Chương 257: Hoang Nguyên sao băng, đại phá trăm vạn (1)
Cuối cùng, quân ta bại!
Mọi người đều hướng về phía trận địa, nơi mà đại quân của ta đã bị đẩy lùi. Dưới áp lực của hai vạn phản quân, đội quân với hai mươi vạn người đang chìm trong hỗn loạn, như một con sông nhỏ bị nhấn chìm giữa đại dương mênh mông.
Có người trong quân đội thì thầm, trong lòng không khỏi lo lắng. Thế nhưng, tướng quân cũng không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn nhận sự thật đang diễn ra. Sự hoảng loạn lan tràn, sự điều phối của các chỉ huy trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Đằng trước, số lượng quân của đối phương đang ngày càng tăng lên.
"Bọn họ đang ở xa, không thể nhìn thấy rõ tình hình!" – Các tướng sĩ lo lắng nhìn quanh trong màn mưa gió, nhưng lại không thể làm gì.
Quân địch, với số lượng đông đảo, đang tấn công mạnh mẽ. Mặc dù các tu sĩ có khả năng di chuyển nhanh chóng, nhưng trước sức mạnh vô cùng của đối phương, họ cũng không thể khôi phục lại tình hình trong thời gian ngắn. Tiếng la hét thảng thốt càng lúc càng nhiều, khiến quân đội ta càng bối rối.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Một tướng hỏi, ánh mắt bồn chồn. “Chúng ta có hai mươi vạn binh lực, chúng ta có thể đứng vững!”
Trong khi sự sợ hãi lan tràn, bên trên cao, Tần Vương gào thét gọi các tướng cần phải bình tĩnh, nhưng dường như không ai nghe thấy. Cảm giác hoảng loạn hiện lên rõ rệt trong đêm mưa.
“Quân ta bại, bại hoàn toàn!” – Tiếng gọi từ một tướng quân vang lên, nhưng không phải ai cũng dám thú nhận sự thật. Những ai còn đứng vững mới là những người thực sự thấy áp lực.
Phía trước, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện. Quân phản bội đang chồm lên, không khác gì như một cơn bão mạnh mẽ, áp đảo mọi thứ. Mặt đất rung chuyển, không khí ngập những tiếng hò hét và cánh tay vung lên, tạo nên một bức tranh hỗn loạn không thể tả.
“Ngừng lại! Đứng vững!” – Tần Vương gào lên, nhưng chẳng ai còn lắng nghe. Họ chỉ biết hoảng loạn mà chạy.
Trong giữa cảnh hỗn loạn ấy, Trần Tam Thạch, một chiến tướng vĩ đại, dẫn đầu đội quân của mình tấn công. Anh ta như một tia chớp trên bầu trời u ám, mang theo hi vọng để kéo đội quân lại từ bờ vực của sự thất bại.
Khi bóng dáng của anh ta loé lên, mọi thứ dần dần trở nên rõ ràng. Tầng mây đen vần vũ, ánh sáng chớp qua lại, rọi sáng cả chiến trường.
“Quân ta, hãy nghe ta!” – Tiếng kêu vang vọng như sấm. “Đứng gọn lại! Chúng ta không thể để bọn phản quân thắng thế!”
Dù bầu không khí sợ hãi đang bao trùm, nhưng âm thanh mạnh mẽ và quyết liệt của Trần Tam Thạch dường như đã tiếp thêm sức mạnh, tâm lý của quân đội dần dần thay đổi. Họ bắt đầu hướng về mục tiêu trước mắt, không còn là sự hoảng loạn nữa mà là quyết tâm chiến đấu.
“Đáp lại lời ta!” – Anh tiếp tục, giọng nói vững vàng như đá.
Và cuối cùng, họ bắt đầu phản ứng, dần dần sắp xếp lại đội hình, chuẩn bị cho cuộc chiến khốc liệt đang chờ đợi. Ánh sáng từ phía xa xa hòa cùng với ánh chớp, với sự quyết tâm và sự đồng lòng, tất cả đã sẵn sàng cho một câu chuyện mới.
Quân đội đối mặt với tình thế bế tắc khi bị quân phản bội tấn công mạnh mẽ, gây hoảng loạn trong hàng ngũ. Tình hình trở nên nghiêm trọng khi sự phối hợp giữa các chỉ huy bị cản trở. Tuy nhiên, Trần Tam Thạch, một chiến tướng vĩ đại, xuất hiện như tia chớp giữa bão tố, khơi dậy lòng quyết tâm và tinh thần chiến đấu cho quân lính. Cuộc chiến đang chờ đợi bắt đầu khi họ bắt đầu sắp xếp lại đội hình, chuẩn bị cho những thử thách phía trước.
Bầu không khí căng thẳng khi đội quân đối mặt với số lượng quân địch lớn và những dị tượng kỳ lạ xuất hiện. Thôi Tử Thần và Lăng Khuê tổ chức lại lực lượng, chuẩn bị cho trận chiến. Long Khánh Hoàng Đế cảm nhận sự bất an trong lòng quân và tranh luận về việc có nên rút lui. Khi mưa bắt đầu rơi, một thông điệp xấu báo hiệu nguy hiểm ập đến, nhưng ông quyết tâm không lùi bước và sẵn sàng chiến đấu vì sự sống còn của mình.