Khi cô gái trong bộ áo hồng thấy Diệp Mặc nhận linh thạch, khóe miệng cô nở một nụ cười khinh miệt. Cô vừa định buông một câu châm chọc thì tên thanh niên có làn da tối màu đứng bên cạnh liền chen vào, nói:

- Tiểu nhị, nếu vị đại ca này đã không cần phòng hảo hạng, vậy hãy nhường phòng đó cho tôi.

Diệp Mặc đã từ chối căn phòng đó nên tiểu nhị không có ý kiến gì, lập tức đưa phòng hảo hạng cho cặp nam nữ kia. Nhìn theo Diệp Mặc rời đi, cô gái không nhịn được, cười nhạt:

- Bần cùng, còn đòi phòng cao cấp.

Diệp Mặc nghe thấy nhưng chỉ xem như không có gì, không muốn quay lại để tranh cãi. Tuy nhiên, tên thanh niên mặt đen lại lắc đầu có phần bất đắc dĩ.

Thấy vậy, cô gái kia tức giận quát:

- Dư Như Ngọc, sao anh lắc đầu? Nếu không muốn theo tôi thì mau biến đi chỗ khác!

Người tên Dư Như Ngọc vội vàng nói:

- Hải Đồng, bác trai đã nói rằng trong Tu Chân Giới có rất nhiều cao thủ, chúng ta không nên đắc tội với người khác.

- Hừ!

Hải Đồng hừ lạnh, quay người về phòng mình, không thèm quan tâm đến Dư Như Ngọc bên cạnh.

Diệp Mặc không khỏi bật cười. Hắn nhận ra tên thanh niên mặt đen này có vẻ mặt đôn hậu, nhưng tên là Dư Như Ngọc thì thật sự không có chút nào giống ngọc ngà gì cả, điều này khiến hắn cảm thấy buồn cười.

Dù là căn phòng hạng dưới, Diệp Mặc vẫn rất hài lòng. Mặc dù không có Tụ Linh Trận, nhưng các thứ khác cũng khá đầy đủ. Hơn nữa, có thể do khách sạn này ở gần một Tụ Linh Trận nên mặc dù phòng của Diệp Mặc không có Tụ Linh Trận, nhưng linh khí nơi đây vẫn rất dồi dào.

Chi phí cho tám viên linh thạch là hoàn toàn xứng đáng. Mặc dù Diệp Mặc ban đầu không có ý định tu luyện, nhưng khi cảm nhận được linh khí dồi dào, hắn bỗng dưng có hứng thú.

Hắn lập tức bố trí một vài trận pháp phòng ngự, sau đó lấy ra một vài viên Ích Nguyên Đan, nuốt vào và bắt đầu luyện hóa.

Diệp Mặc đã đạt tới tầng ba đỉnh phong của Trúc Cơ, vì vậy hắn không sử dụng Minh Nguyên Đan, bởi vì loại đan này chỉ có thể dùng một lần. Hắn quyết định sẽ sử dụng khi đạt tới trung kỳ của Trúc Cơ, để khi nâng cấp lên tầng bốn, hắn có thể nhanh chóng tiến tới tầng năm.

Trong quá trình tu luyện, động tĩnh mà Diệp Mặc tạo ra rất lớn, linh khí xung quanh có thể tạo thành lốc xoáy. Nhưng ở những khách sạn gần đó, có rất nhiều tu sĩ cao cấp và họ không muốn lãng phí thời gian nên không ai đặc biệt chú ý đến hắn.

Ba tiếng đồng hồ sau, Diệp Mặc cảm thấy kinh mạch và huyệt đạo của mình lại mở rộng, nâng cao một cấp. Sau tiếng răng rắc nhẹ khó nghe vang lên, chân nguyên trong cơ thể hắn mọc lên nhanh chóng.

Chân nguyên trở nên mạnh mẽ gấp đôi, lan tỏa khắp các kinh mạch và từ từ tụ tập lại trong đan điền.

Diệp Mặc vui mừng, cuối cùng đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ. Không cần suy nghĩ, hắn lấy ra mấy chục viên linh thạch thượng phẩm đặt bên cạnh, bắt đầu củng cố tu vi của mình.

Đối với việc tu luyện, dù phải dùng hết linh thạch, Diệp Mặc cũng không thấy tiếc nuối.

Khi thăng cấp lên Trúc Cơ trung kỳ, Diệp Mặc cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đã được bổ sung, đồng thời thần thức cũng có thể khuếch tán ra phạm vi hơn mười dặm.

Diệp Mặc đứng dậy, quyết định đi tắm rửa, loại bỏ những thứ dơ bẩn trên người. Hắn không mệt mỏi, tranh thủ thời gian lấy ra Cửu Biến, luyện hóa một chút rồi đi ra ngoài. Khi vừa đi không xa, hắn thấy Dư Như Ngọc ngồi ở cửa, dường như đang nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Diệp Mặc đoán rằng Dư Như Ngọc ngồi ở cửa vì Hải Đồng không cho anh ta vào. Hắn có chút thiện cảm với Dư Như Ngọc, lắc đầu cảm thán, dù Hải Đồng có xinh đẹp nhưng không chắc có thể xứng với thanh niên mặt đen này.

- Anh Dư, nếu anh không ngại, có thể qua chỗ tôi nghỉ ngơi một đêm.

Diệp Mặc tiến lại phía Dư Như Ngọc, ôm quyền nói. Cuối cùng hắn cũng không có việc gì trong đêm, mà ấn tượng của hắn về Dư Như Ngọc cũng không tồi. Hắn lên tiếng mời.

Dư Như Ngọc thấy Diệp Mặc cố ý đến nói chuyện, không thể làm bộ không biết, chỉ đành ngượng ngùng đứng dậy nói:

- Xin chào, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng bây giờ tôi không thể đi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, không khuyên thêm, bởi vì việc người khác thích hay không không phải việc của hắn. Khi vừa định quay đi, Dư Như Ngọc lại lên tiếng:

- Anh cũng đến tham dự buổi đấu giá sao?

Diệp Mặc gật đầu:

- Đúng vậy, tôi muốn xem có Tinh Thần Sa hay Tiệt Thổ không. À, tôi tên là Diệp Mặc, sau này cứ gọi tôi là Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhận ra Dư Như Ngọc có vẻ không tầm thường, hơn nữa hắn không có ý định che giấu tên thật của mình vì đây không phải là Tiểu Thế Giới, nơi ai cũng biết hắn.

Dư Như Ngọc nghe Diệp Mặc nói, có chút giật mình:

- Tinh Thần Sa và Tiệt Thổ thượng đẳng, đều là những món quý giá khó tìm được.

Dư Như Ngọc ngập ngừng một lúc, do cảm thấy mình mới chỉ gặp Diệp Mặc hai lần nên không thể nói thẳng ra nhiều điều.

Diệp Mặc hiểu rằng Dư Như Ngọc cẩn trọng với mình có thể vì phẩm hạnh của y, nhưng quan trọng hơn là y dường như không nhìn thấu tu vi của hắn.

Diệp Mặc cười nói:

- Tôi không cần Tinh Thần Sa thượng đẳng, tôi chỉ cần Tinh Thần Sa bình thường là đủ, không quan tâm đến cấp bậc.

Tinh Thần Sa thượng đẳng đương nhiên có giá trị lớn, nhưng Diệp Mặc biết rằng nếu là Tinh Thần Sa hạ đẳng thì giá cả sẽ chênh lệch rất xa.

Dư Như Ngọc hiểu ra, và nhận thấy rằng Tinh Thần Sa hạ đẳng mặc dù cũng có giá trị, nhưng không phải khó tìm.

Chẳng bao lâu sau, Dư Như Ngọc lấy ra một khối khoáng thạch cỡ nắm tay, đưa cho Diệp Mặc, nói:

- Đây là một khối Tinh Thần Sa hạ đẳng tôi tình cờ có được, không biết có hữu dụng với anh Diệp không?

Diệp Mặc tới đây không phải để xin Tinh Thần Sa, nhưng không ngờ Dư Như Ngọc lại có sẵn. Mặc dù là Tinh Thần Sa hạ đẳng nhưng cũng không phải ai cũng dễ dàng có được, nếu không Diệp Mặc đã không cần đến buổi đấu giá ở Phường thị Nam Sơn.

Nhận lấy Tinh Thần Sa từ tay Dư Như Ngọc, Diệp Mặc trong lòng vui mừng. Hắn quan sát một chút và xác định đó là Tinh Thần Sa hạ đẳng. Mặc dù không lớn, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, cũng đã đủ rồi.

Khi chắc chắn khoáng thạch trong tay chính là Tinh Thần Sa, Diệp Mặc liền cảm ơn:

- Cảm ơn anh Dư, đây chính là thứ mà tôi muốn có, xin anh hãy nói giá.

Dư Như Ngọc thấy Tinh Thần Sa đúng với nhu cầu của Diệp Mặc, vui vẻ nói:

- Anh Diệp, Tinh Thần Sa này là tôi tình cờ có được. Nó không có tác dụng gì với tôi, nếu anh Diệp cần, thì cứ lấy đi, không cần phải nhắc đến chuyện tiền bạc.

Diệp Mặc sững sờ một chút. Đây mới là lần thứ hai hắn gặp Dư Như Ngọc, có thể nói họ vẫn còn xa lạ. Nhưng Dư Như Ngọc lại sao lại hào phóng như vậy?

Nhìn ra được sự nghi ngờ của Diệp Mặc, Dư Như Ngọc vội vàng nói:

- Tôi vừa thấy anh Diệp đã cảm thấy thiện cảm, hơn nữa anh Diệp có tu vi cao thâm khó đoán. Bạn của tôi đã mạo phạm anh Diệp, tôi hy vọng anh không chấp nhất, nên viên Tinh Thần Sa này tôi tặng cho anh, mong rằng anh không từ chối.

Diệp Mặc hiểu ra, Dư Như Ngọc có lẽ vì không nhìn thấu tu vi của hắn mà cảm thấy kính nể. Lúc trước khi Hải Đồng gọi hắn là "quỷ nghèo", Dư Như Ngọc chắc chắn đã nghe thấy, nhưng hắn không so đo, điều này khiến Dư Như Ngọc cảm kích.

Vội vàng khoát tay, Diệp Mặc nói:

- Anh Dư chắc có lẽ nhìn nhầm, thực tế tu vi của tôi chưa bằng anh. Tinh Thần Sa này mặc dù là hạ đẳng nhưng giá trị của nó quá lớn, nếu không trả tiền, tôi không thể nhận.

Dư Như Ngọc lại càng tròn mắt ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, y thêm phần khâm phục nói:

- Anh Diệp, đừng nhắc đến tiền bạc nữa, coi như tôi kết bạn với anh Diệp.

Dư Như Ngọc trong lòng thầm kinh ngạc, mặc dù y chỉ mới đạt Trúc Cơ tầng bảy, nhưng có thể coi là người đã bước vào tu vi Kim Đan sơ kỳ. Y có thể thấy Diệp Mặc không để lại dấu vết nào về tu vi của mình, hiển nhiên hắn rất giỏi, có thể đến từ một đại môn phái.

Thấy Dư Như Ngọc kiên quyết không chịu nhận linh thạch, Diệp Mặc không nói thêm nữa, chỉ thu lấy Tinh Thần Sa, rồi nhanh chóng lấy ra hai chiếc ghế ngồi cùng Dư Như Ngọc nói chuyện.

Sau một hồi giới thiệu, Diệp Mặc mới biết Dư Như Ngọc có địa vị rất cao. Y là đệ tử cốt lõi của Thần Kiếm Môn, một trong những Tông Môn hàng đầu. Hơn nữa, cha y từng là tông chủ của Thần Kiếm Tông, hiện tại là Thái Thượng Trưởng Lão.

Diệp Mặc không hỏi về tu vi của cha y, nhưng nếu là Thái Thượng Trưởng Lão của một Tông Môn năm sao, ít nhất cũng phải đạt đến Nguyên Anh Đại viên mãn, thậm chí có thể là tu vi Hư Thần.

Trong khi đó, cô gái Hải Đồng đến từ Song Tâm Cốc, cũng là Tông Môn năm sao. Lần này tại buổi đấu giá ở Phường thị Nam Sơn, cả hai vị trưởng bối đều đồng ý để Hải Đồng và Dư Như Ngọc ra ngoài rèn luyện, đến trước ở Phường thị Nam Sơn. Dù Dư Như Ngọc không nói rõ nhưng Diệp Mặc hiểu rằng hai bậc trưởng bối có ý định thúc đẩy sự kết nối giữa hai người.

Dư Như Ngọc đến từ một môn phái năm sao, là một người hiểu biết và không hề kiêu ngạo. Điều này khiến Diệp Mặc nhớ đến Thẩm Kiến Thanh, thiếu chủ của Tây Lưu Môn, cũng đến từ Tông Môn năm sao, người đó thật sự rất kiêu ngạo. Nếu không vì lý do trọng sinh, hắn và Lạc Ảnh có lẽ đã sớm chết trong tay y, hơn nữa Thần Dược Môn cũng là do y tiêu diệt.

Nhớ đến Thẩm Kiến Thanh, lòng Diệp Mặc trào lên sát ý.

- Dư Như Ngọc, anh có biết xấu hổ không? Lại dám kết giao với đồ bỏ đi như vậy, mặt mũi của tôi bị anh làm mất hết rồi.

Một giọng nói thanh thoát đầy bất mãn vang lên, Hải Đồng với vẻ mặt khinh miệt đứng ở cửa, và cửa phòng của cô đã mở rộng.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc trải qua một buổi tối yên bình tại khách sạn, nơi hắn nhận được linh thạch và tìm thấy một khối Tinh Thần Sa hạ đẳng từ Dư Như Ngọc. Dư Như Ngọc, đệ tử cốt lõi của Thần Kiếm Môn, bày tỏ thiện cảm với Diệp Mặc qua việc tặng món quà, mặc dù cảm thấy bối rối trước lời chế giễu của Hải Đồng. Qua cuộc đối thoại, Diệp Mặc không chỉ tăng cường tu vi mà còn tạo nên mối quan hệ tiềm năng với những nhân vật quan trọng trong Tu Chân Giới.

Tóm tắt chương trước:

Chương này xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa Diệp Mặc và Ngu Vũ Thiên, khi họ bàn về Đan Vương Nhất phẩm và những khó khăn trong tu luyện. Diệp Mặc bất ngờ tiết lộ về sư phụ của mình, một Đan Vương nổi tiếng, khiến Ngu Vũ Thiên kinh ngạc. Họ quyết định rời khỏi khu vực nguy hiểm để đến Phường thị Nam Sơn, nơi Diệp Mặc chuẩn bị tham gia một buổi đấu giá lớn. Tại đây, Diệp Mặc gặp một mỹ nhân và một thanh niên, tình huống căng thẳng diễn ra khi họ giành nhau phòng nghỉ.