Chương 292: Tướng quân diệu kế, sao thiên hạ? Bồi thường cơ giáp lại gãy binh! Toàn viên kháng mệnh giận tiễn đưa đầu!
Tư Thái Khắc cảm thấy thật sự tuyệt vọng. Hắn nhìn tình hình trước mắt, lòng đầy nỗi tức giận. Lần này, chính bản thân hắn đã không nghe theo chỉ huy, mà giờ đây lại phải đối diện với tình huống nguy hiểm như thế này. Thiết Nhĩ Nặc A Nhĩ Pháp đã ở trong trạng thái gần như không thể sử dụng được, và vấn đề tài chính của hắn cũng không đủ để sửa chữa.
Rõ ràng, nếu không phải vì chỉ huy mệnh lệnh sai lầm, họ đã không phải triển khai thêm ba bộ cơ giáp khác. Bây giờ, tất cả hy vọng đều phụ thuộc vào những gì còn lại. Nếu thất bại, họ sẽ không có cách nào đối kháng lại đợt tấn công của Khai Cúc Thú.
Đối diện với bầy Khai Cúc Thú đang tụ tập trên thềm lục địa, Tư Thái Khắc cảm thấy hoang mang. Hắn điên cuồng tự hỏi, tại sao mình lại rơi vào tình huống này? Hắn bỗng nghe La Lợi hô to: “Uy! Chúng ta cần một kế hoạch khôn ngoan để đối phó với tình hình này!”.
La Lợi tiếp tục: “Tôi hy vọng bạn có thể thay đổi cách tiếp cận và tìm ra phương pháp đối phó với tình hình hiện tại. Chúng ta không có cách nào khác để bảo vệ Thạch Cự Nhân trong bầy Khai Cúc Thú này.”
Tư Thái Khắc cảm thấy như thể mình bị cuốn vào vòng xoáy tuyệt vọng. Trên chiến trường dưới đáy biển, dù có sự hỗ trợ nhanh nhất, cũng phải mất ít nhất 30 phút. Trong suốt thời gian đó, bầy Khai Cúc Thú sẽ nhanh chóng xé toạc mọi người ra thành từng mảnh. Hắn đã tự hỏi liệu La Lợi có quan tâm đến chuyện đó hay không.
“Hãy nhớ rằng giờ đây chúng ta chỉ có thể dựa vào bạn!” Tư Thái Khắc nói với giọng khẩn khoản. “Tôi thừa nhận rằng lệnh của tôi về việc phát động Tổn thương là sai lầm, nhưng bây giờ hãy ưu tiên cho tình huống này!”
Nhưng La Lợi dường như không màng đến sự khẩn trương của Tư Thái Khắc. Hắn đã thách thức định mệnh mình. Tư Thái Khắc cảm nhận được sự lo lắng, mặc dù chưa đến lúc hoàn toàn hoảng loạn. Ngay khi những người này biết rõ tình hình, mệnh lệnh rút lui được ban hành.
“Tất cả rút lui! Người phụ trách cứu vớt phải sẵn sàng bạo tiêu hạt năng lượng khi cần thiết!” Tư Thái Khắc hô to, nhưng mọi người không hề động đậy.
Họ ngơ ngác, dường như không thể hiểu nổi tại sao họ lại phải rút lui, trong khi tại sao lại có nguy hiểm lớn như vậy. Sự kiên định trong lòng khiến họ không muốn nhường bước, tất cả từ chối thừa nhận mệnh lệnh rút lui. Trong lúc mọi người bối rối, Tư Thái Khắc thấy như mọi thứ đều sụp đổ.
Hắn thấy ba bộ giáp không ngừng lao về phía bầy Khai Cúc Thú với tinh thần chiến đấu mãnh liệt, khiến cho hắn không thể kìm nén cơn tức giận. “Damn! Bọn họ thật sự muốn tự sát sao? Với bầy Khai Cúc Thú đông đảo như vậy, chắc chắn sẽ có người phải hy sinh!”
Sự điên cuồng của bầy Khai Cúc Thú khiến Tư Thái Khắc cảm thấy tuyệt vọng. Ngay lúc các đội viên khác của hắn mải mê chiến đấu thì ranh giới giữa chiến thắng và thất bại đã mờ nhòa. Chẳng mấy chốc, tình hình trở nên tồi tệ hơn khi những kẻ tấn công từ Vưu Lý Tạp cũng tham gia vào cuộc chiến.
Tư Thái Khắc nhận ra rằng tất cả những gì mình dự định làm giờ đây trở nên bất lực. Hắn không thể hiểu lý do phía sau những hành động điên rồ này. Họ cần phải suy nghĩ cẩn thận và cùng nhau đưa ra quyết định tốt hơn. Thế nhưng, giờ đây, dường như mọi thứ đã rơi vào tay số phận.
Trong chương này, Tô Mục và đội ngũ nguy hiểm bị lạc lối dưới đáy đại dương, đối mặt với thách thức khi Thạch Cự Nhân được triệu hồi. Sự căng thẳng gia tăng khi có thông tin về ba viên đạn hạt nhân trong cơ thể Isabela. Khi đội quân đến đường hầm truyền tống, sự xuất hiện của khai cúc thú bất ngờ công khai một bẫy rập nguy hiểm. Tô Mục cố gắng cảnh báo và điều khiển tình hình, nhưng mối nguy lớn hơn đang chờ đợi họ trong không gian vô hình dưới nước.
Chương 292 ghi lại cuộc chiến đầy tuyệt vọng của Tư Thái Khắc trước bầy Khai Cúc Thú. Trong lúc tình hình trở nên nguy cấp, La Lợi đưa ra yêu cầu cần có kế hoạch khôn ngoan để đối phó. Tuy nhiên, khi mệnh lệnh rút lui được ban hành, đồng đội lại từ chối. Trận chiến diễn ra ác liệt khi ba bộ cơ giáp xông vào, khiến Tư Thái Khắc cảm thấy sự điên cuồng và mờ nhạt ranh giới giữa chiến thắng và thất bại. Mọi hy vọng dường như đã rơi vào tay số phận.