, khi gã bước vào, Diệp Mặc hoàn toàn không để ý đến gã. Giờ đây, Trương Thừa Phong và Nhan Tranh đến, xem họ khách sáo với Diệp Mặc như thế nào, còn được mời ngồi, uống trà.

Dù trong lòng có tức giận nhưng gã vẫn chắp tay chào:

- Bành Thì Bình xin chào Trương thành chủ, chào anh Nhan…

Trương Thừa Phong chỉ cười nhẹ, gật đầu mà không nói gì trong khi Nhan Tranh lại cười ha hả:

- Không ngờ Bành quản gia cũng nhanh chóng đến đây, thật đáng ngưỡng mộ.

Nhan Tranh thấy sắc mặt Bành Thì Bình liền biết rằng gã không được Diệp Mặc ưa thích, nên không ngần ngại hả hê trên nỗi đau khổ của người khác.

Bành Thì Bình tất nhiên nhận ra ý của Nhan Tranh, đang châm chọc gã vì vẫn chưa được ngồi cùng với họ.

Sau khi Diệp Mặc ngồi xuống cùng với những người còn lại, Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc cũng ngồi bên cạnh hắn, trong lòng các cô có chút lo lắng. Lai lịch của những người này rõ ràng không nhỏ, đặc biệt là Trương Thừa Phong, khi tự giới thiệu là thành chủ. Một chức vị như thị trưởng, đương nhiên khiến cho người dân bình thường cảm thấy hồi hộp.

Diệp Mặc biết những người này đến vì Trú Nhan Đan, nên không đợi họ mở lời, hắn kéo luôn câu chuyện:

- Tôi nghĩ Trương thành chủ và hai vị quản gia chắc chắn đều đến vì Trú Nhan Đan mà gia sư để lại…

- Đúng vậy, đúng vậy, ông chủ Diệp rất thẳng thắn. Vợ tôi không ở Hà Châu, khi biết có Trú Nhan Đan, lập tức bảo tôi đến mua. Mong ông chủ Diệp bán cho tôi viên Trú Nhan Đan, nếu không tôi khó ăn nói…

Trương Thừa Phong từ tốn nhưng không dài dòng.

Diệp Mặc nghe vậy lập tức hiểu ra lý do ông ta đến, hóa ra là do vợ quản nghiêm. Y đến đây để lấy Trú Nhan Đan theo lời vợ, nhưng Diệp Mặc rất thích cách nói chuyện thẳng thắn của y.

Vừa dứt lời, Bành Thì Bình lập tức nảy ra ý kiến:

- Ông chủ Diệp, Vạn Đan Các chúng tôi nghe nói quý cửa hàng có viên Trú Nhan Đan, vì vậy Các chủ đã dặn dò tôi phải mua cho bằng được. Còn về giá, ông chủ Diệp cứ việc ra giá, dù là vài triệu hay mười triệu viên linh thạch, Vạn Đan Các chúng tôi cũng quyết không chần chừ.

Lúc này, thái độ Bành Thì Bình đã không còn phách lối như trước, bởi ở đây không ai có lai lịch nhỏ hơn gã, thậm chí lai lịch của gã giờ cũng trở nên nhỏ nhất.

Diệp Mặc nghe vậy liền biết Vạn Đan Các cũng không hề kém cỏi như Trương Thừa Phong, bằng không gã cũng không thể nói như vậy.

Nhan Tranh cười lạnh:

- Bành quản gia luôn tính toán tốt, Vạn Đan Các chắc chuẩn bị tổ chức hội đấu giá đan dược phải không? Vài triệu viên linh thạch? E rằng giá trên này chỉ giúp anh bán được giá mấy triệu viên linh thạch hạng trung bên kia thôi.

Diệp Mặc kinh ngạc, không ngờ Trú Nhan Đan lại có thể có giá như vậy. Một viên linh thạch hạng trung bằng mười viên linh thạch hạng thấp, vài triệu linh thạch hạng trung, thì giá trị cũng không hề nhỏ.

Nhưng hắn vẫn đứng dậy chắp tay nói:

- Cảm ơn các vị đã ủng hộ ngành dược Hoa Hạ của tôi, nhưng Trú Nhan Đan là vật báu của cửa hàng tôi, tôi không có ý định bán…

Tóm tắt chương này:

Chương này theo chân Diệp Mặc khi khởi nghiệp ở Hà Châu. Việc làm ăn của hắn thu hút sự chú ý của các tu sĩ nổi tiếng trong giới, bao gồm Bành Thì Bình từ Vạn Đan Các và Trương Thừa Phong, thành chủ thành Hà Châu. Khi họ đến căn cứ vào tin đồn Trú Nhan Đan, sự cạnh tranh giữa các thế lực càng trở nên gay gắt hơn. Diệp Mặc khôn khéo từ chối bán đan dược quý giá này, định hình sức mạnh và uy tín của mình trong thế giới tu luyện.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc khai trương Ngành Dược Hoa Hạ và quyết định bán viên Trúc Cơ Đan với số lượng giới hạn. Dù biết rằng việc giảm giá có thể thu hút nhiều rủi ro, nhưng hắn vẫn muốn khẳng định danh tiếng của cửa hàng. Khi đám đông tụ tập để mua đan dược, sự chuyên nghiệp và khí thế mạnh mẽ của Diệp Mặc khiến họ bớt xô bồ. Cuối cùng, Tôn Chí Sài, một luyện đan sư, may mắn trở thành người đầu tiên sở hữu Trúc Cơ Đan và nhận được cơ hội lớn từ Diệp Mặc.