Chương 326: Ngọt ngào đông cung hằng ngày, đời trước cũng phi thường sủng nàng
Khi một cô nương mỏng manh nhưng có lòng dạ độc ác, cô sẽ không cho bất kỳ ai cơ hội quay lại, vì sợ mình không kiềm chế được mà bị thái tử dụ dỗ. Cô lo lắng rằng vì đứa trẻ mà sẽ thỏa hiệp, đồng ý sống chung với Tân Phi dưới một mái nhà. Cô không nhất thiết phải trở thành thái tử phi, vì hắn đã hứa chỉ cưới mình, nhưng nếu hắn không giữ được lời hứa đó, thì cô cũng không muốn ở bên cạnh hắn nữa.
Bạch Úc không còn cách nào khác, chỉ biết ôm họ trở về phòng ngủ. Mỗi ngày ở Đông Cung đều đầy ngọt ngào, thái tử chỉ có một thái tử phi duy nhất, mà thái tử phi lại mang trong mình thai nhi. Các cô gái trong thủ đô đều ghen tị với nàng. Ai ngờ một ngày, một đạo thánh chỉ đã giáng xuống, thái tử phi trở thành trắc phi, và thái tử sẽ sớm kết hôn với một cô gái khác để lập thành tân thái tử phi. Không còn ai hâm mộ thái tử phi nữa, chỉ thấy trắc phi bị áp chế bởi cô gái khác, có thể tưởng tượng cuộc sống của thái tử phi sau này khó khăn như thế nào. Thái tử sủng ái nàng? Nếu sủng nàng, tại sao lại đồng ý cưới trắc phi?
Mộ Thiên Nhiễm có tâm trạng thay đổi thất thường, nói: “A Úc, ta cảm thấy căn biệt thự này không sạch sẽ, âm khí rất nặng.”
“Không hề, chỉ ở trong căn phòng bên trong thôi,” hắn trả lời.
Hắn đứng bên giường, dọn dẹp thức ăn và chuẩn bị cho đứa bé ăn cơm. Nghe hắn nói vậy, mọi người đều im lặng. Ngâm Thu, Lý Vận Sinh và những người khác lùi lại, Bạch gia chủ có vẻ khí thế không thể tưởng tượng nổi, cả nam lẫn nữ, già trẻ đều bị chinh phục. Bạch Đô Đô bắt chước, miệng nhỏ thoa nước bọt lên mặt Mộ Thiên Nhiễm, khuôn mặt bé nhỏ thỏa mãn cười, như thể nói: "Đây là bà xã của ta!"
"Mọi người không chết đâu, chỉ có ta là độc thân, sắp bị ngọt chết rồi!" hắn nghĩ thầm.
“Ta, ta thấy ác mộng.”
Mộ Thiên Nhiễm dường như hơi ngại ngùng, nở một nụ cười duyên dáng và ôm lấy người vợ nhỏ bé trong lòng.
Bạch Úc đặt hai đứa nhỏ đáng yêu bên cạnh Mộ Thiên Nhiễm và bắt đầu phàn nàn: “Chúng ngày càng tinh nghịch, không thỏa mãn yêu cầu là khóc ngay.”
“Bảo bảo, giống như chúng ta cầu Tuyết Tuệ đại sư cho chúng ta đến cùng một dạng, chắc chắn đời này cũng là duyên phận do kiếp trước gây ra. Kiếp trước, chúng ta nhất định phải thường xuyên ân ái, ngọt ngào hơn cả đời này. Dù ta là gì, thì ngươi vẫn là số một trong lòng ta, không có ai và chuyện gì quan trọng hơn ngươi.”
Âm thanh mềm mại của hai đứa trẻ vang lên bên tai Mộ Thiên Nhiễm, nàng đưa tay ôm lấy chúng, cười nhẹ: “Ta cảm thấy chúng thật đáng yêu.”
Bạch Úc nói: “Cho nên bọn chúng tinh nghịch lắm, nước mắt đều tự nhiên rơi, trước mặt ta thì khóc, trước mặt ngươi lại tỏ ra ngoan ngoãn, giống như biết rõ ai là người chủ gia đình.”
Nàng nhìn thấy thái tử phi, cũng thấy rõ thái tử. Bạch Úc hôn lên trán nàng và rồi cả hai cùng ngủ.
Ngâm Thu hỏi: “Đại Phì đâu?” và quay sang hỏi Lý Vận Sinh: “Lý đại phu, ngươi là đại phu, có thể nói một chút về tình trạng của cô gia không? Nhằm giữ gìn sức khỏe cho bọn chúng.”
“Bảo bối, ngươi có chuyện gì không nói với ta không?”
Hai đứa trẻ không muốn đi ngủ mà muốn ở lại với ba mẹ. Mộ Thiên Nhiễm mệt mỏi sau cả ngày vui chơi và phục vụ Bạch Úc. Khi thấy Bạch Úc đã về, nàng ôm lấy eo hắn và nhắm mắt lại ngủ.
Khi Mộ Thiên Nhiễm tỉnh dậy, nàng nghe thấy tiếng khóc. Bạch Úc ôm nàng trở về phòng thay quần áo, nhưng nàng như một cái đuôi nhỏ, theo sát hắn vào phòng tắm.
“Mẹ ơi, làm nũng cũng vô dụng,” Lý Vận Sinh cười nói. Bạch tiên sinh giờ là bệnh nhân, trong thời gian điều trị, tính cách và cơ thể đều trở nên nhạy cảm hơn, khuyên nhủ hắn cũng không dễ. Ta đã ám chỉ cho hắn, nhưng hắn không nghe lời – chỉ có tiểu thư mới khuyên được hắn.
Ngâm Thu cùng Dục Anh sau khi cho hai đứa con yêu ăn xong, dẫn chúng tới ghế sofa. Bây giờ đã là tám giờ, theo thường lệ, Bạch Úc và Mộ Thiên Nhiễm đã ăn xong và đang chơi đùa với hai đứa trẻ.
“Mọi người đã ăn hết chưa?” Mặc dù Mộ Thiên Nhiễm đã có một kích thích mạnh mẽ từ ký ức, nhưng nàng không để tâm, khả năng là do thấy ma quái cũng không khác nhau mấy. Hắn nhìn về phía tài xế mặc đồ đen, người luôn lái xe cho Bạch Úc, không biết sao mà vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Sau thánh chỉ, thái tử phi đã biết tất cả, chắc chắn thái tử đã sớm biết mà không nói cho nàng. Tối hôm đó, thái tử quỳ trước giường thái tử phi, thái tử phi kiêu ngạo và không khóc, chỉ lặng lẽ nói rằng nàng đã biết sống cùng thái tử thì mọi thứ vẫn như cũ, càng bình thường lại càng không bình thường.
Trong lòng Bạch Úc dâng lên một cảm giác khó chịu không thể chấp nhận. Cuộc sống hiện tại thật ngọt ngào, nhưng tương lai có thể trở nên tồi tệ.
Khi tất cả đã xong xuôi, hai đứa trẻ muốn cùng ba mẹ ngủ. Các cung nữ và thái giám sợ hãi khi nghe tiếng khóc, nhưng không thấy chủ nhân la hét nên không dám vào, họ chỉ có thể nhìn qua khe cửa. Thái tử không nổi giận, hắn nhẹ nhàng lau chân cho thái tử phi và ôm nàng vào giường. Chỉ một lát sau, tiếng cười và tiếng khóc đã vang lên.
Bạch Úc nhìn thấy nét mặt yêu kiều của Mộ Thiên Nhiễm, trong lòng cảm thấy xót xa. Hắn nhẹ nhàng hôn nàng, trong lòng đầy tâm tư: “Nếu nàng ở đây, ta có thể sống sao.”
Mộ Thiên Nhiễm cọ nhẹ lên ngực hắn, giọng nói ngọt ngào vang lên: “A Úc, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nếu không có ngươi, ta đã ngã chết.”
Bạch Úc không thể giữ vẻ im lặng, nhẹ nhàng ôm hai đứa trẻ qua một bên và đặt Mộ Thiên Nhiễm vào trong lòng: “Ngươi còn cười, sao không ngăn bọn họ lại? Ngươi là vợ của ta, không phải của bọn chúng. Không thể để bọn chúng chiếm lợi thế như vậy!”
Trước mặt ba ba, hai đứa trẻ lập tức bật cười, tay nhỏ vung vẩy ra hiệu muốn được ôm. Bạch Úc cười: “Ngươi không phải sợ có quỷ trong nhà, mà là muốn lười biếng.”
Sau khi trở về biệt thự, Mộ Thiên Nhiễm lôi kéo Bạch Úc, chậm chạp không vào nhà, rồi nàng mặc áo khoác, đội mũ và mang giày, cố gắng tìm chút an yên.
Trong một cuộc sống đầy ngọt ngào ở Đông Cung, Mộ Thiên Nhiễm lo lắng về vị trí của mình khi thái tử bị áp lực phải cưới trắc phi. Sự ghen tị của những cô gái xung quanh, những cuộc trò chuyện hài hước giữa các thành viên trong gia đình và tình cảm trìu mến giữa Mộ Thiên Nhiễm và Bạch Úc tạo nên bức tranh sống động về cuộc sống gia đình đầy mâu thuẫn, trong khi tương lai của thái tử phi lại trở nên bất định với mối đe dọa từ những lời hứa chưa chắc chắn.
Bạch Úc và Mộ Thiên Nhiễm đối diện với hiểm nguy khi một sự cố xảy ra trong quá trình quay phim, khiến Mộ Thiên Nhiễm suýt gặp nạn. Bạch Úc đã nhanh chóng cứu cô và lo lắng cho tình trạng của nàng. Trong khi đó, Từ Lượng và Vương Đạt cố gắng điều tra nguyên nhân sự cố này, thể hiện sự đoàn kết và trách nhiệm trong công việc. Mối quan tâm và tình cảm giữa Bạch Úc và Mộ Thiên Nhiễm càng trở nên sâu sắc hơn sau sự cố này, khơi gợi những hồi ức và cảm xúc phức tạp từ kiếp trước của họ.
Mộ Thiên NhiễmBạch ÚcNgâm ThuLý Vận SinhBạch Đô ĐôTân PhiThái tử