Chương 48: Liêu muội bí quyết: Được có tiền
Trước cửa không có bóng người, chỉ có ánh sáng vàng của đèn đường.
Sở Ngữ Vi trở về Thanh Bắc, khuôn mặt đầy tức giận. Cô cúi đầu, tâm trạng phức tạp. Tại sao mình lại không chịu được tính khí kiêu ngạo này? Ngày hôm nay, cô vừa đi dạo bên hồ một chút đã cảm thấy hối hận. Việc mời bạn nữ tới gặp mình thực sự quá khó xử. Vừa rồi, cô đã cẩn thận đưa thắt lưng cho hắn.
Đêm nay, cô hẹn ba cô gái đi ăn tối. Hắn rõ ràng đã biết tâm tư của cô nhưng vẫn giả vờ không hay biết. Giang Chu cau mày hỏi: "Tôi không phải mời các cô ăn đồ Tây sao?"
Sở Ngữ Vi mới nhớ đến chuyện thắt lưng: "Không phải, hiện tại tôi không định để anh có nó."
Gió đêm thổi nhẹ qua, lá cây xào xạc.
"Muốn thắt lưng, thì tự mua thôi! Tôi không có nghĩa vụ phải để anh có được!" Trương Nghiêm Phát đồng tình: "Tôi thì thích ăn vặt, ít nhất không phải lo lắng."
Không khí trong xe trở nên kỳ quái. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Giang Chu chắc chắn sẽ bắt nạt cô lần nữa, vì xe của hắn không đủ chỗ cho cả năm người.
"Còn bọn họ không biết gì, thật đáng đời khi các người ghen tị với tôi," Giang Chu liếc nhìn cô: "Cô bé như vậy mà cũng không thấy xấu hổ khi đòi tiền, không bằng Tô Nam."
"Đồ xấu xí!" Sở Ngữ Vi tức tối nhìn Giang Chu.
Giang Chu mỉm cười, giơ một ngón tay lên: "Tối nay, hẹn ba cô gái, thêm một cô bé tình cờ gặp nữa, tổng cộng tiêu hết 10 ngàn."
"Về nhà đi, nếu không có việc gì thì đừng chạy lung tung, bằng không sớm muộn gì cũng có ngày gặp phải chuyện thật sự," Sở Ngữ Vi nhìn xung quanh rồi hỏi: "Giang Chu đâu? Vẫn còn ở trước cửa à?"
Dù chỉ có cô là người vất vả hơn Giang Chu một chút.
"Giang, có thành công không? Có xảy ra chuyện bất thường không?"
"Cô! Hừ!"
"10 ngàn, tôi có thể mua cho nữ thần của tôi và bạn trai cô ấy ăn ba năm điểm tâm!"
Cô vừa đi vừa nghĩ về những rắc rối của mình và cuối cùng về tới ký túc xá, trong lòng không khỏi thở dài: "Nhức đầu quá, Giang ca, cậu giúp tôi thoát khỏi khổ hải đi!"
Giang Chu nhìn vẻ mặt của ba cô gái và gật đầu: "Thực ra, mấu chốt để có tiền rất đơn giản, chỉ cần có một thứ."
Nhưng không phải là chuyện có thể giải quyết trong một đêm. Dường như trên đời này không có điều gì hoàn hảo. Giang Chu bỗng nhiên lên tiếng khiến Sở Ngữ Vi giật mình.
"A... Đúng rồi."
Cô vừa định quay đầu thì ba cô gái kia đã về đến.
"Đi, lương công trừ phân nửa!"
"Anh nói anh tiêu bao nhiêu tiền?"
Giang Chu nhưng lại là đại thần trong nhà trọ của bọn họ.
Sở Ngữ Vi không phục nói: "Có thể anh thấy tôi không trả thù lao cho anh à!"
Cô cắn răng, quay đầu không thèm nhìn hắn nữa.
Nghe thấy câu này, ba người trong nháy mắt hiện lên gương mặt ao ước: "Anh, xin cho chúng tôi khấu trừ nhé, chúng tôi có thể quỳ xuống nghe."
Đêm đang dần buông sâu.
Rượu đỏ này, bình thường có nồng độ không cao.
"Chuyện gì vậy?"
Sở Ngữ Vi mở cửa xe, đột nhiên có cảm giác không nỡ.
Giang Chu nhìn qua họ: "Sao vậy? Không học được à?"
Tô Nam nhìn lên: "Đồ xấu xí!"
"Câm miệng!"
"Chúng ta về ký túc xá thôi."
Trên đường phố rộng lớn chỉ có vài chiếc ô tô rời đi.
Trông hắn có vẻ bá đạo một chút. 10 ngàn đủ cho họ đi mười lần đến Tây Thành hồ nhạt!
"Nhìn tôi làm gì?"
Thêm vào đó, lúc lái xe, gió lạnh thổi qua.
Cả ba người đồng thanh: "Không học, quá đắt, cái này của anh chẳng phải chỉ so giá à!"
Nhưng tâm trạng của cô tuyệt nhiên không khổ sở.
"10 ngàn, mà còn chưa kể tiền xăng cho ba lần đi về."
Từ Hạo Đông đứng dậy, nhìn tay mình: "Còn tốt hơn bạn gái của tôi, còn biết tiết kiệm!"
Bởi vì cô biết, Giang Chu đặc biệt muốn mình vào nhà hàng.
Nghe thấy con số này, ba người lập tức đứng dậy.
Giang Chu quay lại, nhìn Tô Nam: "Ngươi nghĩ, ta rốt cuộc có anh tuấn không?"
Rồi hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì.
"Thế này đi, chúng ta mau về ký túc xá thôi."
"Giang Chu, tôi về trước nhé?"
Bên kia, Giang Chu đưa Tô Nam xuống lầu.
Gió đêm đang thổi mạnh.
"Không phải, không được, tôi không cần tỷ muội!"
Trong khoảnh khắc Giang Chu mở cửa bước vào, ba cô gái đã vội vàng nhảy xuống giường.
Dường như Tô Nam cũng bị ảnh hưởng, mặt mũi không mấy vui vẻ.
Mình lớn hay nhỏ không quan trọng, cái gì cũng không liên quan đến hắn!
10 ngàn? Mở cái gì buồn cười vậy.
Giang Chu ngồi lên ghế trước: "Cũng ổn, mặc dù xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng tổng thể không tệ."
Giang Chu dẫn Sở Ngữ Vi và Tô Nam trở về trường đại học.
Giang Chu suy nghĩ một chút: "Chạy về thôi!"
Giang Chu mỉm cười: "Chờ khi tôi có bạn gái thật sự, tôi sẽ dẫn cô ấy đi gặp các người, cùng làm bạn tốt đấy."
Chẳng lẽ mình thật sự muốn đợi hắn có bạn gái rồi mới hối hận sao?
Cô cũng biết đêm nay sẽ không hoàn hảo như mong đợi.
"Không có nhé, chỉ... muốn nhìn thôi."
Rõ ràng là chưa có bạn gái.
"Anh nói mua thắt lưng cho tôi, mà rốt cuộc lại không tặng cho ai cả?"
Vào thời điểm này, Từ Hạo Đông, Cao Văn Khải và Trương Nghiêm Phát đã chờ đợi từ lâu.
Tô Nam ngồi ở hàng ghế sau, nhìn Sở Ngữ Vi.
Giờ Giang Chu đã đến gần mấp mé của sự sụp đổ.
Trong một buổi gặp gỡ tại nhà hàng, Sở Ngữ Vi thể hiện sự nhút nhát khi đối diện với Giang Chu và Tô Nam. Giang Chu gợi ý về việc khiêu vũ, khiến Sở Ngữ Vi rơi nước mắt vì những kỷ niệm và áp lực. Cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng khi các nhân vật bàn về sự nghiệp, tình cảm và những mối quan hệ xung quanh, cuối cùng dẫn đến những suy nghĩ sâu sắc về tình yêu và ước mơ. Sự hỗ trợ từ Tô Nam càng làm nổi bật tình bạn giữa các nhân vật.
Sở Ngữ Vi trở về nhà với tâm trạng phức tạp sau một bữa ăn tối không như ý cùng Giang Chu và ba cô gái khác. Mặc cho những mâu thuẫn, cô cố tỏ ra mạnh mẽ khi Giang Chu có những lời châm chọc. Dù thâm tâm không hài lòng với sự kiêu ngạo của hắn, cô lại phải chấp nhận rằng mối quan hệ giữa họ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cuộc trò chuyện về tiền bạc và những điều phụ nữ cần từ đàn ông diễn ra trong bầu không khí kỳ quặc, khiến tâm trạng của Sở Ngữ Vi trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Sở Ngữ ViGiang ChuTrương Nghiêm PhátTô NamTừ Hạo ĐôngCao Văn Khải