Giang Chu nhìn về phía Phùng Tư Nhược, trong lòng không khỏi lo lắng. Hắn muốn thể hiện điều gì đó, nhưng chưa kịp nói ra. Có lẽ trong lời ca của mình, hắn đang tìm kiếm một sự tự do nào đó. Ánh mắt của những người xung quanh dường như đang chờ đợi, lắng nghe từng câu chữ của hắn.
Trong không gian yên tĩnh của phòng luyện tập, mọi người đều tập trung, chờ đợi tiếng hát vang lên. Giang Chu bắt đầu khởi động tâm trạng và hát lên, âm điệu nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. Lời bài hát phản ánh những trăn trở trong lòng hắn, những hồi tưởng về quá khứ, về cảm xúc yêu đương lãng mạn nhưng cũng đầy nỗi nhớ.
Hắn hát về những kỷ niệm ngọt ngào và buồn bã, về một thời thanh xuân đã qua. Mọi người xung quanh bỗng chốc lặng im, lắng nghe một cách say mê. Giọng hát của Giang Chu như mang họ trở về với những cảm xúc ấm áp, tạo ra một kết nối mạnh mẽ giữa họ.
Những câu hát, mang theo sự chân thành, đã đánh thức trong lòng tất cả mọi người một nỗi niềm khó tả. Tiếng ca của Giang Chu vừa mạnh mẽ vừa trầm bổng, truyền tải những cung bậc cảm xúc mà ai cũng có thể đồng cảm. Hắn thể hiện được nỗi nhớ quê hương, niềm khao khát trở về và sự tiếc nuối về những điều đã qua.
Dường như từng câu chữ của bài hát như cuốn hút mọi người vào trong thế giới riêng của Giang Chu. Giọng hát ấy không chỉ là âm thanh đơn thuần, mà là một phần của tâm hồn hắn, của những gì hắn đã trải qua. Khi ca khúc dần đi tới hồi cuối, không khí trong phòng luyện tập bỗng trở nên dày đặc cảm xúc, như thể cả không gian đang hòa quyện vào từng nốt nhạc.
Khi Giang Chu kết thúc bài hát, một tràng pháo tay vang dội vang lên, đánh thức mọi người từ trạng thái ngây ngất. Họ nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Giây phút ấy thật đặc biệt, khi mà âm nhạc kết nối những tâm hồn với nhau, xóa nhòa mọi khoảng cách.
Mọi người không chỉ nghe mà còn cảm nhận được sự chân thành trong từng giai điệu, và họ biết rằng Giang Chu đã thật sự chạm đến trái tim họ.
Giang Chu chuẩn bị cho một tiết mục biểu diễn ca khúc « Gió nổi lên » tại tiệc tân sinh. Trong khi Hứa Văn và Phùng Tư Nhược có những tranh cãi về khả năng hát và định hướng cho tiết mục, không khí trở nên căng thẳng khi Giang Chu nắm tay Phùng Tư Nhược và thể hiện sự tự tin. Hứa Văn và Hàn Nhu không tin tưởng vào khả năng của Giang Chu, nhưng cũng không thể phủ nhận sự hào hứng của mọi người xung quanh. Cuộc thi tài giữa các nhân vật diễn ra đầy kịch tính và hài hước.
Giang Chu lo lắng nhìn Phùng Tư Nhược khi bắt đầu hát một bài ca chứa đựng nỗi niềm sâu sắc. Giọng hát của hắn mang theo những kỷ niệm ngọt ngào và buồn bã, kết nối mọi người trong không gian yên tĩnh của phòng luyện tập. Âm thanh ấy không chỉ chạm đến cảm xúc của khán giả mà còn phản ánh những trăn trở trong lòng hắn. Khi kết thúc, không khí trở nên dày đặc cảm xúc và sự ngưỡng mộ từ mọi người dành cho Giang Chu càng tăng thêm vẻ đẹp của khoảnh khắc đặc biệt này.