Ông lão Khổng Diệp nhìn sắc mặt có chút cứng nhắc của Diệp Mặc, mỉm cười nói:

- Cậu không cần khẩn trương. Tôi nhận thấy cậu mang mồi lửa, mà lại là thiên hỏa không phải do tu vi, điều này có nguyên nhân khác.

Dù ông lão đã cố gắng trấn an, tâm trạng Diệp Mặc vẫn không thể bình tĩnh lại, thậm chí còn chấn động hơn nữa. Liệu Khổng Diệp có phải là Chân tiên không? Ông ta không chỉ nhận ra hắn đang sở hữu mồi lửa kỳ dị mà còn biết đó là thiên hỏa, điều này quá sức tưởng tượng.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, ông lão Khổng Diệp lấy ra một viên khoáng thạch màu đỏ sậm, và nói:

- Đây là Viêm Liên Bồng tâm.

Khi Diệp Mặc nhìn thấy viên khoáng thạch, đan điền của hắn bỗng dưng cảm nhận được một luồng dao động nhẹ, có vẻ như là do Vụ Liên Tâm hỏa. Tuy chấn động rất nhỏ, nhưng hắn cũng nhanh chóng ổn định lại. Diệp Mặc chú ý vào Vụ Liên Tâm hỏa và nhận thấy mặc dù nó đã trở lại bình thường nhưng vẫn còn vài dao động rất nhẹ, nếu không chú tâm thì sẽ không dễ dàng phát hiện.

Trong lòng Diệp Mặc dường như đã hiểu tại sao Khổng Diệp lại biết hắn có mồi lửa, và còn rõ được đó là Vụ Liên Tâm hỏa.

Khi đã hiểu rõ, Diệp Mặc bắt đầu bình tĩnh trở lại. Ông lão Khổng Diệp đã nhận biết, nếu đối phương muốn chiếm đoạt, bất luận hắn có liều mạng đến mức nào thì cũng chỉ là tìm đến cái chết mà thôi. Dù Khổng Diệp là người mà hắn kính trọng, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên, hắn cũng biết rằng mình chỉ có thể nghe theo ý trời.

Nghĩ ngợi, Diệp Mặc càng muốn đi vào Sa nguyên dược cốc hơn. Hắn đã đến nơi này chưa đầy một năm, tu vi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Điều này tất nhiên có liên quan đến Tam Sinh Quyết và sự nỗ lực của hắn, nhưng Diệp Mặc hiểu rằng kết quả này cũng liên quan lớn đến kỳ ngộ mà hắn đã trải qua trước đó.

Nếu không có kỳ ngộ, không có tài bảo thiên địa, dù cho tư chất của hắn có xuất chúng đến đâu, thì ngay cả Tam Sinh Quyết có lợi hại như thế nào cũng khó có được thành tựu này nhanh chóng.

Thấy Diệp Mặc nhanh chóng ổn định lại, ông lão Khổng Diệp gật đầu nói:

- Lần trước lên đài nói chuyện, tôi mới phát hiện cậu có Vụ Liên Tâm hỏa...

Diệp Mặc thầm thở dài, quả nhiên thấy rằng lão biết hắn không chỉ có mồi lửa kỳ dị mà còn biết đó là Vụ Liên Tâm hỏa.

- Viêm Liên Bồng Tâm có thể khiến Vụ Liên Tâm hỏa thăng một cấp, nên khi khoảng cách giữa tôi và cậu đạt đến một giới hạn nhất định, tôi có thể cảm ứng được một chút. Chỉ có điều chấn động này rất nhỏ, với tu vi của cậu thì tôi nghĩ sẽ rất khó để cảm ứng.

Ông lão Khổng Diệp nói đến đây thì sắc mặt trở nên nghiêm túc:

- Tôi lo lắng cậu còn trẻ, dễ có tâm lý tranh đua, không biết tự xem xét sức mình, mà có thể tại vòng ba sẽ lấy Vụ Liên Tâm hỏa ra. Cậu cũng biết nếu cậu làm vậy, sẽ không ai có thể bảo vệ cậu được!

Khi Diệp Mặc hiểu rằng ông lão Khổng Diệp là để bảo vệ hắn mới nói như vậy, lòng cảm kích dâng trào, hắn cúi người nói:

- Đa tạ Khổng Diệp tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích.

Dù ở vòng ba không giành được vị trí cao nhất, Diệp Mặc cũng sẽ không lấy Vụ Liên Tâm hỏa ra. Nhưng hành động bảo vệ của Khổng Diệp khiến hắn cảm động rất sâu sắc.

Khổng Diệp gật đầu nói:

- Vụ Liên Tâm hỏa xếp thứ ba trong các mồi lửa ở Tu Chân giới và cũng là một trong mười loại Thiên hỏa. Trước khi cậu có đủ sức mạnh, nhất định không thể tiết lộ Vụ Liên Tâm hỏa ra. Tôi không biết cậu đã làm cách nào để có được thiên hỏa, nhưng nếu như cậu đã sở hữu, thì đó là cơ duyên của cậu. Viên Viêm Liên Bồng tâm này trước đây tôi vô tình có được, bây giờ sẽ tặng cho cậu!

Diệp Mặc nghe đến đó thì ngây ngẩn. Viêm Liên Bồng Tâm có thể khiến Vụ Liên Tâm hỏa thăng cấp, rõ ràng là món bảo vật cực kỳ quý giá và hiếm có. Mồi lửa kỳ dị rất khó thăng cấp, như thể trèo lên trời, chưa nói đến Vụ Liên Tâm hỏa còn xếp hạng cao. Thật không thể tin khi ông lão Khổng Diệp lại tặng món đồ vô giá này cho mình.

Mất một lúc, Diệp Mặc mới hoàn hồn lại, hắn cảm nhận được tâm tư của Mộc Dịch Thanh trước đó và vội vàng nói:

- Khổng Diệp tiền bối, Viêm Liên Bồng Tâm thực sự quá quý giá, e là vãn bối không dám nhận.

Khổng Diệp mỉm cười nói:

- Cậu là một người rất tốt. Khi tôi biết cậu có Vụ Liên Tâm hỏa, trong lòng cậu tất nhiên rất lo lắng. Nhưng khi tôi đưa ra Viêm Liên Bồng Tâm, cậu liền biết quý giá của nó. Thực tế, Viêm Liên Bồng Tâm quý giá cũng bởi vì Vụ Liên Tâm hỏa, với tôi thì nó không quý giá đến mức ấy. Trên đài trước đây khi tôi tuyên bố cậu đạt đệ nhất, tôi vốn định cho cậu một mồi lửa. Nhưng cậu đã sở hữu Vụ Liên Tâm hỏa nên Viêm Liên Bồng Tâm này đương nhiên rất thích hợp với cậu.

Nghe những lời của Khổng Diệp, Diệp Mặc mới thấu hiểu sự giàu có của ông lão, một mồi lửa có thể tặng tùy ý! Hắn không nói nhiều mà nhận lấy Viêm Liên Bồng Tâm, một lần nữa cảm tạ.

Khi Diệp Mặc nhận lấy Viêm Liên Bồng Tâm, ông lão Khổng Diệp mới nói tiếp:

- Nếu như mồi lửa của cậu đã có màu cam, vậy hiện tại chưa thể để Vụ Liên Tâm hỏa hấp thu Viêm Liên Bồng Tâm, cậu nhất định phải đạt tới cấp bậc Kim Đan mới có thể.

Nói xong, ông lão Khổng Diệp không đợi Diệp Mặc phản hồi mà nói tiếp:

- Tôi nghĩ cậu đến tham gia tranh tài luyện đan phần lớn là để vào Sa nguyên dược cốc. Trong Sa nguyên dược cốc mặc dù không có tu sĩ Nguyên Anh, nhưng lại có rất nhiều tu sĩ Kim Đan và số lượng người tuyệt đối không chỉ năm trăm. Mặc dù Bắc Vọng châu chỉ có năm trăm người vào, nhưng mục tiêu đến Sa Nguyên Dược Cốc không chỉ riêng Bắc Vọng châu, vì vậy cậu cần phải rất cẩn thận.

Sa Nguyên Dược Cốc không chỉ có các tu sĩ từ Bắc Vọng châu, trong lòng Diệp Mặc tăng thêm phấn khởi, số lượng tu sĩ tham gia càng đông, nghĩa là trong đó cũng có nhiều bảo bối hơn.

- Cậu chắc cũng biết đại lục Lạc Nguyệt có bốn châu một biển chứ?

Ông lão Khổng Diệp đột nhiên hỏi.

Diệp Mặc gật đầu, ông lão Khổng Diệp không tỏ ra ngạc nhiên, bởi các đan sư thường có nhiều thông tin hơn các tu sĩ bình thường.

- Sa Nguyên Dược Cốc mở ra có thể đến từ bất kỳ châu nào, nhưng đều có hạn chế về số lượng người. Dù Sa Nguyên Dược Cốc rất lớn, nhưng tới khi bí cảnh đóng cửa thì 90% người đến từ các châu sẽ không gặp nhau. Nếu như cậu gặp phải tu sĩ từ Nam An Châu thì cần phải hết sức cẩn thận, họ ra tay quyết đoán, mỗi tu sĩ đều có tu vi rất cao.

Diệp Mặc nghe vậy không khỏi giật mình. Chẳng lẽ Đông Huyền châu cũng có người vào Sa Nguyên Dược Cốc? Hắn chưa từng nghe nói về điều này trước đây, nhưng bây giờ nghĩ lại thì Sa Nguyên Dược Cốc giống như Vẫn Chân Điện, mở ra cho toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt.

Trước đây hắn không nghe nói về Sa Nguyên Dược Cốc là vì hắn còn quá nhỏ, mà Sa Nguyên Dược Cốc năm mươi năm mới mở một lần. Thứ hai là ở Đông Huyền châu thật sự có rất nhiều môn phái không thể nhỏ hơn.

Ông lão Khổng Diệp thấy Diệp Mặc hiểu ý mình, khẽ gật đầu nói:

- Thực ra tôi định truyền thụ cho cậu thuật luyện đan của mình, nhưng khi thấy cậu chế tạo Chức Thần đan, tôi đã biết chắc chắn cậu sẽ trở thành một đại sư, có thành tựu vượt xa tôi. Nếu tôi truyền thụ cho cậu sẽ làm ảnh hưởng đến cậu. Chức Thần đan đem lại cho cậu vinh quang, nhưng cũng đưa cậu đến nơi nguy hiểm, cách xử lý mọi việc, cậu tự giải quyết đi!

Diệp Mặc hiểu rõ rằng ông lão Khổng Diệp không chỉ tặng cho hắn Viêm Liên Bồng Tâm mà còn có ý bảo vệ. Dù sao hắn là người mà ông lão yêu cầu gặp mặt, người khác muốn gây khó khăn cũng sẽ phải cân nhắc về ông lão.

Diệp Mặc càng thêm cảm kích. Nhìn thấy hai mắt Khổng Diệp đã nhắm lại, hắn biết đối phương đã nói xong.

Bởi vì cảm kích, Diệp Mặc cúi người nói:

- Vãn bối nhớ công ơn dạy bảo của tiền bối, xin cáo từ!

Khi Diệp Mặc ra tới cửa, Khổng Diệp bỗng nhiên mở mắt nói:

- Nếu như trăm năm sau cậu không có việc gì, có thể tới Đương Lăng tìm tôi.

Diệp Mặc dù không biết Đương Lăng ở đâu, nhưng nếu Khổng Diệp đã không nói rõ thì hắn cũng không hỏi nhiều.

...

Dịch trạm Tiên Dược cốc sang trọng hơn chỗ ở của ông lão Khổng Diệp nhiều. Thảm trải tỏa ra linh khí khiến người đi trên đó cảm thấy vô cùng thoải mái. Diệp Mặc vừa tới thì có hai thiếu nữ xinh đẹp dẫn hắn tới gian phòng của Minh Tâm chưởng môn.

Khi tới nơi, Diệp Mặc có phần bất ngờ. Thông thường với địa vị một đại môn phái như Tiên Dược cốc, Minh Tâm chưởng môn không cần phải gọi hắn đến phòng riêng, mà chỉ cần gặp ở phòng tiếp khách là được.

Diệp Mặc phát hiện ngoài Minh Tâm ra còn có một thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh. Hắn nhận ra người này, đó là Cầm Mộ Tâm, người đã tham gia tranh tài cùng hắn, và đạt thành tích thứ tư. Nghe nói nàng đã thăng cấp từ Trúc Cơ danh nhân đường thứ năm, là một cô gái rất xuất sắc.

Minh Tâm thấy Diệp Mặc vào, rất vui mừng, nở nụ cười mời hắn ngồi xuống, rồi quay sang bảo Mộ Tâm:

- Mộ Tâm, đi pha trà cho Diệp công tử.

Khi đến Tu Chân Giới, Diệp Mặc đã được gọi bằng nhiều danh xưng như Diệp đan sư, anh Diệp, Diệp đạo hữu, ông chủ, thậm chí là tiền bối, nhưng thực sự đây là lần đầu tiên hắn được gọi là Diệp công tử.

Cầm Mộ Tâm đỏ mặt, bưng một chén trà đưa tới trước mặt Diệp Mặc, nhỏ giọng nói:

- Diệp sư huynh, mời dùng trà...

Diệp Mặc ngẩn ra, không hiểu chuyện gì. Tu vi của hắn không cao bằng Cầm Mộ Tâm, chỉ mới đạt Trúc Cơ Hậu Kỳ, còn nàng đã là Kim Đan sơ kỳ. Nàng gọi hắn là Diệp sư huynh, phải chăng có sự nhầm lẫn nào đó?

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Mặc gặp gỡ ông lão Khổng Diệp, người nhận ra sức mạnh đặc biệt của hắn với thiên hỏa Vụ Liên Tâm. Khổng Diệp tặng cho Diệp Mặc viên bảo bối Viêm Liên Bồng Tâm, có khả năng nâng cấp mồi lửa của hắn. Ông lão cũng bày tỏ lo ngại về việc Diệp Mặc có thể gặp nguy hiểm khi tiết lộ sức mạnh của mình. Diệp Mặc cảm kích trước lòng tốt của Khổng Diệp và quyết tâm tiếp tục hành trình vào Sa Nguyên Dược Cốc, nơi có nhiều cơ hội và thử thách đang chờ đón.