Chương 48: Sinh đôi
Bạch Úc xoa trán Mộ Thiên Nhiễm, cảm thấy đau lòng: "Trở lại từ tự miếu mà không thấy gì tốt hơn, sao lại gặp ác mộng?"
"Mộ Thiên Nhiễm," nàng nhẹ nhàng gọi, âm thanh mềm mại, tựa như nụ hôn sưởi ấm lòng Bạch Úc.
Ngồi bên bàn ăn, Mộ Thiên Nhiễm lắc lắc điện thoại, vui vẻ nói: "Tôi vừa đăng một bài trên Weibo, các fan của mình đều chúc chúng ta hạnh phúc!" Nàng hưng phấn xoa tay, nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu...
Mộ Thiên Nhiễm chơi đùa một lát rồi mở điện thoại chọn Bạch Úc, nhấn dấu đánh dấu. Đại Phì nhìn nàng, vội vàng chạy vào bếp, gọi Bạch Úc và Mộ Thiên Nhiễm.
Về đến nhà, Bạch Úc thay trang phục thoải mái, hỏi Mộ Thiên Nhiễm muốn ăn gì.
Mộ Thiên Nhiễm có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt đen láy của nàng vẫn sáng rực.
Có một vị lão trung y chờ đã lâu, nghe nói tổ tiên ông từng là thái y, có y thuật rất cao siêu. Mộ Thiên Nhiễm thở dài, lảm nhảm: "Lão công, tôi mơ thấy chúng ta cùng ăn cơm, mà sau đó chẳng thấy ai, chỉ có mình tôi ngồi ở bàn. Tôi nghĩ, hẳn không phải lúc chúng ta già đi, bởi vì trong mộng Đại Phì vẫn còn, chúng ta nên đưa nó đi, sao lại có thể là nó đưa chúng ta đi."
Bạch Úc xem điện thoại, nhớ rằng mình là ảnh đế, còn nàng là ảnh hậu, liệu có phải vì như vậy mà họ nuôi dạy ra một chú mèo đáng yêu như Đại Phì?
Rất nhanh, Mộ Thiên Nhiễm chụp một bức ảnh xấu xí của Đại Phì và bắt đầu chỉnh sửa bài đăng trên Weibo: "Tôi và mèo nhà mình đều cực kỳ yêu quý Bạch Úc! Lão công đang nấu ăn, chờ ăn nào!"
Mộ Thiên Nhiễm nói: "Người cao như vậy, lạnh lùng như vậy, sao lại có nhiều fan đáng yêu như thế?"
Lúc này Bạch Úc dắt nàng lên lầu hai.
"Bạn và lão công của bạn khóa kín, tôi và Úc Thần cũng khóa kín, hoàn hảo." Bạch Úc có chút khựng lại, vỗ về Mộ Thiên Nhiễm.
"Con mèo mập quá đi!" nàng khẽ cười. Bạch Úc cúi đầu, đổ dồn tình cảm vào vầng trán nàng với một nụ hôn nhẹ. Hắn thầm nghĩ, chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn sẽ mãn nguyện.
Sau bữa tối, Bạch Úc dẫn Mộ Thiên Nhiễm ra Thiên Đài, tận hưởng cơn gió đêm. Mộ Thiên Nhiễm ngồi ôm điện thoại, mỉm cười ngọt ngào.
Đại Phì vừa liếm móng vuốt vừa ngồi phịch trên ghế sofa, bộ dạng như một chú mèo ngốc nghếch. Bạch Úc nhìn về phía Mộ Thiên Nhiễm, cười khẽ: "Sinh đôi, thật may mắn."
Mộ Thiên Nhiễm cẩn thận liệt kê món ăn: "Cua rang, tôm xào, ớt chua, cà tím, canh củ cải..."
Mùa hè sắp đến, gió đêm thật ấm áp và dễ chịu.
Hôm nay Mộ Thiên Nhiễm không thể ngủ ngon, Bạch Úc dẫn nàng đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ về thai kỳ. Họ quyết định sẽ cho Đại Phì biểu diễn ẩm thực, để cô tự kiếm thức ăn cho mèo.
"Mình ghen tị với lão công của bạn biết nấu ăn, lão công của tôi chỉ biết ngồi ăn chờ mà thôi," Mộ Thiên Nhiễm nói.
Bạch Mộ trả lời: "Vậy thì quyết định như vậy."
Bạch Úc có chút tiếc nuối vì không thể đồng hành cùng nàng từ nhỏ, nhưng hắn nguyện ý bên cạnh nàng cho đến khi tóc trắng. Hắn có sức lực, dù có già đi cũng sẽ tiếp tục nấu ăn cho nàng.
Sáng hôm sau.
"Sẽ nuôi Miêu Miêu, biết nấu các món ăn cho nam giới, nhất định sẽ là một lão công tốt, các chị em hãy trân trọng chồng nhé!" Bạch Úc thở dài: "Không có gì mà nàng không thể nghe được, cứ nói đi."
Nàng dựa vào vai Bạch Úc, nhìn ánh nắng rực rỡ phía chân trời, đẹp đến mức chỉ muốn giữ mãi khoảnh khắc này.
Mộ Thiên Nhiễm nói: "Miêu Miêu?"
"Các chị em chắc rằng tất cả đều độc thân, không ngờ đã có người kết hôn."
Mộ Thiên Nhiễm có chút buồn ngủ.
Bạch Úc nháy mắt: "Nếu họ biết lão công của bạn là tôi, chắc chắn không chỉ nói khóa kín, mà sẽ phá bỏ chúng."
Mộ Thiên Nhiễm chưa kịp vui mừng đã nghe hắn nói: "Cô đi ra ngoài trước, tôi có chuyện cần nói với lão công của cô."
"Hài lòng quá, tình địch -1," nàng tủm tỉm cười.
Đại Phì một lần nữa chạy vào phòng khách, kêu lên với Mộ Thiên Nhiễm. Mộ Thiên Nhiễm nói không lo lắng nhiều, chỉ chớp mắt: "Tôi dùng biệt hiệu để phát, ôi, các bạn nhìn này."
Bạch Úc bưng nồi ra ngoài, lúc này mới cho Đại Phì ăn thức ăn cho mèo: "Ngươi mập như vậy, không lo lắng bị đói, ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc giảm cân sao?"
Mộ Thiên Nhiễm đấm nhẹ vào lưng hắn: "Đại Phì, ngươi thật hạnh phúc."
Nàng xoa bụng Đại Phì mềm mại, thấy món ăn cho mèo thật ngon, cảm giác thật tuyệt.
"Bạch Úc, lão công của ngươi biết nấu món tôm xào dầu mỡ và trứng rán không?"
Lão trung y nói: "Bệnh của cô..."
"Trước khi khám, tôi còn tưởng đó là một chú gà lớn," nàng cười.
Chưa từng thấy chú mèo nào ăn nhiều như Đại Phì, bác sĩ thú y cũng đã nói rằng khẩu vị của nó thật lớn.
Bạch Úc nhìn nàng, ánh mắt sâu sắc: "Ngươi rất thông minh, có thể nhìn ra bệnh của ta. Bệnh của ta có thể không thể chữa trị, nhưng miễn là ta kiểm soát được, nó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi."
"Tôi có thể ăn uống thoải mái, có ngươi bên cạnh, thật là hạnh phúc, chúng ta sẽ mãi mãi như vậy."
Bạch Úc thấy thắc mắc: "Có thật không?"
Mộ Thiên Nhiễm nhìn hắn chằm chằm: "Đại phu, làm sao ngươi biết tôi đang nghi về việc sinh đôi?"
Sau khi thành công đăng bài, tài khoản của nàng tăng lên mức siêu cấp, nhận được quyền phát ngôn.
"Thật là mèo đẹp, bộ lông bóng bẩy, bạn nuôi nó thật tốt!"
"Ăn nhanh đi, nhìn Đại Phì ăn chăm chú như thế, nó... có lẽ ăn hết cả chậu thức ăn rồi."
Đại Phì ngả đầu, đôi mắt to trong vẻ nghi hoặc.
"Đại Phì..." Mộ Thiên Nhiễm bối rối.
Bạch Úc thực ra ít khi dùng Weibo và cũng không thường xuyên xem trang mạng xã hội đó.
Nàng ăn ngon như vậy, Bạch Úc làm đồ ăn mất khá nhiều thời gian, nên người trong công ty chắc chắn rất ngạc nhiên khi thấy hắn mỗi ngày.
Nàng cứ vui vẻ như vậy, có vẻ quên đi cơn ác mộng hôm qua.
Mộ Thiên Nhiễm cảm thấy lo lắng khi tham gia một cuộc họp đông người tài giỏi. Trong lúc thiếu tự tin, cô nhận được sự động viên từ Bạch Úc, một người lãnh đạo nhưng cũng là bạn bè, giúp cô bình tĩnh hơn. Sau khi ra ngoài để lấy lại tinh thần, Mộ Thiên Nhiễm quyết định rằng cô muốn chứng tỏ bản thân và sẵn sàng hỗ trợ Bạch Úc trong công việc, cảm thấy bầu không khí giữa họ đã trở nên thoải mái hơn.
Bạch Úc lo lắng cho Mộ Thiên Nhiễm sau cơn ác mộng, nhưng nàng nhanh chóng vui vẻ khi nhận được lời chúc từ fan trên Weibo. Họ cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau và chú mèo Đại Phì. Mộ Thiên Nhiễm tính toán về cuộc sống tương lai, trong khi Bạch Úc hứa sẽ luôn bên nàng. Cuộc sống bình dị và ngọt ngào, với những món ăn ngon và tiếng cười, tạo nên một bức tranh đầy yêu thương và hy vọng cho tương lai.