Chương 07: Tốt nghiệp lữ hành? Không có hứng thú
"Chúng ta đều đã tốt nghiệp, có ai muốn cùng đi lữ hành không?"
Giang Chu ngồi lên ghế, cảm thấy thật phiền phức và chỉ muốn nghỉ ngơi.
"Nhìn biểu hiện của cậu, có vẻ như cậu muốn ăn đồ ngọt đấy. Mình có thể mua một hộp bánh ga-tô cho cậu."
"Có người không muốn đi à?"
Giang Chu nhanh chóng đánh ba chữ: "Không có hứng thú." Mặc dù trong lòng có chút khác vọng, nhưng anh không muốn tham gia.
Đống bạn bè xung quanh đều đang bàn luận về việc đi du lịch sau tốt nghiệp, đặc biệt là việc đến biển. Họ rất hào hứng và mong đợi. Nhưng Giang Chu vẫn không cảm thấy hào hứng chút nào với chuyến lữ hành này.
"Tất cả mọi người sẽ đi đấy." Một người bạn nói.
"Wow, cả Nữ Thần cũng đi sao? Mình nhất định phải tham gia!" Nhiều học sinh khác bắt đầu tỏ ra hào hứng và không ngừng thảo luận.
Giang Chu cảm thấy mình giống như một người ngoài cuộc, không biết tại sao mọi người lại hưng phấn đến thế.
"Sở Ngữ Vi, cậu đã làm gì vậy? Sao không phản hồi tin nhắn của mình?" Một người bạn khác lên tiếng trong nhóm chat.
Cuối cùng chỉ có mười người không đăng ký tham gia chuyến đi. Sở Ngữ Vi nhìn danh sách bạn bè và cảm thấy có chút thất vọng trước sự im lặng của Giang Chu.
Trong khi mọi người đang chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi, anh thì lăn lộn trong đầu với những suy nghĩ khác. Anh nghĩ rằng lễ tốt nghiệp chỉ là một hình thức, và anh có nhiều việc cần làm hơn trong tương lai, đặc biệt là việc lập nghiệp.
Giang Chu giờ đây lo lắng cho tương lai của mình hơn là các bữa tiệc hay du lịch. Hình ảnh chiếc bánh ga-tô từ Sở Ngữ Vi thỉnh thoảng lại xẹt qua đầu óc anh.
"Học bài cũng lâu rồi, chúng ta nên tuân thủ lời hứa. Mình thấy đề nghị này hay đấy," Sở Ngữ Vi nhắn trong nhóm chat.
Thời gian trôi qua, Giang Chu cuối cùng mở điện thoại và nhận được tin nhắn từ Sở Ngữ Vi. “Khái khái, mình nghĩ chúng ta nên làm một cuộc thăm dò xem có bao nhiêu người đi.”
Anh đáp lại một cách hờ hững: “Ừm, chúc các bạn vui vẻ.” Thực tế, trong lòng anh không khỏi cảm thấy chán nản khi nghĩ đến việc du lịch với những người khác.
"Tham gia tốt nghiệp lữ hành có gì vui chứ?", anh tự hỏi. "Mình không có hứng thú với việc đám đông cùng nhau tụ tập."
Dưới áp lực của việc học, các bạn trong nhóm đã có quyết định vượt qua nỗi lo âu và quyết định tham gia chuyến đi. Họ không muốn bỏ lỡ những kỷ niệm cho tuổi trẻ của mình. Kết quả, tâm trạng tiêu cực của Giang Chu càng nặng nề hơn.
Cuối cùng, Sở Ngữ Vi cũng đồng ý tham gia. “Mình sẽ đi, có thể là đến biển,” cô viết một câu.
Giang Chu thở dài, trong lòng không khỏi muốn từ bỏ thái độ lạnh nhạt với Sở Ngữ Vi, nhưng nghĩ đến bản thân lại thôi.
Một tin nhắn từ Trịnh Vũ đến ngày một tích cực trong khi Giang Chu vẫn chỉ một mình suy nghĩ lung tung về chuyến đi mà anh không muốn tham gia. Anh quyết định rằng có lẽ không cần phải miễn cưỡng mình giữa những người bạn.
Nhưng Sở Ngữ Vi vẫn khiến anh khó chịu vì sự nhiệt tình của cô.
“Đi biển là một ý tưởng tuyệt vời! Chúng ta chắc chắn sẽ có những kỷ niệm đẹp!” cô viết với sự hào hứng.
Giang Chu biết rằng mặc dù anh có nhiều điều bận tâm, những giây phút đáng nhớ như vậy sẽ không quay lại mãi mãi. Anh không thể cứ mãi chối bỏ cơ hội này, nhưng ánh mắt của anh vẫn dán chặt lên màn hình điện thoại, không tìm ra lý do để có hứng thú.
“Có lẽ mình cũng nên tham gia chỉ để không lẫn lộn trong những suy nghĩ tiêu cực,” anh tự nhủ.
"Chúng ta sẽ có lúc đi tắm biển," Sở Ngữ Vi đề cập.
Giang Chu cắn môi, không biết nên đáp lại như thế nào. Anh đã quyết định sẽ suy nghĩ thêm về việc tham gia chuyến đi này.
Giang Chu tình cờ giúp cảnh sát bắt giữ hung thủ Vương Đại Hải, tuy nhiên, sự giúp đỡ của hắn không được công nhận như mong đợi. Sở Ngữ Vi lo lắng trước việc cha cô được khen ngợi trong khi cô lại không nhận được sự công nhận tương đương. Cô cảm thấy bối rối về mối quan hệ với Giang Chu, vừa cảm kích vừa tức giận, trong khi tính toán cách để biến số tiền thưởng lớn thành thành công tài chính trong tương lai.
Giang Chu cảm thấy không hứng thú với chuyến đi lữ hành sau tốt nghiệp mà nhóm bạn của anh đang hào hứng bàn luận. Mặc dù có một chút mong muốn tham gia, anh vẫn quyết định không tham gia do lo lắng về tương lai và không muốn bị cuốn vào đám đông. Sở Ngữ Vi, một trong những người bạn, tỏ ra thất vọng khi thấy Anton không tham gia, nhưng cùng với nhóm bạn, cô vẫn muốn tạo những kỷ niệm cho thời thanh xuân. Giang Chu cuối cùng cũng suy nghĩ về việc tham gia để không chối bỏ cơ hội quý giá này.