Sở Ngữ Vi có chút xấu hổ cúi đầu và nhẹ nhàng cười. Nàng đặt tay lên bụng mình, đôi mắt lấp lánh.

"Chuyện gì mà vui vậy, hoa khôi? Nói cho ta nghe với!" Giang Chu đứng phía sau hỏi.

Sở Ngữ Vi nắm chặt một tờ đơn, liếc nhìn Giang Chu rồi đi vào phòng. Giang Chu gật đầu với nàng, sau đó ngồi chờ bên ngoài.

"Thật tốt quá!" Rất nhanh, Sở Ngữ Vi cầm một tấm báo cáo đi ra. Nàng tiến lại gần Giang Chu và nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn.

Giang Chu cúi xuống, hôn nhẹ lên má nàng. "Nam hay nữ đều được, chỉ cần là con của chúng ta, ta đều thích!"

Giang Chu bắt đầu lo lắng, kéo Sở Ngữ Vi ra ngoài, "Ngươi đang nói gì vậy, phi phi phi!"

"Không phải đâu... Ta chỉ cảm động thôi." Nàng mắt rưng rưng, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống và rơi vào mu bàn tay của Giang Chu. Thấy vậy, Giang Chu không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Chúng ta còn phải làm xét nghiệm máu, lên lầu thôi."

Sở Ngữ Vi định nhìn ra một chỗ khác, nhưng thấy hắn như vậy, nàng đành bật cười. Nỗi đau nhói từ những lời châm chọc đã truyền đến.

"Khó coi thì sao? Ngươi ghét bỏ ta à?"

"Không phải vậy, chỉ là có thể thôi."

"Giang Chu, chúng ta thật sự có bảo bảo."

"Ừm, vậy ngươi cần làm một bà mẹ tốt."

Tại bàn khám, nhân viên y tế đã chuẩn bị lấy máu để thử nghiệm, chỉ chờ Sở Ngữ Vi giơ cánh tay ra để châm kim. Giang Chu nhìn thấy đầu kim nhọn, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

"Xin chờ một chút."

Phụ nữ mang thai lúc nào cũng cảm xúc hay thay đổi. May mắn thay, nàng gặp Giang Chu, một người đàn ông hoàn hảo đến mức không thể kén chọn. Hắn không chỉ làm việc rất tốt mà cũng đối xử với nàng cực kỳ chu đáo.

"Ta không khó chịu, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Giang Chu nhẹ nhàng nói.

"Được rồi." Sau khi mở cửa xe, hắn cẩn thận ôm Sở Ngữ Vi vào trong. Sau đó, hắn cũng ngồi vào vị trí lái xe.

Sau khi ngồi lên xe, Sở Ngữ Vi cúi đầu, thở dài một tiếng rồi bật cười. "Không có chuyện gì chứ?"

Hai người trực tiếp đi lên lầu. Do hôm nay đã muộn, nên bệnh viện không có ai. Khu vực bên ngoài cũng trống rỗng.

"Có gì đâu, ta chỉ đang nghĩ liệu bảo bảo sẽ là một bé trai hay bé gái." Nàng nói, đôi mắt có chút ướt lệ.

"Hôm nay ăn không ngon có phải vì mang thai không?"

"Ngữ Vi, sao lại khóc? Có chỗ nào không khỏe sao?"

"Nhắm mắt lại, nhanh thôi sẽ ổn mà."

"Ta không có gì." Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.

"Mời Sở Ngữ Vi lên lấy kết quả xét nghiệm." Một nhân viên y tế lên tiếng.

"Hai người có tình cảm thật tốt, hãy giữ bông gòn trên vết thương một lúc để chờ kết quả nhé." Nàng cảm thấy tình cảnh thật đẹp và lãng mạn.

"Giang Chu, sao vậy, ngươi định dẫn ta đi đâu?"

Dù ai cũng sẽ thấy đẹp, nhất là trong bối cảnh như vậy. Khi nhân viên y tế hoàn thành việc lấy máu, họ nhanh chóng tháo kim ra.

"Đương nhiên là đi bệnh viện làm kiểm tra rồi!" Sở Ngữ Vi nhíu mày.

Giang Chu đặt tay mình lên tay nàng, cảm nhận tim của bảo bảo từ bụng nàng đập. Hắn tự động giơ tay lên, che ánh mắt của Sở Ngữ Vi.

"Đúng vậy!"

"Hành lang nội khoa có bác sĩ không?" Nàng đặt cánh tay trắng nõn lên bàn xét nghiệm.

Khi nghe vậy, họ vội vã đứng dậy hướng về phía máy móc. Giang Chu cười và từ bàn lấy bông gòn, nhẹ nhàng chèn vào vết châm cho Sở Ngữ Vi. Hắn cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Sao lại khóc? Ngươi khóc lên thì không đẹp chút nào."

"Ngươi tốt, xin hỏi mình đi đâu?" Giang Chu cười, đồng thời dùng tay lau chóp mũi cho nàng. Cả hai hướng tới vị trí xét nghiệm.

Trên đường đi, hắn giữ tốc độ ổn định, sợ sẽ làm Sở Ngữ Vi và bảo bảo cảm thấy khó chịu. Đêm về, ánh đèn trong thành phố rực rỡ như những vì sao.

Sở Ngữ Vi đỏ mặt, khẽ lắc đầu.

Giang Chu nghiêm túc lái xe, cảm nhận sự ấm áp trong lòng. Hắn thấy Sở Ngữ Vi mắt ngấn lệ, muốn lấp lánh như những giọt sương mai.

Liệu bảo bảo sẽ là trai hay gái? Nó sẽ giống nàng hay giống Giang Chu?

Hai người nhanh chóng đến bên xe, Sở Ngữ Vi ngồi yên vị trí bên tài xế, nhìn ra bóng đêm lung linh.

"Nàng hiện tại có thấy khó chịu không?" Giang Chu lo lắng hỏi. Để nàng không bị lạnh, hắn đã nhẹ nhàng choàng áo khoác của mình lên cho nàng.

Hành động chu đáo ấy khiến Sở Ngữ Vi cảm động. Nàng nhẹ nhàng xoa bụng mình, ánh mắt đầy tình thương. Đây là đứa trẻ thứ hai của họ, nhưng là đứa con đầu tiên của cả hai.

Sau khi ôm nhau, Giang Chu và Sở Ngữ Vi mới lưu luyến rời xa. Hắn ân cần nhìn nàng từ đầu đến chân, trong ánh mắt là sự quan tâm chân thành.

Tóm tắt chương trước:

Giang Chu và Sở Ngữ Vi cùng nhau đi dạo, tận hưởng những khoảnh khắc lãng mạn bên nhau. Trong khi trò chuyện, Sở Ngữ Vi bỗng nhiên tiết lộ rằng nàng mang thai, điều này khiến Giang Chu vô cùng hạnh phúc. Họ cùng nhau thưởng thức trà sữa, chia sẻ những kỷ niệm ngọt ngào, và cảm nhận tình yêu chân thành dành cho nhau. Họ nghĩ về tương lai và những đứa trẻ sẽ đến, cùng nhau nhìn về phía trước với lòng tràn đầy hy vọng.

Tóm tắt chương này:

Sở Ngữ Vi đang hạnh phúc khi biết mình mang thai, khiến Giang Chu cũng vui mừng theo. Hai người cùng nhau đến bệnh viện để làm xét nghiệm máu. Trong quá trình chờ đợi kết quả, Giang Chu thể hiện sự chăm sóc và lo lắng cho nàng, làm cho Sở Ngữ Vi cảm thấy xúc động. Họ trò chuyện về giới tính của bảo bảo và tình yêu dành cho nhau càng thêm sâu sắc, tạo nên một khoảnh khắc tuyệt đẹp giữa hai người.

Nhân vật xuất hiện:

Sở Ngữ ViGiang Chu