Hàng loạt phủ đệ đã đầu hàng, dẫn đến sự loạn lạc khó có thể kiểm soát. Trần Tam Thạch, tên của hắn, đã có tác động lớn đến ít nhất ba thành. Hiện tại, Trần Tam Thạch không còn suy nghĩ sâu xa nữa, bởi vì ánh sáng đã bắt đầu lộ rõ, họ chuẩn bị xuất phát lần nữa.
Hắn quan sát Huyền Châu trong tay, tự nhủ rằng "Màu trắng huyền khí ngày càng trở nên đậm đặc". Bên ngoài thành, quân phòng thủ trong thành có thể vi phạm chỉ lệnh và rời bỏ vị trí, nhưng không có gì là nhanh chóng cả. "Vậy thì không vấn đề gì", Lý Cung cười nhạt nói. Hắn nhấn mạnh rằng chỉ cần Chiêu Thông phủ không biểu hiện thái độ đầu hàng, họ sẽ ba mặt bao vây và có thể đánh bại Mạnh Khứ Tật. Khi đó, việc chiếm lại Lai Châu sẽ không còn dễ dàng, và hắn muốn nhanh chóng xâm nhập vào nội địa Thịnh quốc.
Với ý chí chiến thắng, họ phải tận dụng tốc độ nhanh nhất để Chiêu Thông phủ đầu hàng. Để lừa dối hương hỏa, họ sẽ sử dụng mọi phương thức. "Toàn quân chỉnh đốn một đêm!" Lần này, mục tiêu chính là Chiêu Thông phủ.
Mỗi khi vào thành, Trần Tam Thạch đều xác định được mức tiêu hao hương hỏa trong Huyền Châu. "Chỉ cần Chiêu Thông phủ không đầu hàng, vẫn còn cơ hội cứu vãn!" Họ cùng nhau thu thập hương hỏa, nhưng tốc độ tiêu hao thật sự quá nhanh. Họ cần phải thu thập thêm một vài miếu nhỏ hoặc ít nhất là một miếu lớn để có thể đạt được mục tiêu.
Việc thu thập năm vạn người này sẽ là cơ hội cho Đại Thịnh thu nhận thêm quân mã, chuẩn bị ứng phó cho các tình huống tiếp theo. Trần Tam Thạch đã ra lệnh cho quân đội, và bất kỳ ai cũng không thể tưởng tượng được rằng những nơi khác có quân đội cũng không phải chịu trách nhiệm cho bất kỳ hậu quả nào. Chậm rãi, toàn bộ vùng Lai Châu, đặc biệt là miếu Tống Tử Quan Âm, nơi có hương hỏa rất vượng, đã thu hút đông đảo người dân đến thờ cúng.
Lý Cung thúc giục thông tin gửi đến Nam Từ Quốc, bắt đầu từ Hổ Lao quan. Dưới sự lãnh đạo của Đổng An, phó tướng Lý Thiên Thành và đồng đội không bị trừng phạt, nhưng thực tế không ai biết họ đang ở đâu. "Nhiều thành trì đã không chỉ đầu hàng mà còn tự ý trở thành người thuyết khách, kêu gọi những thành trì khác cùng đầu hàng. Tình hình này dần trở thành một làn sóng không thể ngăn cản", hắn thông báo về sự tiến quân của Trần Tam Thạch.
Đằng sau bức tượng Bồ Tát, một mật đạo dẫn xuống mặt đất, nơi có một chiếc giường nhỏ với sự hiện diện của nhiều hòa thượng. Hương Thần giáo khá phổ biến trong số họ. "Tuy nhiên… thời gian không còn nhiều!" Trần Tam Thạch đã tìm một nơi hoang vắng để luyện tập, sau đó sử dụng Huyền Châu để tu luyện Kiếm Khí Thuật.
Sau đó, Trần Tam Thạch cảm thấy bất ngờ về diễn biến xung quanh việc đầu hàng. Tại quân doanh Đại Thịnh, Tào Phiền đọc báo cáo chiến sự trong sự kinh ngạc và ghen ghét. "Hắn đã làm được như thế nào? Tại sao lại có thể chiến đấu như vậy? Chiến thắng từ tứ độ Hồng Trạch hà cho đến cả thiên quân vạn mã, vì sao hắn luôn sử dụng những phương thức mà mọi người không thể tưởng tượng được để đạt được mục tiêu chiến lược?"
Nhằm phân tích tình hình, hắn đã trở lại và tiêu diệt một vài giáo đồ hòa thượng. Hắn dùng Huyền Châu để lấy đi những lư hương trong các đám hương. Sức mạnh quân đội ở đây tuy đông đúc nhưng đều dễ dàng trốn thoát về Khánh quốc mà không phải gánh chịu hậu quả.
Liếc nhìn báo cáo, Lý Cung cảm thấy tức giận với tình hình quân đội của mình. "Chỉ trong ba mươi ngày! Tại sao 27 phủ lại đầu hàng nhanh chóng như vậy?" Hắn ấm ức, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chỉ vào bản đồ, lan man về Chiêu Thông phủ cùng với những vị tướng khác.
Hiện tại, với 27 phủ đã quy hàng, chỉ còn lại Cửu phủ mà vẫn kiên cưỡng chống cự, đằng sau là Đặng Phong, một người có danh tiếng lớn, khó có thể bị chinh phục. Trần Tam Thạch đã lên kế hoạch để chiếm đoạt các thành trì, nhưng cũng nhận thấy rằng việc đầu hàng sẽ rất khó khăn vì hậu quả và danh dự.
Tại Vĩnh Nhạc phủ, hắn đã trà trộn vào và bằng cách nào đó tìm thấy những giáo đồ, nhóm hòa thượng trong miếu Tống Tử Quan Âm. Trong khi ra lệnh khai mở cửa thành, rất nhiều quân lính vẫn đang phải tuân thủ chỉ lệnh mà không có sự chọn lựa nào khác. "Tôi đảm bảo rằng gia quyến của họ sẽ vẫn được bình yên."
Chừng nào mà có được sự hỗ trợ từ dân chúng, việc giữ thành sẽ trở nên khó khăn hơn, đặc biệt là khi việc tiếp tế lương thực cho quân đội đang gặp khó khăn. Tương lai về sau, liệu Khánh quốc có còn dám dùng những người này hay không?
Tình hình không chỉ đơn thuần là sự đơn giản, mà còn vô cùng phức tạp. Mỗi một nơi mà quân đội đi qua, màu trắng huyền khí lại tăng lên, đẩy nhanh tốc độ chiến đấu của họ. "Trong vòng hai mươi ngày, đã làm mất 27 phủ!" Họ bắt đầu từ Mai Tử huyện, nhưng ngay cả những viên quan cấp thấp nhất cũng thể hiện sự ủng hộ cho quân đội Đại Thịnh, tạo nên một bức tranh phức tạp trong lòng các thành trì.
Sự đầu hàng của nhiều phủ đệ đã tạo ra cuộc khủng hoảng không kiểm soát, với Trần Tam Thạch đang lên kế hoạch xử lý Chiêu Thông phủ. Huyền Châu ngày càng gia tăng sức mạnh nhưng cũng dẫn đến tình trạng khan hiếm hương hỏa. Lý Cung cảm thấy bất lực khi 27 phủ đã đầu hàng chỉ trong ba mươi ngày, trong khi Cửu phủ vẫn kiên cường chống cự. Tình hình thêm phức tạp khi quân đội đối mặt với sự ủng hộ từ dân chúng, khiến việc giữ thành trở nên khó khăn hơn.
Chương này diễn ra trong bối cảnh Huyền Giáp quân chuẩn bị cho một chiến dịch quan trọng. Các nhân vật như Hạ Tông, Chiêm Đài Minh và Lữ Tịch thảo luận về các chiến lược chiến đấu, trong khi Phòng Thanh Vân tập trung vào phương pháp mà Trần tướng quân đã phát triển, gọi là 'quỷ đạo'. Mặc dù có nhiều nghi ngờ và thách thức, quân địch bất ngờ đầu hàng mà không cần đánh nhau, chứng tỏ hiệu quả của chiến lược này. Họ cũng bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của việc làm chủ binh pháp trong chiến tranh.