Chương 184: Nhân gian Trấn thủ sứ, Long Khánh hạ Nam Từ (2)
Nửa năm trước đó, tâm trạng của Trần Tam Thạch bỗng dưng trở nên hỗn loạn khi nhận được một tin dữ. Nghĩ lại, chắc chắn có bí mật lớn nào đó đang được giấu kín. Khi cảm nhận được một lực mạnh mẽ từ gáy, chưa kịp phản ứng, hắn đã bị nâng bổng khỏi mặt đất.
Dù có thể là một tu sĩ cao cảnh, nhưng việc này cũng đủ khiến hắn hoảng hốt. Hắn cảm nhận thấy áp lực từ một luồng khí bức bách đang tỏa ra từ ngực mình. Trần Tam Thạch đứng trên bãi đá ven biển, chỉ thấy nước biển vỗ về chân hắn, lòng không khỏi lo lắng cho tình hình hiện tại. Việc này chắc chắn sẽ nhanh chóng lọt vào tầm mắt của nhiều người.
Hắn cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, nhưng không biết phản ứng ra sao, chỉ có thể thét lên: "Trần Tam Thạch, ngươi mau buông ta xuống, ta có thể tự đi!"
Một trung niên tu sĩ đã bị tấn công, rên rỉ đầy phẫn nộ: "Ngươi là yêu nữ, ta muốn…"
Trần Tam Thạch bỗng nhiên rơi vào nước, như bị ai đó ném xuống, mà trong lúc đó không thể không than vãn: "Sao ngươi không báo trước? Trần Tam Thạch, ngươi thật quá đáng!"
Giữa lúc hỗn loạn, hắn đã chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống mà có thể xảy ra trên biển. Mặc dù rất lo lắng, nhưng hắn vẫn phải làm gì đó. Hắn cảm thấy tâm trạng trong lòng đã phần nào lắng dịu, ít nhất chiến thắng này cũng mang lại cho hắn sự nhẹ nhõm.
Trong khi đó, những tu sĩ khác đang thực hiện những động tác nhanh chóng, có người đang xây dựng kết giới bảo vệ, trong khi những người khác thì chuẩn bị tấn công. Hắn thấy cảm giác khẩn trương gia tăng khi nhìn thấy một thanh kiếm sáng chói lao đến gần mình.
"Đừng có tránh, ngươi sẽ không thể thoát được đâu!"
Trần Tam Thạch nhìn thấy ánh mắt của những tu sĩ quanh mình, cảm thấy áp lực gia tăng. Hắn cố gắng kiên định: "Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này!".
Nhưng tình huống nhanh chóng trở nên xấu đi khi hắn bị tấn công từ mọi phía. Hắn biết rằng mình không thể mất cảnh giác. Nhưng chính khoảnh khắc đó, quyết định của hắn đã được lật ngược lại. Hắn nắm chặt tay cầm cái thuyền đó, cố gắng điều khiển mọi thứ trước khi quá muộn.
Trong khoảnh khắc quyết định, hắn cảm nhận được sự bình an của kẻ thù và lòng quyết tâm của mình. Thời gian như ngừng lại, Trần Tam Thạch nhìn xung quanh một lần nữa và không thể không cảm nhận rằng mọi thứ đang diễn ra quá nhanh.
"Đừng có phí lời," hắn rít lên, "ta không muốn nghe nữa!"
Rồi một màn tay chân rối ren diễn ra. Mỗi giây phút đều mang lại cho hắn một thử thách và quyết tâm trong lòng trỗi dậy mãnh liệt. Hắn không thể để cho bản thân bị bước lùi.
Lé lên trong khoảnh khắc cuối cùng, Trần Tam Thạch nhận ra rằng đây không chỉ đơn thuần là cuộc chiến tranh dành sinh tồn mà còn là cuộc chiến của ý chí. Hắn sẽ không để số phận mình trong tay kẻ khác. Hắn sẽ tranh đấu đến cùng.
Khi ánh sáng hòa quyện vào biển cả, Trần Tam Thạch cảm nhận được một sức mạnh lớn hơn xuất hiện trong chính mình, như một luồng gió mát thổi qua, mang đến cho hắn niềm tin rằng chiến thắng vẫn còn ở phía trước.
Trần Tam Thạch đối mặt với một tình huống khẩn cấp khi bị tấn công bởi các tu sĩ khác. Áp lực và căng thẳng gia tăng khi hắn phải chiến đấu để bảo vệ bản thân. Mặc dù bị tấn công từ nhiều phía, Trần Tam Thạch không từ bỏ, quyết tâm giành lấy chiến thắng. Hắn nhận ra cuộc chiến không chỉ là về sự sống còn mà còn là một cuộc đấu tranh ý chí, và trong khoảnh khắc quyết định, hắn cảm thấy một sức mạnh mới nổi lên trong bản thân.
Trần Tam Thạch cùng Ngưng Hương tiến vào một cuộc chiến ác liệt khi bị vây bởi những tu sĩ khác nhau, trong khi Quỷ Diện Ma Đầu và Tôn Tượng Tông có một cuộc đối đầu quyết liệt. Cuộc chiến diễn ra với áp lực lớn khi tổ mạch bị đe dọa, và Quỷ Thất bị truy đuổi. Những chiêu thức mạnh mẽ và pháp lực dày đặc được thi triển, khiến không gian xung quanh trở nên hỗn loạn. Âm thanh chấn động vang lên khắp nơi, đánh dấu sự xuất hiện của các thế lực mới và mối nguy hiểm đang cận kề.