Chương 202: Trần đốc Sư lĩnh chỉ được thưởng, phòng Thanh Vân lấy thân vào cuộc (2)
Trong lúc đó, tại Hoàng Vân Sơn, Hoàng Vân thôn, Trần Tam Thạch nhận ra một điều kỳ lạ. Anh ta lấy Long Đảm Lượng Ngân Thương ra và cảm nhận được có điều gì bất thường. Một nơi khác, Thương linh trực tiếp tập hợp tại Lương Châu Vệ sở để gặp Triệu Vô Cực. Hai người chuẩn bị rời đi, và Long Đảm Lượng Ngân Thương mang theo một tia Linh Uẩn cũng sẽ theo họ.
Sư phụ của Trần Tam Thạch đã để lại thông điệp, nói rằng đây là một trong số ít tông môn tu tiên có Luyện Thể truyền thừa. Nếu trong tương lai không còn cách nào khác, anh có thể tìm ngọc bài và đi tìm người Linh Chân, nhưng tốt nhất là không nên đi. Trên một cây ngọc bài có đề tên của Trần Tam Thạch và các đệ tử khác.
Mai Tiếu bình thản nói: "Tượng tông, cũng coi như ta nhìn thấy." Anh ta dường như đang dẫn dắt mọi người, tạo ra không khí phấn chấn. Khi quan tài bị chôn, Mai Tiếu đã không khắc tên mình lên đó, mà chỉ lấp đất để lại mọi thứ một cách tạm thời.
"Chúng ta đã làm gì?" Tôn Ly hỏi. Lúc này, một khối mộc bài và một khối ngọc bài xuất hiện. Sau đó, mọi người dần dần rời đi. Trần Tam Thạch cảm thấy có gì đó không ổn, có lẽ sư phụ vẫn chưa chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Vậy chúng ta cũng đi thôi," Tôn Ly nói. Lữ Tịch mở lời: "Chúng ta không nên làm cùng một lúc." Trần Tam Thạch cúi chào và nói: "Cả ngươi cũng tới."
Sau khi sư phụ qua đời, Tôn Ly đứng dậy và nói: "Tiểu sư đệ, đừng quá buồn." Những mũi tên nhìn có vẻ giản dị, nhưng sức mạnh của chúng lại rất lớn. Tôn Ly đã bắt đầu bồi dưỡng thương linh và khuyên Trần Tam Thạch không nên để tâm quá nhiều.
"Chờ chút!" Sư tỷ nói, "Chúng ta trở về thôi." Không ai biết đến khi nào mới gặp lại nhau. Một thư sinh trong bộ trang phục đơn giản đứng trước mộ bia, chăm chú đọc những chữ khắc trên đó.
Trần Tam Thạch nhìn Mai Tiếu, người đã từng nhắc đến duyên phận giữa họ. Không khí trong buổi lễ trở nên nghiêm trang và trầm lặng. Mọi người bắt đầu uống rượu, nhưng không khí vẫn không vui vẻ.
Trên núi chỉ còn lại con cái và đệ tử, họ đã lâu không rời đi. Mông Quảng Tín lên tiếng: "Sư phụ đã qua đời, Sái gia phải trở về Linh Ẩn Tự, và cầu nguyện hằng ngày." Bầu không khí trở nên buồn bã, mặc dù mọi người đã cố gắng giữ nụ cười.
Trần Tam Thạch cảm thấy có điều gì đó lãng phí khi không còn thấy sư phụ. Anh quyết định thu thập đồ đạc và đi vào Tiên Hạc lâu, nơi các sư huynh sư tỷ đang chuẩn bị cho tiệc tiễn biệt. Trong lúc này, Tôn Bất Khí chỉ lặng lẽ đứng một bên.
"Tiểu sư đệ, ta có vài việc muốn làm," Trần Tam Thạch nói. Mông Quảng Tín giải thích về sư phụ, cho rằng ông đã chờ đợi suốt thời gian dài để dưỡng thương. "Hắn đã không xuất thủ trong nhiều năm, không phải là đã phải chịu đựng gì đó sao?" Anh ta kêu gọi mọi người hãy tiếp tục chăm sóc lẫn nhau.
Cuối buổi lễ, một nhóm người đã thu xếp để sau này có thể gặp lại nhau. Lữ Tịch cầu nguyện trước mộ sư phụ, không khí vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ trong đêm tối.
Trần Tam Thạch, dẫn Tôn Ly trở về nhà, để nàng được nghỉ ngơi. Mọi thứ trở nên yên tĩnh, và anh ta thả mình trong suy nghĩ về những gì vừa diễn ra. Anh biết rằng con đường phía trước còn rất dài.
Trần Tam Thạch và các đệ tử đối mặt với nỗi buồn mất mát sau khi sư phụ qua đời. Trong không khí trang nghiêm, họ tham gia tiệc tiễn biệt, cùng nhau nhớ về những kỷ niệm và những lời dặn dò của sư phụ. Mặc dù cố gắng giữ nụ cười, nỗi buồn lấp đầy không gian. Trần Tam Thạch quyết định tập trung vào con đường phía trước, khi mọi thứ trở nên yên tĩnh và anh thả mình suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Trong không khí tang lễ tĩnh lặng, Trần Tam Thạch đối mặt với nỗi đau mất mát sư phụ. Trong khi mọi người chuẩn bị cho lễ viếng, Uông Trực phản ánh sự bất công mà sư phụ phải chịu đựng. Trần Tam Thạch gánh vác áp lực lớn từ di sản của sư phụ, cảm nhận được sự mong mỏi tài sản và lòng trung thành từ mọi người. Những ký ức về cha và sư phụ đan xen, tạo nên một khoảnh khắc tiếc thương vô cùng sâu sắc khi tin buồn bằng phong thư từ Khánh quốc đến với hắn.