Trong lúc điều khiển thần thức vẽ mực, Mặc Họa còn vận dụng một ít pháp thuật tính toán quỷ dị.

Việc vẽ ra nhiều trận pháp như thế đã giúp thần niệm và phép tính quỷ của hắn được rèn luyện và tăng cường đáng kể.

Đây là cơ hội vô cùng quý giá.

Bình thường, Mặc Họa không có nhiều mực thần, không có đủ trận môi, cũng không có thời gian rảnh rỗi để toàn tâm toàn ý triển khai thần thức, vẽ ra nhiều trận pháp như vậy mà không cần kiêng kỵ.

Nói cách khác, Đồ tiên sinh đang tự bỏ tiền ra để tạo điều kiện cho hắn luyện tập trận pháp.

Không chỉ cung cấp địa điểm, trận đồ, vật liệu, mà còn nhốt hắn lại để hắn có đủ thời gian vẽ trận.

Nghĩ tới đây, Mặc Họa cảm thấy mình đang kiếm lời.

Hắn suýt nữa đã nghĩ rằng vị Đồ tiên sinh này là một "người tốt".

Hơn nữa, lát nữa đây, Đồ tiên sinh có lẽ còn sẽ trở thành "người tốt" hơn nữa.

Mặc Họa nghỉ ngơi một lát, ngồi xuống suy nghĩ, khôi phục chút thần thức, sau đó kiểm tra lại toàn bộ trận pháp. Hắn thử kích hoạt một trận, văn lộ thông suốt, hào quang đủ màu tỏa sáng, linh lực vận chuyển trơn tru không trở ngại.

Xác nhận không có sai sót, Mặc Họa gật đầu rồi ngồi xếp bằng tại chỗ, lòng đầy mong đợi chờ Đồ tiên sinh xuất hiện.

Một lúc sau, sau lưng hắn bỗng cảm thấy hơi lạnh, như có thứ gì âm u đang tới gần.

Ánh mắt Mặc Họa sáng lên, vội quay đầu lại, quả nhiên thấy Đồ tiên sinh với khuôn mặt trắng bệch, thân hình gầy gò dài ngoẵng như một con quỷ treo cổ.

Mặc Họa đứng dậy, chắp tay lễ phép nói:

- Đồ tiên sinh, trận pháp đã vẽ xong.

Đồ tiên sinh khẽ gật đầu, rồi ngẩng mặt nhìn lên vách đá dựng đứng phía trước. Trên vách đá ấy, những đường vân trận pháp chằng chịt, tỉ mỉ nghiêm cẩn như được khắc bằng dao, không sai một ly, lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh ẩn chứa vẻ đẹp huyền ảo của một đại trận phức tạp.

- Đồ tiên sinh...

- Đồ tiên sinh?

Mặc Họa gọi hai lần, Đồ tiên sinh mới như tỉnh mộng, chậm rãi quay lại nhìn hắn.

Mặc Họa hỏi:

- Những trận pháp này tôi đã hoàn thành. Ngài có thể dạy tôi trận pháp trung tâm của đại trận chưa?

Trong mắt hắn ánh lên sự mong chờ và hiếu kỳ thuần khiết.

Ánh mắt Đồ tiên sinh đọng lại, vuốt cằm đáp:

- Được.

Rồi hắn lại nói câu quen thuộc:

- Ngươi theo ta.

Nói xong liền quay đi.

Mặc Họa khó nén vui mừng, theo sát Đồ tiên sinh dọc theo ba mặt vách đá và dòng sông máu, tiến vào một căn phòng bí mật, dừng trước một bức tường đá.

Đồ tiên sinh lặp lại động tác cũ, dùng tay ấn lên tường, hóa thành màu máu tan vào, lộ ra một lối đi bằng thịt máu.

Hắn định bước vào nhưng chợt dừng lại, quay đầu nhìn Mặc Họa với ánh mắt dè chừng, phất tay trước mặt hắn.

Mặc Họa chỉ thấy trước mắt lóe lên màu đỏ, rồi chìm vào bóng tối, không thấy gì, không nghe gì.

Hắn hiểu Đồ tiên sinh đang đề phòng, sợ hắn nhớ đường.

- Theo ta.

Một giọng nói vang lên trong thức hải Mặc Họa, không phải âm thanh mà là thần thức truyền tin.

Đồng thời, trước mặt hắn xuất hiện một sợi tơ máu như đang dẫn đường.

Mặc Họa đành theo sợi tơ từng bước tiến lên.

Càng đi, khí tức xung quanh càng biến đổi.

Hắn nhận ra dưới chân mềm nhũn, nhớp nháp như giẫm lên thịt tươi, mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi khiến người ta buồn nôn.

Tiến sâu hơn, không khí càng ngột ngạt. Không biết đi bao lâu, sợi tơ biến mất.

Khí trận pháp xung quanh càng lúc càng mãnh liệt.

Áp lực như đạt đến cực hạn.

Từ nơi sâu thẳm còn vọng ra nhịp đập trái tim như có như không, khiến người ta nghẹt thở.

- Tới rồi.

Đồ tiên sinh lạnh lùng nói rồi giải phong ấn cho Mặc Họa.

Mọi giác quan bị che đậy bỗng ùa về. Cảm giác âm u, lạnh lẽo, sợ hãi, tuyệt vọng, hung ác, van xin, đau khổ ập tới như sóng biển, bao trùm lấy hắn.

Mặc Họa chậm rãi mở mắt, đồng tử co rút.

Trong khoảnh khắc, hắn cảm tưởng như lạc vào tận cùng địa ngục.

Lời Du Nhi từng nói văng vẳng bên tai:

- "Rất nhiều người sẽ phải chết..."

- "Máu sẽ chảy thành sông, xương chất thành lầu, thịt người dựng thành thành trì, tất cả phải ngay ngắn..."

Trước mắt hắn chính là hiện thân sống động của những lời ấy.

Đây là một tòa thành trì kinh khủng làm bằng máu thịt.

Máu tươi chảy thành sông bao quanh.

Tường thành xây bằng xương trắng chất chồng, thịt máu đắp lên, kết dính thành khối.

Những hộp sọ với ánh hỏa ma, trên tường lấp đầy khuôn mặt người chết đầy đau khổ và tuyệt vọng, tạo thành lớp lót địa ngục máu tanh.

Mặc Họa toàn thân lạnh buốt, không biết vì phẫn nộ hay kinh hãi, chỉ thấy hai tay run nhẹ.

Khái niệm "Tà Thần" trong lòng hắn bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đồ tiên sinh lặng nhìn Mặc Họa, để hắn tự tiêu hóa những cảm xúc kinh hoàng, buồn nôn và chấn động trước cảnh tượng này.

Mãi sau, Đồ tiên sinh mới chậm rãi hỏi:

- Hoang Thiên Huyết Tế đại trận này, ngươi còn muốn học không?

Mặt Mặc Họa thoáng sợ hãi, rồi tái nhợt, sau đó hoảng loạn mất thần. Cuối cùng, hắn nhìn tòa thành trì tàn khốc, thất thần lắc đầu:

- Ta... ta không muốn học nữa...

Đồ tiên sinh cười lạnh:

- Ngươi chỉ có chừng ấy dũng khí?

Mặt Mặc Họa trắng bệch, như bị chọc giận, giọng run run:

- Ngươi... các ngươi phải giết bao nhiêu người... Ta là trận sư, không làm chuyện vô nhân tính như thế...

- Rồi sao? - Ánh mắt Đồ tiên sinh băng giá - Ma đạo giết người, chính đạo các ngươi không giết sao?

- Ta...

- Hầm mộ Cô Sơn, ngươi đã tới đó, đã thấy cảnh tượng bên trong chưa?

Mặc Họa cắn môi, mặt càng tái nhợt.

Đồ tiên sinh nói:

- Cô Sơn chết bao nhiêu người? Cả một đường hầm lớn, hàng trăm ngàn tán tu bị chôn sống, đó không phải giết người sao?

- Đó là chỗ ngươi thấy. Chỗ ngươi không thấy, các đại gia tộc thao túng, bóc lột, áp bức thậm chí tàn sát tán tu, khắp thiên hạ đâu đâu cũng có. Ngay lúc này, vẫn đang tiếp diễn.

- Nhưng ai quan tâm?

- Kẻ bóc lột cả đời vinh hoa, kẻ bị áp bức chết không ai hay.

- Kẻ thấp hèn, mạng như cỏ rác. Ngươi xuất thân tán tu, nên hiểu rõ.

Mặc Họa thần sắc đau khổ.

Đồ tiên sinh nhìn hắn, trầm mặc giây lát rồi nói chậm rãi:

- Thế gian vốn thế, một tướng công thành vạn cốt khô. Muốn thành công, muốn đắc đạo, phải giẫm lên xương người mà bước lên.

- Bất cứ do dự, nhu nhược, mê muội, hoang mang, lương thiện nào đều sẽ thành điểm yếu, kéo ngươi xuống vực thẳm thất bại, biến ngươi thành trâu ngựa, rơm rác như bao kẻ khác.

- Con đường thành tiên, xác chết chất đống.

- Không bóc lột, lấy đâu tài nguyên tu luyện?

- Không áp bức, sao trở thành kẻ đứng trên?

- Điểm này, chính ma đều giống nhau. Chỉ khác chính đạo đạo đức giả, tìm cách che đậy. Còn ma đạo thẳng thắn, không lừa mình dối người.

- Chính tà vốn không khác. Tà cũng là chính, chính cũng là tà.

- Khi ngươi thực sự đứng trên cao, nhìn xuống, sẽ hiểu chúng sinh chỉ là sâu kiến. Mạng người khác không phải mạng, chỉ là nền tảng cho đại đạo của ngươi.

- Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như rơm rác. Sống chết của "rơm rác" có gì đáng tiếc?

- Nếu cần, giết vạn sinh mạng cũng chẳng sao.

Mặt Mặc Họa chấn động, sắc mặt biến ảo, như thế giới quan đang vỡ vụn.

Đồ tiên sinh nhìn thấy, hài lòng, nói với hắn:

- Theo ta, ta cho ngươi thấy trận pháp siêu phàm thoát tục, huyết nhục hóa thần, môn trận pháp huyền diệu vô thượng này...

Ánh mắt mê muội của Mặc Họa dần dần lộ ra khát vọng, ánh lên hào quang kỳ lạ, như bị dụ dỗ, theo bản năng bước theo Đồ tiên sinh, giẫm lên xương máu vạn người, tiến vào chỗ sâu của thành trì máu thịt...

Tóm tắt chương này:

Mặc Họa hoàn thành vẽ trận pháp theo yêu cầu của Đồ tiên sinh và được dẫn đến một thành trì máu thịt kinh hoàng, nơi tiết lộ bản chất thực sự của 'Tà Thần' và khiến hắn do dự về việc tiếp tục học hỏi trận pháp. Đồ tiên sinh dùng lời lẽ thuyết phục và khiêu khích, khiến Mặc Họa đối mặt với thực tại tàn khốc của thế giới tu luyện.

Tóm tắt chương trước:

Chương 1061 mô tả quá trình xây dựng Đại Huyết Tế Trận dưới sự chỉ đạo của Đồ tiên sinh và sự hỗ trợ của Mặc Họa, người đang vẽ các trận pháp quan trọng. Thượng Quan Vọng thể hiện sự nghi ngờ về lòng trung thành của Mặc Họa. Đồ tiên sinh giải thích rằng việc Mặc Họa vẽ trận pháp sẽ khiến hắn vi phạm môn quy và luật của chính đạo, từ đó buộc hắn phải quy phục Đại Hoang Thần Chủ.

Nhân vật xuất hiện:

Mặc HọaĐồ tiên sinh