Lão Hoàng tâm trạng cực tốt, đám mây u ám vì bị bắt quả tang gian díu đã tan biến trong phút chốc.

Cuộc đời này đâu thiếu "đại tỷ" (*), mất đi một người thì còn vạn người khác đến với mình mà.

Ông ta vây quanh Sài Tiến, hỏi han đủ thứ.

Thâm Quyến tháng Sáu oi bức khó chịu, dù đôi khi có một trận mưa lớn đổ xuống cũng không thể làm lòng người tĩnh lại.

Tô Văn Bân đã tan ca.

Anh là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên nhờ sự giúp đỡ của cả làng, tiền lộ phí đến Thâm Quyến cũng là do bà con góp lại.

Anh đã thề sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để về báo đáp những người đã từng giúp đỡ mình.

Vì vậy, anh làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai, ví dụ như, hôm nay có một nhân viên cũ trong bộ phận bảo anh sắp xếp thêm một khu vực hàng hóa.

Anh cũng không oán thán một lời.

Trong suy nghĩ của anh, sức người là thứ rẻ mạt nhất, vì ngủ một giấc là sáng hôm sau lại hồi phục, nếu có thể giữ được bát cơm của mình, có miếng ăn thì dù có phải bỏ ra bao nhiêu cũng không sao.

Tuy nhiên, tối nay trong lòng anh có một khúc mắc.

Mấy ngày đầu mới vào làm, người đồng nghiệp đó luôn bảo anh đi giúp sắp xếp, trong quá trình sắp xếp đó, anh phát hiện hàng hóa trong kho thường xuyên biến mất một cách khó hiểu.

Ví dụ như hôm nay đã thiếu ba chiếc điện thoại di động "Đại Ca Đại" (大哥大 - loại điện thoại di động đời đầu, to như cục gạch).

Và nữa, anh còn phát hiện trong hóa đơn xuất nhập hàng của đồng nghiệp, không chỉ một lần hàng hóa biến mất.

Năm nay, kho đã thiếu ít nhất hơn ba mươi chiếc.

Đây là hàng hóa trị giá mấy chục vạn tệ.

Thế là anh tìm đồng nghiệp hỏi tình hình, kết quả bị đồng nghiệp tát một cái vào mặt.

Kèm theo một câu: "Mày mà dám đi bép xép, ông đây giết chết mày!"

"Thằng nhà quê chết tiệt, làm việc thì cứ làm việc đi, bớt lo chuyện không phải của mày!"

Cái tát đó giáng xuống mặt, mắt Tô Văn Bân đỏ ngầu, nhưng anh biết, người này là cháu của một vị quản lý ở kho hàng bên họ.

Một khi anh chống trả, chắc chắn sẽ bị đuổi việc, nhớ đến những nụ cười đầy hy vọng ở quê nhà, anh đã nhịn.

Anh biết, nếu tố cáo, chắc chắn sẽ bị xa lánh, bát cơm của mình nhất định không giữ được.

Đang cúi đầu đi, thì cô tiểu thư Trần Ni từ tòa nhà văn phòng bước ra.

Đây cũng là thói quen của Trần Ni rồi, gần như mỗi đêm đều ra về lúc hơn mười một giờ.

Tô Văn Bân ngẩng đầu nhìn thấy cô tiểu thư Trần Ni, thở dài thất vọng, rồi vẫn nhét mấy tờ hóa đơn vào túi.

Anh rời đi trong dáng vẻ có chút sa sút.

Trần Ni cũng nhìn thấy anh, cảm thấy lạ lùng.

Đang do dự chuẩn bị đi đến bãi đậu xe, thì đột nhiên có tiếng nói vang lên.

"Tô Văn Bân, sao lúc nào cũng để mình mày ở lại kho tăng ca vậy?"

Tính cách của Tô Văn Bân thật thà chất phác, nên bên cạnh anh vẫn có vài người bạn khá thân.

Người gọi anh là một trong những người ở cùng ký túc xá với anh.

Tô Văn Bân cười gượng: "Việc hơi nhiều."

"Tô Văn Bân? Đây không phải là người mà máy biến áp đang tìm sao?" Cái tên khiến Trần Ni đang chuẩn bị lên xe ở bên kia quay đầu lại một cách kỳ lạ.

Suy nghĩ một lúc, cô gọi: "Tô Văn Bân, anh lại đây một lát."

Hai người Tô Văn Bân đang trò chuyện từ xa quay đầu nhìn thấy là cô tiểu thư, có chút ngây người, do dự.

Đặc biệt là trong đầu Tô Văn Bân không ngừng thắc mắc: Cô tiểu thư sao lại quen mình?

Trần Ni thấy hai người không nhúc nhích, lại gọi: "Lại đây một chút, tôi hỏi anh một chuyện."

Đồng nghiệp của Tô Văn Bân rất hiểu chuyện, vội vàng nói nhỏ: "Văn Bân, tôi thấy cái tát này của cậu không thể chịu oan được đâu!"

"Cái thằng khốn đó trong bộ phận mình lúc nào cũng vênh váo như chó, sớm muộn gì cũng phải bị chỉnh đốn, cô tiểu thư đang gọi cậu đấy, cậu tự nắm bắt đi, tôi đi đón vợ tôi đã, cô ấy cũng tan ca rồi, lát nữa nói chuyện."

Đồng nghiệp nói xong vội vàng đi về phía cổng nhà máy.

Tô Văn Bân cũng không dám chậm trễ, có chút căng thẳng bước đến, không dám ngẩng đầu: "Đại… cô tiểu thư buổi tối tốt lành ạ."

Trần Ni chú ý đến năm ngón tay in rõ màu đỏ trên mặt anh, hỏi: "Anh vừa đánh nhau với người khác à?"

"Không, không có ạ, cô tiểu thư."

Tay anh siết chặt tờ giấy trong túi, trong lòng có một khao khát muốn tố cáo người kia.

Trần Ni tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ cần nhìn một cái là đã nhìn thấu Tô Văn Bân.

Cô nhíu mày: "Trước tiên tôi hỏi anh, anh có quen máy biến áp không?"

Cô bé nói nhanh quá, lỡ lời, nói xong ngại ngùng che miệng, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.

Tô Văn Bân ngây người một chút: "Máy biến áp? Tôi quen chứ, trong nhà máy có nhiều lắm."

Trần Ni vội vàng sửa lời: "Không phải, là Sài Tiến, anh có quen anh ta không?"

"Sài Tiến là ai?" Tô Văn Bân gãi gãi đầu.

"Không quen ư, máy biến áp đang làm trò gì vậy?" Trần Ni hoàn toàn mù mờ.

Thật sự không hiểu tại sao Sài Tiến lại tìm một người không quen mình.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, nở một nụ cười rất đẹp: "Không sao, tôi chỉ hỏi thôi, anh đi làm việc đi."

Nói xong, cô chuẩn bị lên xe.

Tô Văn Bân nhớ lại cảnh mình bị sỉ nhục trong nhà máy vừa rồi, giờ anh đã biết được những mưu đồ của bọn họ.

Sau này chắc chắn cũng sẽ không có ngày tháng tốt đẹp.

Báo cáo cho trưởng bộ phận, giám đốc cũng chưa chắc sẽ gây ra ảnh hưởng gì.

Không chừng bọn họ còn là một phe.

Nhưng cô tiểu thư thì khác, bọn họ là chuột kho, ăn cắp đồ của nhà cô tiểu thư.

Tổng thể không thể nào còn bảo vệ bọn họ được.

Cái khí chất bướng bỉnh của người nông dân nổi lên.

Anh lấy hết can đảm, lấy ra tập hóa đơn trong túi.

"Cô tiểu thư, tôi đã phát hiện ra một số chuyện trong kho hàng."

Lại một buổi sáng nắng đẹp.

Mỗi ngày trong nhà máy đều rất nhàm chán.

Sau khi hai người kia ra ngoài, Sài Tiến lại cầm điện thoại "Đại Ca Đại" xử lý rất nhiều việc trong nhà vệ sinh.

Đầu tiên là để Phương Nghĩa đứng ra, dẫn Lão Hoàng đi đàm phán, tạm thời lập một văn phòng lao động ở đây để tích lũy nhân lực.

Anh cũng gọi điện cho Phùng Hạo Đông.

Phùng Hạo Đông nói mấy ngày nữa sẽ về Thâm Quyến, nói sẽ đến tìm anh.

Anh lại gọi điện cho Vu Bằng Phi ở Đông Bắc.

Trong điện thoại, Vu Bằng Phi nói Nevanov đã đến Kinh Đô, sau khi xong việc sẽ đến Thâm Quyến tìm anh để đàm phán về chuyện máy bay.

Đây là mấu chốt để anh buôn lậu máy bay.

Sau khi xử lý xong một đống việc, anh mới bước ra khỏi ký túc xá.

Chưa đến giờ làm, trên đường đến nhà máy, Sài Tiến thấy ở bảng thông báo của nhà máy có rất nhiều người đang vây quanh bàn tán xôn xao.

Anh tò mò đi đến.

Trên đó dán một thông báo từ phòng Tổng giám đốc: Kể từ hôm nay, nghiêm cấm hành vi trộm cắp, mua bán tài sản nhà máy của nhân viên.

Phía dưới còn có chữ ký của Trần Ni.

Thông báo này đã làm nổ tung sự bình yên của buổi sáng, khắp nơi đều có người bàn tán.

Sài Tiến thì không mấy bận tâm.

Nhưng khi trở về nhà máy, vừa mới ngồi xuống đã nghe Lưu Thiện nói về chuyện này.

Đang nói chuyện thì anh ngây người một lát: "Anh vừa nói gì, ai đã tố cáo trước mặt Trần Ni?"

Lưu Thiện thản nhiên nói: "Một thằng ngốc trong kho, tên là Tô Văn Bân."

"Thằng này cũng đủ liều lĩnh, rõ ràng là giám thủ tự đạo mà, mất nhiều đồ như vậy một người có thể làm được sao?"

"Thấy chưa, vừa nãy còn nghe người ta nói, nó bị chặn ở ký túc xá cả buổi sáng không đi làm được."

"Nói là điều tra, nhưng tôi đoán không đơn giản như vậy đâu."

(*) "Đại tỷ" (大姐) trong bối cảnh này có thể là một cách gọi thân mật, trêu chọc để chỉ những người phụ nữ lớn tuổi, có địa vị hoặc quyền lực, hoặc đơn giản là người phụ nữ mà nhân vật đang có ý đồ "qua lại". Ở đây, lão Hoàng vừa bị "bắt gian" với một "đại tỷ" nào đó, nhưng anh ta lại không hề bận tâm vì nghĩ "cuộc đời này đâu thiếu đại tỷ", ám chỉ rằng mình có thể tìm được người khác dễ dàng.

Tóm tắt:

Tô Văn Bân, một nhân viên chăm chỉ, phát hiện hàng hóa trong kho thường xuyên biến mất và bị đồng nghiệp đánh khi hỏi về vấn đề này. Trong khi làm việc, anh gặp Trần Ni, cô chủ xinh đẹp, người hỏi về Sài Tiến, một nhân vật bí ẩn. Sau đó, Tô Văn Bân quyết định tố cáo về việc ăn cắp trong kho hàng, tạo nên sóng gió giữa các nhân viên. Một thông báo cấm trộm cắp được treo lên tại nhà máy, khiến mọi người xôn xao, và Tô Văn Bân buộc phải đối mặt với những hậu quả khó lường từ quyết định của mình.