Cắn nuốt xong Kim Đan, Vô Ảnh không tiếp tục cắn nuốt máu huyết mà lập tức chui ra và rơi vào tay Diệp Mặc, không ngờ đã ngủ say. Diệp Mặc ném Vô Ảnh vào Thế giới trang vàng, từ đó mới thu chiến lợi phẩm vào. Hắn sớm chú ý tới Lê Kinh Mân, người đã giết tên tu sĩ Trúc Cơ, hiện đang giằng co với hai tên Kim Đan sơ kỳ và một Kim Đan trung kỳ, nhưng vẫn chiếm được thượng phong.
Thời gian Diệp Mặc giết chết tên tu sĩ Kim Đan tầng chín quá ngắn, có thể nói là đám người giao tranh với Lê Kinh Mân không tin tưởng lão đại của mình sẽ thất bại. Do đó, khi Diệp Mặc giết chết tu sĩ Kim Đan tầng chín, những tên còn lại không kịp chạy trốn. Ba gã tu sĩ Kim Đan vốn ở thế yếu, giờ đây do Diệp Mặc giết lão đại của chúng nên lòng bọn chúng cực kỳ hoang mang. Khi muốn rút lui, Lê Kinh Mân đã nắm lấy cơ hội giết hai gã Kim Đan sơ kỳ, trong khi gã Kim Đan trung kỳ còn lại vừa chạy được không xa thì đã bị Diệp Mặc một đao bổ chết.
Thấy Diệp Mặc đã đáp xuống thuyền, Lê Kinh Mân có chút xấu hổ:
- Năng lực chiến đấu của tôi quá kém, nếu tôi lợi hại hơn một chút thì cũng không bị bọn chúng giằng co đến giờ.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Đám người ấy sống trong đánh nhau chém giết, kinh nghiệm rất phong phú. Nếu không phải anh có cảnh giới cao hơn nhiều thì cũng khó mà nói. Dĩ nhiên điều này cũng do công pháp tu luyện của anh quá thấp, nhưng anh không cần lo lắng, khi anh đột phá Nguyên Anh, tôi sẽ giúp anh tìm một bộ công pháp cao cấp.
- Tôi có thể đột phá Nguyên Anh?
Lê Kinh Mân kích động hỏi lại.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, gật đầu đáp:
- Đương nhiên.
Lê Kinh Mân quyết định theo hắn, nếu ngay cả người có tư chất như vậy mà cũng không thể bồi dưỡng đến Nguyên Anh thì một Đan Vương như hắn sẽ không tránh khỏi bị coi là kém.
Lê Kinh Mân cố gắng nén sự phấn khích trong lòng, không tiếp tục hỏi thêm. Mục đích của y khi theo Diệp Mặc không phải là để tiến bộ sao? Giờ thì Diệp Mặc đã chính miệng đồng ý, y còn gì phải e ngại?
- Anh ở đây chờ tôi, tôi đi xem chiếc phi thuyền linh khí trung phẩm kia.
Diệp Mặc nói rồi bước vào chiếc phi thuyền linh khí mà bọn đạo tặc khống chế.
Chiếc phi thuyền linh khí trung phẩm rõ ràng là một thứ giá trị cao. Mặc dù Diệp Mặc đã có phi thuyền linh khí thượng phẩm, nhưng không phải tu sĩ nào cũng có vận may như vậy. Nếu không, Cổ Cửu Nhân đã không muốn đổi Thảo Hoàn đan vì một chiếc phi thuyền linh khí thượng phẩm.
Khi tiến vào, Diệp Mặc nhận ra không gian bên trong phi thuyền của đối phương rất lớn. Ngoài gần hai mươi phòng ở ra, còn có một kho hàng lớn chứa đầy linh thạch, pháp khí, khoáng thạch và dược liệu. Những thứ này, Diệp Mặc không chút do dự thu vào nhẫn của mình.
Về việc bọn đạo tặc để những thứ này ở đây mà không phải trong nhẫn, Diệp Mặc đoán có lẽ vì để thưởng cho những tên có công được chọn lựa ở đây. Trong căn phòng duy nhất có người, Diệp Mặc tìm thấy một tu sĩ bị giam, chỉ có tu vi Trúc Cơ. Hắn không rõ tại sao những đạo tặc lại giam giữ y.
Trong mắt tu sĩ Trúc Cơ tràn đầy tuyệt vọng, khi Diệp Mặc tiến vào, y chỉ hơi ngẩng đầu. Nhưng khi thấy khuôn mặt của Diệp Mặc, y lập tức kinh hoàng kêu lên:
- Ngài là Diệp tiền bối? Diệp Mặc tiền bối?
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn tu sĩ Trúc Cơ, hắn không biết đối phương, tại sao y lại biết hắn? Dường như nhận thấy sự nghi hoặc của Diệp Mặc, tu sĩ Trúc Cơ vội vàng nói:
- Tuy Diệp tiền bối không biết tôi, nhưng tôi biết ngài. Tôi đến đây từ truyền tống trận ở Tinh Gia sơn, là người Thần Châu, cũng chính là Tiểu Thế Giới mà người bên ngoài nói. Năm đó Diệp tiền bối đã đại phát thần uy tại núi Thần Châu, chém giết vô số hào kiệt, tôi đã sớm ngưỡng mộ ngài.
Diệp Mặc giật mình:
- Thì ra cậu là người của Nội Ẩn môn?
- Đúng, đúng rồi. Người bên ngoài gọi chúng tôi là Nội Ẩn môn, tôi là Dư Kỳ Dương, vốn là người của Lưu Ly môn. Về sau, khi truyền tống trận ở Tinh Gia sơn mở ra, tôi cùng người khác tiến vào. Tôi cũng khá may mắn, khi vừa đến đây đã gặp được một vị sư phụ tu vi Kim Đan. Sư phụ đối xử tốt với tôi, dạy tôi tu chân, nhưng hai tháng trước sư phụ bị đám đạo tặc này giết…
Nói được nửa chừng, Dư Kỳ Dương như nghĩ tới điều gì, có chút kinh dị nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Diệp tiền bối, phi thuyền này là của đạo tặc, sao ngài lại…
Diệp Mặc hiểu ý y, hắn lắc đầu đáp:
- Tôi không phải đạo tặc, bọn chúng đã chặn phi thuyền của tôi và bị tôi giết hết rồi. Lúc tôi vào vừa lúc gặp anh, nhưng nghe anh nói sư phụ anh đã bị giết, sao anh lại còn sống được?
Nghe Diệp Mặc nói hắn đã giết tất cả đạo tặc, Dư Kỳ Dương khiếp sợ nhìn hắn, thậm chí quên mất trả lời câu hỏi, thật lâu sau mới ngơ ngác nói:
- Diệp tiền bối, ngài đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi sao?
Nhưng khi hỏi xong điều này, y lập tức phản ứng lại. Một tu sĩ Nguyên Anh không phải là người có thể tùy tiện hỏi như vậy, vội vàng nói thêm:
- Đa tạ Diệp tiền bối báo thù giết sư cho tôi.
Diệp Mặc ngăn cản y quỳ xuống, chờ câu trả lời của y. Tuổi của Dư Kỳ Dương trông còn lớn hơn hắn, mà hắn cũng không thích người khác quỳ xuống như vậy.
Cuối cùng, Dư Kỳ Dương nói:
- Vì lúc ở Lưu Ly môn tôi thích nghiên cứu trận pháp, nên tên lão đại râu rậm của bọn đạo tặc không giết tôi. Mỗi ngày đều dùng vài thanh phi kiếm thảo luận trận pháp với tôi, cho nên tôi mới còn sống.
Diệp Mặc hiểu ra, hóa ra tên lão đại đó muốn tu luyện kiếm trận, nên mới để lại mạng của Dư Kỳ Dương. Tuy nhiên, Dư Kỳ Dương mới hơn một năm mà đã đạt được Trúc Cơ, không nói đến sư phụ của y, chỉ riêng loại tư chất này thôi cũng đã rất nghịch thiên rồi.
- Tư chất của anh rất tốt sao?
Diệp Mặc hỏi.
Dư Kỳ Dương lắc đầu:
- Tuy tư chất của tôi không tồi, nhưng có thể Trúc Cơ thành công trong thời gian ngắn như vậy đều nhờ vào công lao của sư phụ. Sư phụ dạy cho tôi một loại công pháp, có thể chuyển hóa nội khí tu luyện trước kia thành chân khí, điều này giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Diệp Mặc gật đầu, xem ra sư phụ của Dư Kỳ Dương cũng là một nhân vật khá lợi hại, khi nghĩ đến việc chuyển hóa nội khí thành chân khí, giúp giảm bớt thời gian tu luyện.
- Tôi muốn lấy chiếc phi thuyền này, hiện giờ anh định làm gì?
Diệp Mặc hỏi.
- Tôi muốn đi theo Diệp tiền bối, nơi này tôi không quen biết bất cứ ai, cũng rất xa lạ. Diệp tiền bối là người quen duy nhất của tôi rồi.
Dư Kỳ Dương không chút do dự.
- Được.
Diệp Mặc nghĩ thầm, mình đã tiếp nhận Lê Kinh Mân, nếu hắn muốn mở rộng "Ngành dược Hoa Hạ" thêm một lần nữa thì rất cần nhân sự, thêm một Dư Kỳ Dương cũng chẳng có vấn đề gì. Hơn nữa, Dư Kỳ Dương còn am hiểu một ít trận pháp, nhân tài như vậy là rất hiếm.
Diệp Mặc đã luyện hóa xong phi thuyền linh khí trung phẩm và dẫn Dư Kỳ Dương trở lại thuyền của mình, giới thiệu chút ít cho Lê Kinh Mân và Dư Kỳ Dương.
Dư Kỳ Dương biết một ít trận pháp, hơn nữa lại thích nghịch phi thuyền, nên Lê Kinh Mân giao quyền khống chế phi thuyền cho y, vừa chỉ điểm Dư Kỳ Dương vừa tự mình tu luyện.
Trước đó, Diệp Mặc vừa nghĩ đến việc đem "Tiếp Lan Xuân Hiểu" và "Thạch Duẫn Tủy vạn năm" dung hợp để luyện đan thì đã bị bọn đạo tặc cắt đứt. Sau khi trở về phòng, việc đầu tiên mà Diệp Mặc làm là bắt đầu luyện chế đan dược.
Bởi vì trước đó đã thử vài lần, đều đã luyện chế thành công, lần này chỉ cần thêm "Thạch Duẫn Tủy vạn năm" vào mà thôi. Tương đối mà nói, thêm thứ này vào thì quá trình luyện đan dễ dàng hơn. "Thạch Duẫn Tủy vạn năm" chính là thứ cực kỳ thích hợp với luyện đan.
Sau khi dung hợp "Tiếp Lan Xuân Hiểu" và một vài loại dược liệu khác, qua Tuyền Đan pháp của mình cùng sự trợ giúp của "Thạch Duẫn Tủy vạn năm", Diệp Mặc nhanh chóng luyện chế được một loại đan dược mới. Hơn nữa, lò đan đầu tiên đã luyện chế thành công sáu viên.
Mùi hương của đan dược mới thơm ngát, Diệp Mặc sôi sục cảm giác đan dược vẫn giữ nguyên dược tính của "Tiếp Lan Xuân Hiểu". Tuy lòng mừng rỡ, nhưng hắn vẫn cầm một viên đan dược cho vào miệng.
Đan dược vừa vào miệng thì hóa thành một sợi tơ linh khí, như có linh tính, dũng mãnh tiến vào trong thần hồn của hắn, giúp thần hồn lớn mạnh hơn.
- Quả nhiên có hiệu quả, hơn nữa còn là đan dược Thiên cấp nhất phẩm.
Diệp Mặc vui mừng cầm năm viên đan dược còn lại nói:
- Loại đan dược này gọi là "Tiếp Duẩn đan" đi.
Dược liệu chủ chốt của "Tiếp Duẩn đan" là "Tiếp Lan Xuân Hiểu" và "Thạch Duẫn Tủy vạn năm", tên này cũng rất phù hợp. Diệp Mặc đoán rằng đan dược này có thể đạt Thiên cấp nhất phẩm có lẽ là vì sự kết hợp với "Thạch Duẫn Tủy vạn năm".
"Tiếp Duẩn đan" đã luyện chế xong, nhưng trong lòng Diệp Mặc lại căng thẳng. Hắn không biết "Tiếp DuẨn đan" có thể trị liệu cho Tô Tĩnh Văn hay không. Nếu ngay cả thứ này cũng không được thì hắn phải làm sao đây?
Diệp Mặc lo lắng mang "Tiếp Duẩn đan" đến bên miệng Tô Tĩnh Văn. Không cần hắn làm gì, đan dược đã tự động hóa thành linh dịch biến mất.
Mười lần hô hấp trôi qua, Tô Tĩnh Văn vẫn không có chút động tĩnh. Một phút đồng hồ trôi qua nhưng kết quả vẫn vậy. Mười lăm phút, rồi một nén nhang cũng đã trôi qua. Lúc này Tô Tĩnh Văn vẫn không có dấu hiệu gì, Diệp Mặc cũng bắt đầu lo lắng.
Đang khi định kiểm tra Tô Tĩnh Văn, hắn bỗng phát hiện cô đã tỉnh lại, mở mắt ra. Trong lòng Diệp Mặc mừng rỡ, nhưng hắn không lên tiếng. Hắn biết lúc này cần cho cô thời gian…
Chương này kể về cuộc giao tranh giữa Diệp Mặc và các tu sĩ Kim Đan, nơi hắn đã sử dụng sức mạnh của mình để giành chiến thắng. Sau khi cứu một tu sĩ Trúc Cơ, Dư Kỳ Dương, khỏi bọn đạo tặc, Diệp Mặc biết được khả năng tiềm ẩn của anh ta. Họ cùng nhau chiếm đoạt phi thuyền linh khí của đối phương và tiếp tục phát triển chiến lực. Đặc biệt, Diệp Mặc đã thành công trong việc luyện chế 'Tiếp Duẩn đan', tạo ra hy vọng cho tương lai của Tô Tĩnh Văn khi cô tỉnh lại sau một khoảng thời gian dài hôn mê.
Trong chương này, Diệp Mặc đối đầu với một tu sĩ Kim Đan tầng chín trong một kiếm trận chết chóc. Mặc dù bị tổn thương, Diệp Mặc tận dụng tuyệt chiêu 'Thần hồn thứ' để áp chế đối thủ. Sau khi tiêu diệt một tu sĩ khác, hắn phát hiện nhiều kiếm quang ẩn giấu trong trận, nhưng với trí tuệ và khả năng chiến đấu xuất sắc, cuối cùng Diệp Mặc đã phá vỡ kiếm trận và khiến kẻ thù bỏ chạy, chiếm được chiến thắng trước sức mạnh áp đảo của đối phương.